Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 67: Tâm nguyện của đứa bé




Thái tử Long thở dài một hơi, như ông cụ non nói."Ông ơi, cháu cũng rất cô đơn, cháu cũng rất cần bạn. Nếu có người chia sẻ niềm vui nổi buồn với cháu, cháu cũng sẽ không cảm thấy không vui nữa!"

Đường Thương Long có một ít ngoài ý muốn. Thằng bé có chút xíu, có thể có chuyện không vui gì? Chẳng lẽ, nó muốn vật gì mà không có được? Nếu như vậy, ông có thể giúp đứa bé này thực hiện nguyện vọng."Thái tử Long, cháu có nguyện vọng gì? Chỉ cần cháu nói cho ông biết, ông có thể giúp cháu thực hiện nguyện vọng của mình."

"Ông nói thật không? Nếu cháu đem tâm sự nói cho ông biết, ông có thể giúp cháu thực hiện sao?" trong lòng Thái tử Long, rất kích động. Vừa kích động cũng vừa có chút nhi bán tín bán nghi."Ông không gạt cháu chứ?"

"Thái tử Long, ông là bạn của cháu, có thể chia sẻ vui buồn. Làm sao ông lại gạt cháu chứ?" Đường Thương Long ôm thái tử Long lên trên đầu gối mình, nghiêm túc nói."Nói cho ông biết đi, bảo đảm không khiến cháu thất vọng."

"ông ơi, cháu muốn một người cha, ông có thể giúp cháu sao?" bên trong lòng của thái tử Long vẫn nhớ chuyện này. Vĩnh viễn cậu không quên được, khuất nhục trong nhà trẻ. Cậu rất hâm mộ những đứa bé có cha! Bởi vì hâm mộ, mà nói muốn cha với Mật Đường bảo bối. Không nghĩ tới yêu cầu này của cậu lại hại Mật Đường bảo bối khóc một thời gian thật dài. Từ đó về sau, mặc dù cậu không đề cập tới chuyện này, nhưng không có nghĩa là cậu quên chuyện khiến cậu xấu hổ.

Đường Thương Long tròn mắt.

Ông chưa từng nghĩ đến, thái tử Long sẽ nói một cái yêu cầu hoang đường như vậy với ông. Nếu như muốn vật gì, dù tốn nhiều tiền, ông cũng sẽ không chút do dự mua về cho bé. Muốn cha? Ông tìm đâu một người cha cho bé? Đứa bé này, đang làm khó ông mà!

"Thái tử Long, nguyện vọng của cháu làm khó ông rồi!" Đường Thương Long thở dài, chỉ có thể bày tỏ không thể giúp bé được."Bằng không, đổi một nguyện vọng khác đi? Đổi lại một nguyện vọng, ông bảo đảm sẽ giúp cháu."

"Ông làm cho cháu quá thất vọng." trong đôi mắt của Thái tử Long, toát ra ánh mắt của của người vừa bị lừa gạt."Ông là kẻ lường gạt, cháu không tin ông nữa." Cậu từng bước một lui về phía sau, thiếu chút nữa giẫm lên chân Công chúa Phượng.

"Thái tử Long, không phải là ông muốn lừa cháu. Chẳng qua là ông không nghĩ tới, cháu sẽ nói một nguyện vọng như vậy mà thôi." Nhìn ánh mắt của Thái tử Long, trong lòng Đường Thương Long một hồi rối rắm. Ông đột nhiên cảm giác được, ông thật sự rất giống một tên lừa gạt, một kẻ lừa con nít.

"Ông đừng lo cho Thái tử Long. Anh ấy nha, nghiện có cha mất rồi. Không có cha, cháu vẫn thấy rất tốt!" công chúa Phượng vỗ vỗ tay Đường Thương Long, tựa người lớn an ủi ông.

Lúc này, Đậu Ngọc Nga đuổi theo tới. bà hơi cười cười nhìn Đường Thương Long, kêu hai đứa bé về nhà."Thái tử Long, Công chúa Phượng, chúng ta nên về nhà thôi."

"Hẹn gặp lại ông." công chúa Phượng giơ giơ tay nhỏ bé, tạm biệt Đường Thương Long. Thái tử Long rất quật cường, không quay đầu nhìn Đường Thương Long.

"Công chúa Phượng hẹn gặp lại." Đường Thương Long nhìn bóng lưng hai đứa bé, trong lòng cảm thấy mất mác. Lúc nào mới có thể gặp lại hai tinh linh đáng yêu này?