Mê Đắm - A Tư Thất Lâm

Chương 39




Có một nhóm người đang ngồi trong phòng khách rộng rãi và sang trọng, khuôn mặt ai cũng xa lạ, không có người nào quen biết, lại càng không ở trong cùng một vòng, Cố Thanh Sương và Giang Điểm Huỳnh chắc chắn không dễ dàng trò chuyện với những người này. Cũng may Trình Thù giới thiệu làm quen mọi người với nhau, không khí cũng sẽ đỡ ngượng ngập hơn.

“Giang Điểm Huỳnh à, tôi biết cô. Khi đến các cửa hàng hàng hiệu cao cấp ở các trung tâm mua sắm, ít nhất sáu trong số mười cửa hàng là của cô. Siêu mẫu quốc tế quả nhiên danh bất hư truyền, Trình Thù cái này giả người thành thật, thật không đơn giản nha.”

“Ha ha ha bạn của Trình Thù thì cũng là bạn của mọi người, tới đây uống một chén, đừng khách khí.”

“Có phải mỹ nhân đều chơi với mỹ nhân hay không? Đây là cô Cố đúng không? Thật là trùng hợp, tôi trời sinh đã có hảo cảm với những cô gái mang họ Cố…… Cô có tiện để lại thông tin liên lạc không? Tôi mời cô ăn cơm.”

“Đoạn Thần, tôi thấy là cậu đang ngứa đòn……”

Lâm Viên Đình bưng một ly rượu tới. cắt ngang lời người thanh niên đang ngồi trên ghế sô pha bên phải, người đang cố bắt chuyện với Cố Thanh Sương.

Đoạn Thần nhướng mày: “Này, hôn phu tương lai của Hạ Tuy Trầm, cậu tới định làm loạn cái gì.”

Trong vòng đều quen biết nhau từ nhỏ, nói giỡn chẳng phân biệt giới hạn.

Lâm Viên Đình vì Hạ Tuy Trầm mà đào hôn, yêu nhiều năm mà vẫn không có được đối phương, chuyện này đã là “bí mật được công khai rồi.

Đoạn Thần cứ trêu chọc, vẫn như ngày thường, mọi người đều hiểu nên chỉ cười cười cho qua.

Kết quả lại bị Trình Thù đứng sau ghế sô pha gõ trán, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Sương vẫn yên lặng ngồi trên ghế sô pha, thấy khuôn mặt cô nghiêng sang một bên, đường nét thanh tú bị ánh đèn bao phủ, lông mi dài và mỏng, căn bản không để tâm đến mấy lời mọi người nói.

Anh cau mày, thấp giọng nói vài câu với Đoạn Thần “Cái gì mà hôn phu tương lai, không rõ sự tình thì đừng nói bừa, cậu nên nhớ họa là từ miệng mà ra.”

Đoạn Thần quả thật là không biết người vợ tương lai chân chính của Hạ Tuy Trầm cũng đang ở hiện trường, vẫn liếc mắt một cái nhìn trúng mỹ nhân, còn cho là Trình Thù đang nói giúp Lâm Viên Đình: “Được được được, mấy người đông hơn……”

Vừa nói, cũng không quên liếc về phía Cố Thanh Sương.

“Bảo bối, tớ đi một chút rồi quay lại.”

Giang Điểm Huỳnh vừa vào toilet sửa sang lại lớp trang điểm, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Trình Thù cầm di động đang đi về phía cửa biệt thự, cô nháy mắt với Cố Thanh Sương hít một hơi thật sâu và đi theo.

Nháy mắt, bên cạnh Cố Thanh Sương lại vắng vẻ, tính tình cô lại không được hướng ngoại cho lắm, lời nói rất ít, chỉ nghe mọi người tán gẫu những chuyện thú vị, cô cầm ly lên rót một ít rượu, chậm rãi nhấp từng ngụm.

Lúc này, Lâm Viên Đình chủ động đi tới ngồi cạnh, cười với cô:

“Ở Lệ Thành lần đó, chúng ta đã gặp nhau ở câu lạc bộ tư nhân, trang phục còn đụng hàng.”

Cố Thanh Sương quay đầu, đối diện một lúc lâu, khóe môi cong lên một độ cong vừa phải: “Cô Lâm, rất vui được gặp lại cô.”

“Vừa rồi mấy lời Đoạn Thần nói cô đừng để tâm…… Cậu ta trước giờ vẫn vậy, thích rắc muối vào vết thương của người khác.” Lâm Viên Đình tự giễu giải thích một câu, vươn tay lấy hộp thuốc lá trên bàn cà phê, cầm lấy, lại đưa cho Cố Thanh Sương: “Cô có biết hút thuốc không?”

Cố Thanh Sương không biết phải làm gì, vì vậy đành nhận lấy.

Ngón tay gầy gầy cầm điếu thuốc, Lâm Viên Đình châm lửa nhẹ, động tác tự nhiên cũng như chính con người cô, thanh lãnh lại mang theo mị lực trí mạng, làn khói trắng mỏng manh lan dần lên trên, khiến gương mặt tinh xảo thêm mười phần bắt mắt.

Tính cách của Lâm Viên Đình ngay thẳng nhất quán, ngày thường ghét nhất kiểu phụ nữ ngượng ngùng e thẹn, mà Cố Thanh Sương lại có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy, nhân duyên trùng hợp gặp mặt tối nay, vì vậy họ cũng trò chuyện vài câu: “Tôi cùng Trình Thù, Tạ Lan Thâm, còn có Hạ Tuy Trầm đã học chung trong một ngôi trường quý tộc với nhau từ nhỏ, đi theo bọn họ đã thành thói quen. Những người đàn ông này không coi tôi là một em gái đâu, mà họ coi tôi như một thằng em thì đúng hơn.”

Cố Thanh Sương cũng có thanh mai trúc mã, biết rõ đám con trai tầm tuổi đó thì thường tính tình hay nghịch ngợm như vậy.

Lâm Viên Đình gạt điếu thuốc, môi đỏ thốt ra âm thanh đè nén: “Nói ra cũng không sợ cô cười, tôi trước đây đều phải lòng cả ba người bọn họ ……”

Cố Thanh Sương không nhịn được quay sang nhìn cô ấy, nói: “Cô cũng có hơi nhiều sự lựa chọn rồi.”

Lâm Viên Đình cười cười, đôi mắt bị khói thuốc che khuất, hút vào, khóe mắt hơi đỏ lên: “Trình Thù trong vòng là một người hiền lành nhu thuận, nếu chọn anh ấy, sống chung với nhau sẽ quá nhàm chán. Chọn Tạ Lan Thâm thì, Tạ gia kia lại quá thâm sâu, phụ nữ sống ở gia tộc đó nghe đồn cũng không có kết cục tốt, mệnh tôi không đủ mạnh, cũng không dám đi trêu chọc người đàn ông này……

“Sau đó tôi cảm thấy vẫn là Hạ Tuy Trầm thích hợp nhất để làm bạn đời, Anh ấy trông có vẻ trầm tĩnh ôn hoà nhưng thực chất cá tính lại rất mạnh mẽ. Khi làm vợ anh ấy, sẽ rất có cảm giác an toàn.”

Cố Thanh Sương nghe xong vô cùng thích thú: “Cho nên cô mới bắt đầu đối với Hạ Tuy Trầm yêu sâu đậm?”

“Đúng vậy, tôi yêu thầm anh ấy hơn mười năm rồi…… Yêu đến cố chấp, vì anh ấy mà đào hôn, còn cầu xin anh ấy thành đôi với tôi dù chỉ là vài ngày, nhận định anh ấy chính là nửa đời sau của mình. Chỉ là Hạ Tuy Trầm chưa từng cho tôi cơ hội, mấy năm nay bên cạnh anh ấy cũng chưa bao giờ có sự xuất hiện của một người phụ nữ, cô Cố, cô là ngoại lệ duy nhất.”

Lâm Viên Đình làm việc gì cũng không bao giờ thích kiểu “hắt nước bẩn”, cô nỗ lực theo đuổi người đàn ông mình thích, thất bại, liền chấp nhận chịu thua.

Cô nói với Cố Thanh Sương điều này, chỉ là không muốn gây ra những hiểu lầm không đáng có, thở phào nhẹ nhõm nói: “Người cô của anh ấy cũng không phải người dễ bị thuyết phục, cô Cố, anh ấy không có anh em nào để nương tựa giúp đỡ nữa, người của Hạ gia thì chỉ đang cố lợi dụng giá trị mà anh ấy đang đem lại, xin cô hãy trân trọng Hạ Tuy Trầm.”

Cố Thanh Sương cụp mắt xuống, thấy điếu thuốc giữa các ngón tay đã bị cháy nửa, một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Tình cảm của Hạ Tuy Trầm dành cho tôi sâu đậm đến mức nào, tôi cũng đối với anh ấy như vậy.”

Lâm Viên Đình che giấu nỗi chua xót đang dâng lên trong lồng ngực, châm một điếu thuốc khác rồi nói nhỏ như tự nhắc với chính mình: “Thật tốt.”

Sau đó, hai người đều không nói gì nữa cho đến khi họ nhìn thấy Giang Điểm Huỳnh dẫm lên đôi giày cao gót đang quay lại, vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy liền biết là đang vô cùng thất vọng.

Cố Thanh Sương ném điếu thuốc vào trong gạt tàn, tâm như gương sáng, nắm lấy cổ tay cô ấy: “Bị từ chối à?”

Giang Điểm Huỳnh khổ sở gật gật đầu, muốn nói lại thôi nhìn về phía Lâm Viên Đình.

Lâm Viên Đình không ngạc nhiên, cười trêu ghẹo: “Trình Thù mỗi ngày lại từ chối không biết bao nhiêu phụ nữ, tâm đã sớm không dao động, nghe được cũng coi như là không nghe thấy.”

Giang Điểm Huỳnh ngồi trên sô pha, trong khi lấy rượu, lại rầu rĩ mất hai giây nói: “Vợ cũ của anh ấy đến muốn hòa giải, còn khóc lóc chơi bài tình cảm với Trình Thù, chưa nói tới chuyện khác, tôi giờ làm sao có cửa so sánh với “bạch nguyêt quang……”

“Cái gì?!”

Lâm Viên Đình trước đó một giây vẫn còn đang bình tĩnh, giây tiếp theo còn kích động hơn Cố Thanh Sương, sắc mặt cũng biến đổi, truy vấn Giang Điểm Huỳnh: “Cô nói ai tới?”

Giang Điểm Huỳnh biểu tình mờ mịt chưa hiểu chuyện gì nói: “Vợ cũ của Trình Thù.”

Lâm Viên Đình giận sôi máu đứng lên, tư thế như thể muốn ra cửa đánh lộn, biểu cảm tức giận: “Chung Đinh Nhược, loại phụ nữ như cô ta còn có mặt mũi tới cửa xin hoà giải, mẹ nó, Trình Thù dám đồng ý, tôi sẽ chặt đầu anh ta!”

Đồng đội đây rồi!!!

Giang Điểm Huỳnh lập tức nắm lấy ống tay áo của cô, gật đầu đồng ý: “Chị Viên Đình, anh ấy vừa rồi giằng co với vợ cũ ở trước cửa biệt thự, không có chút nam tính nào.”

“Điểm Điểm.” Cố Thanh Sương thấy bạn mình lửa cháy còn đổ thêm dầu vào, kịp thời lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Viên Đình cười lạnh: “Chung Đinh Nhược lúc trước đứng núi này trông núi nọ, gả cho Trình Thù lại ra vẻ cao quý, hiếm khi để anh ấy chạm vào người. Người lớn tuổi trong nhà muốn có cháu bế, cô ta liền nhân cơ hội làm loạn đòi ly hôn, chỉ trích Trình Thù lấy cô ta chỉ vì mục đích làm công cụ sinh sản, thật buồn cười, mấy năm nay Trình Thù đối với cô ta như thế nào, cô ta cho rằng mọi người mù hết hay sao.”

Giang Điểm Huỳnh cũng lửa đã bốc lên tới đầu: “Mẹ kiếp, hạng phụ nữ có độc.”

Lâm Viên Đình liếc cô một cái: “Trình Thù cũng là tên ngốc, vì không muốn ly hôn mà còn đồng ý với cô ta là cả đời không cần có con, còn đi hẹn trước với bệnh viện làm phẫu thuật triệt sản, kết quả Chung Đinh Nhược vì có thể thành công tái giá với Tạ Lan Thâm, kiên quyết vẫn đòi hôn ly.”

Kết quả đâu, giỏ trúc múc nước, người trong lòng và người yêu mình cô ta đều không giữ được ai cả.

*Lấy giỏ trúc múc nước: Giỏ trúc không kín, múc bao nhiêu cũng đổ hết ra ngoài, ý nói công dã tràng.

Lâm Viên Đình, cũng là người yêu đơn phương nhiều năm, cũng là người ủng hộ nhất chuyện hai người họ ly hôn, mà lúc này sao có thể trơ mắt nhìn Chung Đinh Nhược hối hận, quay lại tìm Trình Thù nối lại tình xưa, ngay sau đó cô ấy nổi giận đùng đùng hướng về phía cửa biệt thự.

“Tôi cũng đi!”

Giang Điểm Huỳnh giờ phút này không còn một chút thất vọng của việc bị chân mệnh thiên tử từ chối, vội vàng theo sau xem náo nhiệt.

Cố Thanh Sương: “……”



Bữa tiệc sinh nhật tối nay kết thúc như một trò hề, việc ba người phụ nữ gây hấn với nhau, đến người quen hoà giải như Trình Thù cũng khó mà khuyên được.

Cuối cùng thì rắc rối cũng ập, thậm chí còn phải vào bệnh viện, nguyên nhân là do khi Lâm Viên Đình xảy ra tranh chấp với Chung Đinh Nhược, sự tức giận khi gặp tình địch khiến cô không cẩn thận bị trẹo chân, Chung Đinh Nhược chiếm thế thượng phong còn tiếp tục mở miệng châm chọc nói cô xen vào việc người khác, khó trách việc ngay cả khi được kế thừa gia nghiệp, cũng không người đàn ông nào thèm dòm ngó đến.

Mà Giang Điểm Huỳnh thấy việc nghĩa liền hăng hái tham gia, che chắn ở trước mặt Lâm Viên Đình, còn khai chiến với Chung Đinh Nhược.

Bên cạnh còn có cái tên không chê chuyện đại sự Đoạn Thần, không ngại đổ thêm dầu vào lửa vài câu: “Giang Điểm Huỳnh, cô là siêu mẫu quốc tế đấy, dành đàn ông nếu bị thua, thật là mất mặt cho giới siêu mẫu đó.”

“…… Chậc chậc chậc, Chung Đinh Nhược, sức chiến đấu này của cô không được rồi, Trình Thù cũng không giúp gì được cho cô đâu.”

“Đệch, tới đi, mau tới đi!”

“Câm miệng!” Cố Thanh Sương biểu cảm lạnh lùng đá Đoạn Thần xuống bậc cầu thang, anh ta trực tiếp lăn xuống chỗ hai người phụ nữ đang xô xát, đầu gối va mạnh xuống đất, trở thành người bị thương nặng nhất trong trò hề này.

Sáng sớm, trong phòng bệnh.

Lâm Viên Đình bị bong gân nhẹ, nhưng không sao, mấy ngày chỉ cần chịu khó thoa thuốc và hạn chế đi giày cao gót là có thể nhanh chóng bình phục.

Mà Đoạn Thần bởi vì cái miệng mà phải trả cái giá vô cùng lớn, chân bị bó bột, anh ta nói sẽ không dễ dàng tha thứ cho cú đá của Cố Thanh Sương, đá còn đá vào đầu gối, giờ còn đâu mặt mũi nữaaaa!

“Mấy người ai cũng đừng khuyên tôi…Nữ minh tinh cố ý đả thương người phải nữ sẽ bị giam bao lâu?!”

Trình Thù ở bên cạnh chỉ chỉ: “Đoạn nhị, cậu nên biết một vừa hai phải…Bằng không tôi sợ cậu sẽ phải hối hận đấy.”

Đoạn Thần đi xuống bậc thang: “Vậy nếu Cố Thanh Sương cho tôi thông tin liên lạc, coi như không đánh không quen nhau, cứ kết giao bạn bè vậy.”

“Cứ mơ đi.”

Giang Điểm Huỳnh môi đỏ gợi lên nụ cười châm chọc, mới vừa định mở miệng, liền bị ánh mắt nghiêm túc của Trình Thù quét qua, cực có áp lực, làm cô nháy mắt chột dạ, ngoan ngoãn rụt cổ im lặng đứng ở vách tường.

Trình Thù cũng đau đầu với cô, dùng ngón tay thon dài xoa xoa giữa mày, khẽ thở dài: “Cô Giang, chúng ta nói chuyện đi.”

Giang Điểm Huỳnh theo bản năng nhìn về phía Cố Thanh Sương đang ngồi ở bên cạnh, thấy cô gật đầu: “Đi đi, tớ ở đây đợi cậu.”

“Ờ…được rồi.”



Hai người đi khỏi phòng bệnh, không khí cũng có vẻ yên tĩnh hơn một chút.

Cố Thanh Sương không thích mùi thuốc khử trùng nên đứng dậy mở cửa sổ, rót một cốc nước ấm cho Lâm Viên Đình đang ngồi ở trên xe lăn, sau đó mới trở lại bên cạnh rồi chậm rãi ngồi xuống.

Mà Đoạn Thần còn cầm di động lên đăng status lên vòng bạn bè, nói nhất định sẽ tính sổ với Cố Thanh Sương, hung thủ giết người.

Lâm Viên Đình thấy vậy quét mắt chế nhạo, cười lạnh: “Chỉ tính mỗi việc tối nay cậu liên tiếp hai lần trêu trọc vợ tương lai của Tuy Trầm đã đủ rồi, ngồi đấy chờ chết đi, đồ đại ngốc!”