Editor: LeoMon
Kinh đại có hai vị giáo thảo, một người là sinh viên trước tốt nghiệp sau ở lại trường nhậm chức giáo sư Vân Từ Thụ, người kia được toàn thể sinh viên công nhận, tung lên làm giáo thảo trong 3 năm liên tiếp ở trường Mai Tử Ý.
Khi năm học mới vừa khai giảng, hai đại giáo thảo này bắt tay thành cong, nổ ra vô số đề tài giai thoại, trở thành chủ đề hot trong tám nhảm trà chiều.
Ba tháng sau, mọi chuyện đột nhiên im bặt, hai người tuyên bố chia tay hoà bình. Quần chúng ăn dưa bở hơi tai, hai đương sự đều trưng vẻ mặt không có chuyện gì hết.
Sau đó, trong năm cuối thực tập, Mai Tử Ý rời khỏi trường, hết thảy dường như đều tan thành mây khói.
Đứng trước cửa sổ tầng 23, quang cảnh đô thị nhộn nhịp về đêm giống như mở rộng đến vô hạn, tất cả xa xỉ lãng phí cùng phồn hoa rực rỡ đều bị bóng tối bao trùm. Chỉ có ánh đèn lấp lánh làm người ta nhức mắt có thể nhẹ nhàng vén lên một góc hắc ám, làm cuộc sống ngợp trong vàng son người người ao ước kia hiện hình trong chốc lát.
Nhìn lên, bầu trời thành phố âm trầm như một khối ngọc dày đen kịt, sao trời đều tắt, mây đen nương nhờ bóng đêm, lặng lẽ bao phủ. Thẳng đến khi bề mặt khối ngọc chợt vỡ toạc ra một khe hở, ánh chớp giật lóe, tiếng sấm ầm ầm kéo theo, chấn động còn chưa dứt, hạt mưa lớn bằng hạt đậu to đùng đã đâm thẳng vào cửa kính pha lê, vỡ tan thành từng giọt. Nước mưa nhanh chóng rơi xuống nối tiếp, cửa kính liền như được mạ thêm một lớp thủy màng.
Trên tấm kính, phản chiếu mờ ảo thân ảnh nhợt nhạt của thanh niên, năm ngón tay chạm vào mặt kính, ánh mắt xuyên qua bóng mình mà dừng ở ngoài cửa sổ, tựa như nhìn cái gì, lại phảng phất như chờ đợi điều gì. Nhưng ngoài cửa sổ, trừ nước mưa, chỉ còn một màu đen sẫm tiêu điều.
Chẳng mấy chốc, đồng hồ đã điểm 11 giờ 13 phút đêm, một bóng người từ trên không nhanh chóng rơi xuống, xẹt qua ngoài cửa sổ, phóng thẳng xuống phía dưới, giống như có người từ trên lầu lao xuống, bóng dáng chớp hiện trong không trung rất nhanh, chỉ có thể phán đoán đó là một cô gái, váy đỏ tóc đen. Bóng người chớp mắt đã bị bóng đêm phía dưới nuốt chửng, thẳng đến khi không nhìn thấy gì nữa.
Di động đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên thông báo tin nhắn, Mai Tử Ý quay đầu lại nhìn, buông tay đang dán trên tấm kính xuống, nghiêng người kéo rèm cửa dày nặng sang, tấm màn nặng nề như che được cả tiếng sấm rền vang bên ngoài, trong phòng ngủ nhất thời cực kỳ an tĩnh.
Cầm lấy di động, là bạn cùng phòng Văn Thiên Ngữ gửi tin nhắn tới, liên tục trong thời gian ngắn gửi đến vài tin nhắn, đủ để biểu đạt tâm tình của người gửi đang kích động thế nào.
Văn Thiên Ngữ: Cậu không thể tin được tôi vừa nhìn thấy ai đâu!
Văn Thiên Ngữ: Khách sạn Ngọc Kinh, Vân Từ Thụ với Liễu Ngoại Thanh cùng nhau đi vào!
Văn Thiên Ngữ: Cậu mẹ nó không phải bị đào góc tường chứ hả!
Văn Thiên Ngữ thu hồi tin nhắn.
Văn Thiên Ngữ: Cậu chắc không phải là bị thọc gậy bánh xe chứ hả!
Ngón tay Mai Tử Ý ở trên màn hình dừng hồi lâu, mới chậm rãi gõ ra năm chữ trả lời: Đã chia tay hoà bình.
Văn Thiên Ngữ một lát lộc cộc lộc cộc hiện 6 cái chấm báo tin nhắn đang nhập, một lát sau lại gửi icon thỏ con đi ngủ, chấm dứt màn nói chuyện phiếm ngắn ngủn này.
Hiển nhiên, Văn Thiên Ngữ không phải hạng người có khả năng ngủ sớm như vậy, Mai Tử Ý đã có thể tưởng tượng ra biểu tình đau khổ nghẹn khuất của kẻ trộm theo dõi mà không thu hoạch được gì kia. Mai Tử Ý thật sự không biết chuyện của Vân Từ Thụ với Liễu Ngoại Thanh là như thế nào, nhưng cậu có thể khẳng định, cho dù có cái gì, Vân Từ Thụ cũng không có khả năng để cho Văn Thiên Ngữ tra ra được bất kì dấu vết gì.
Mai Tử Ý định gửi tin dặn dò hai câu, cuối cùng vẫn xóa đi. Lấy hiểu biết của cậu về Văn Thiên Ngữ, hắn ta nhất định muốn truy đến cùng, sẽ không chịu nghe ai khuyên giải. Mai Tử Ý mỉm cười, thả điện thoại xuống. Văn Thiên Ngữ có thể coi như một trong số ít bạn tốt của cậu ở đại học, tuy rằng hai người tính cách khác xa nhau, hồi mới vừa vào trường thậm chí còn xảy ra xích mích, nhưng mà về sau dần ở chung lại trở thành bạn thân.
Tắt giao diện di động, nằm xuống giường, giơ tay tắt đèn, toàn bộ không gian trở nên đen kịt.
Bóng tối bao trùm như vậy dễ làm tư duy con người ta phân tán, Mai Tử Ý rất khó khống chế được suy nghĩ. Vân Từ Thụ, ba chữ này mạc danh làm cho cậu cảm thấy không khoẻ, nhè nhẹ nhức vào tận xương, tiêu tán hết mấy con sâu ngủ vốn không nhiều lắm.
Kỳ thật, cậu cùng Vân Từ Thụ hoà bình chia tay đã là tin tức công khai từ nửa tháng trước, đến cả nguyên nhân chia tay cũng thật sự không phải bởi vì Liễu Ngoại Thanh, ít nhất thì không phải là nguyên nhân trực tiếp.
Mai Tử Ý trở mình, nhớ lại lần cuối cùng khắc khẩu với Vân Từ Thụ, hoặc là nói đơn phương gây sự, mà cũng không phải, bởi vì chính cậu cùng Vân Từ Thụ đều không thuộc loại tính cách thích cãi nhau.
Ngày đó, Mai Tử Ý nhận được một bưu phẩm gửi đến từ Liễu Ngoại Thanh, là một xấp ảnh chụp bìa mặt của một hồ sơ bệnh án khá quen mắt. Sở dĩ quen mắt, bởi vì cậu chính là chủ nhân của cái hồ sơ người bệnh này. Từ nhỏ đến lớn, cậu từng gặp qua rất nhiều bác sĩ tâm lý, bất kể bọn họ có che giấu thân phận thế nào, nhìn như vô tình tiếp xúc gặp gỡ ra sao, vẫn có thể dễ dàng bị cậu phát hiện.
Để không làm người nhà lo lắng, Mai Tử Ý cũng chỉ có thể coi như không biết thân phận của các vị bác sĩ đó, sống hòa hợp với họ theo cách họ muốn. Loại tình huống này vẫn luôn liên tục cho đến khi dọn ra khỏi nhà, cậu mới có cảm giác hô hấp nhẹ nhàng đi không ít, những vị bác sĩ lấy đủ loại thân phận tiếp cận cậu cũng không hề xuất hiện nữa.
Cha mẹ hiển nhiên đã biết rõ cậu nghĩ gì, hơn nữa cuối cùng cũng chấp nhận lựa chọn tôn trọng quyết định của cậu, ít nhất thì trước khi Liễu Ngoại Thanh gửi những tấm ảnh chụp ấy tới, Mai Tử Ý đều cho là như thế.
Mà hiện giờ, như để xác minh suy đoán của Mai Tử Ý, Liễu Ngoại Thanh lại liên tiếp gửi tới vài bức ảnh, đều là những ảnh chụp phong bì về hồ sơ bệnh án khác nhau, mà bệnh nhân trong các tập hồ sơ này đều có cùng một cái tên: Mai Tử Ý.
Cuối cùng, Liễu Ngoại Thanh gửi tới tin nhắn định vị, là một khu biệt thự ở vùng ngoại ô Kinh thị.
Trừ cái này ra, Liễu Ngoại Thanh một chữ cũng chưa từng nói, nhưng cái đó cũng đủ để phá hủy toàn bộ lòng tự tin của Mai Tử Ý. Cậu cho rằng người nhà đã từ bỏ ý nghĩ cho những bác sĩ tâm lý đó tiếp cận mình, thậm chí còn vì thế mà âm thầm vui sướng cảm động, lại không nghĩ ra, chỉ là thay đổi một thủ đoạn khác.
Tin tức của Liễu Ngoại Thanh giống như hung hăng giáng một cái tát xuống mặt cậu, làm Mai Tử Ý thở không nổi. Nhất là khi nghĩ đến những kết quả chứng bệnh mà đám bác sĩ tâm lý đó chuẩn đoán cho mình trần trụi bị phơi bày trước mặt mọi người, trong nháy mắt cậu bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc.
Chứng vọng tưởng, tự kỷ, chướng ngại nhận thức, thói sạch sẽ, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, những chứng bệnh đó theo thời kì trưởng thành của cậu cũng có biến hóa, thậm chí sau cùng còn có một ít bệnh mà Mai Tử Ý chưa từng nghe qua. Cậu thậm chí còn cảm thấy buồn cười khi lật xem cái hồ sơ bệnh án của chính mình, nhưng không có nghĩa là cậu nguyện ý cho người khác xem những thứ này.
Huống chi bản thân cậu rất rõ ràng, mình không có bệnh, chỉ là hơi khác biệt so với người khác.
Mai Tử Ý thông qua định vị mà Liễu Ngoại Thanh gửi, nhanh chóng tìm được khu biệt thự kia, đến thẳng phòng nghiên cứu trong cái nhìn có phần bất ngờ của Vân Từ Thụ, hơn nữa căn cứ vào bối cảnh nền phía sau của ảnh chụp, nhẹ nhàng tìm được những hồ sơ bệnh lịch của mình. Cho nên nói, có đôi khi, quá thông minh thật sự không tốt, chỉ cần thông qua một ít dấu vết để lại là có thể nhanh chóng tìm được chính xác chân tướng.
Ba tháng yêu đương ngắn ngủn cứ thế đặt dấu chấm hết, Mai Tử Ý cảm giác được thân thể mình đang run rẩy rất khẽ, nhưng lời nói ra trước sau như một kiên định như cũ. "Được Vân giáo sư để mắt tới, còn hi sinh chính thân mình cũng muốn nghiên cứu ra cái bệnh tâm thần của tôi, không hổ là hình mẫu của Kinh đại, tận tâm tận trách, người thầy mẫu mực."
Sau đó liền mang theo một xấp bệnh lịch thật dày rời đi, khi đi xuống lầu còn đụng mặt Liễu Ngoại Thanh. Liễu Ngoại Thanh không nói gì, chỉ cười tủm tỉm coi như chào cậu, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Vân Từ Thụ lẳng lặng đứng phía sau, một lời giải thích cũng không nói.
Vì thế, cậu ôm tập hồ sơ bỏ đi, vốn định đem bệnh lịch ném vào thùng rác ven đường, nhưng cuối cùng lại ôm toàn bộ về nhà thiêu hủy. Cậu vẫn là một kẻ nhát gan, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, chỉ cần một chút ngoài ý muốn là tin tức sẽ bị lộ ra bên ngoài.
Tất cả hồ sơ bệnh án hóa thành tro tàn, giống như mọi bí mật đều theo nó bị thiêu rụi rồi chôn xuống lòng đất, nhưng Mai Tử Ý vẫn luôn cảm thấy có gì đó đang âm ỉ bên trong nắm tro đó, có gì đó như muốn phá đất vươn lên.
Làm việc mệt nhọc cuối cùng cũng làm cơn buồn ngủ bao trùm lấy cậu, suy nghĩ trong đại não bắt đầu hỗn độn, nhưng có thể do nghĩ quá nhiều trước khi ngủ, trong mông lung, những đoạn ngắn kí ức hiện lên toàn ác mộng.
Một hồi là cậu nhóc vai đeo cặp sách nhỏ khóc ngất ở cửa nhà trẻ không chịu lên xe buýt trường, một hồi là gương mặt của Vân Từ Thụ nhíu mày lạnh nhạt, một hồi lại là xe bus trường học lao thẳng xuống sông, không một ai sống sót, còn có phụ huynh học sinh mất lý trí xông lên tóm lấy cậu, muốn đem cậu ném vào hồ nước. Từng gương mặt xa lạ trương phình đáng sợ, hùng hổ doạ người, bọn họ tuy không mở miệng, ánh mắt lại trừng lên như có cùng một nghi vấn: "Vì sao mày lại không chết, vì sao chỉ có mình mày còn sống, vì cái gì mày còn sống?" Những gương mặt đó càng ép càng gần, phình to hệt như những quả bóng bay bị thổi phồng quá cỡ, càng lúc càng chèn nhau lúc nhúc dí lại đây, cuối cùng, tất cả gương mặt bỗng hợp lại thành một, biến thành gương mặt của Vân Từ Thụ.
Mai Tử Ý đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng giật mình ngồi dậy, lại kinh ngạc phát hiện bản thân mình vẫn đang trong trạng thái ngồi! Cậu hiển nhiên không có thói quen ngồi ngủ, hơn nữa, cảnh tượng xa lạ trước mắt cũng thuyết minh một sự thật: cậu không ở trong phòng ngủ trước đây của mình.
Dưới thân là khối đá lạnh băng, mặt phẳng nhẵn bóng như qua mài giũa, nhưng phóng mắt nhìn ra xa cũng không thấy điểm cuối, giống như nham thạch dưới thân là một chỉnh thể. Đương nhiên, thứ nổi bật nhất, chính là từng bức tường đá dày nặng cao ngất trước mắt, cao chừng 30 mét, độ dày cũng 4-5 mét, vuông vức sừng sững đứng lặng, ngang dọc đan xen, ở trước mắt là kết hợp với nhau chia thành bốn giao lộ phân nhánh.
Mai Tử Ý đứng lên, trên mặt bình tĩnh nhưng trong nội tâm lại cực kỳ kinh ngạc. Cũng may từ nhỏ cậu đã trải qua vô số sự tình quỷ dị, lúc này không đến mức hoang mang lo sợ. Đứng ngốc mất mấy giây, Mai Tử Ý nhanh chóng bình tĩnh lại, đầu tiên kiểm tra thân thể mình, không có tổn thương nào, ăn mặc vẫn là áo ngủ quần ngủ như cũ, đến cả đôi dép lê cũng không có.
Bốn phía đều là tường đá dày nặng cao ngất, kéo dài đan xen, tuy chỉ có thể nhìn thấy một góc của không gian này, nhưng không khó suy đoán đây là một công trình to lớn thế nào, tường đá và phiến đá dưới chân giống nhau, đều bóng loáng khít chặt không một khe hở, mỗi đường cong đều đơn giản trơn tru, không giống như con người có thể làm ra.
【 hoan nghênh đi vào thế giới mê cung, mong ngài mau chóng quen thuộc với mê cung cơ bản càng sớm càng tốt, và hãy chăm chỉ nỗ lực, thoát khỏi mê cung. 】