Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 144: Kế hoạch 2: 




Khi Tiêu Tử Phượng đi xuống thang máy, liền nhìn thấy một đống lớn nhân viên nữ vây tại một chỗ, chỉ vào cửa nghị luận cái gì đó!

"Trời ạ, các cậu thấy chưa. Người đàn ông ôm hoa tươi đó rất đẹp trai!"

"Ha ha, có đẹp trai hơn nữa, chỉ sợ cũng không tới phiên Châu nhi cậu đâu!"

"Tớ đương nhiên là không có cái phúc khí này. Ha ha, tớ chỉ tò mò, anh ta chờ cô gái đẹp nào của công ty chúng ta đây?"

Trong lỗ mũi Tiêu Tử Phượng không nhịn được hừ một tiếng. Trong lòng, âm thầm cười nhạo mấy người nhân viên nữ: một đám vịt con xấu xí vọng tưởng biến thành thiên nga.

Tiêu Tử Phượng còn chưa đi ra khỏi tòa nhà, Đổng Vân Phi liền ôm một bó hoa tươi, đi tới. Anh lộ ra nụ cười mị hoặc người, chào hỏi Tiêu Tử Phượng."Tử Phượng, anh tới đón em."

Sau lưng Tiêu Tử Phượng truyền đến tiếng nghị luận nhỏ giọng của đám nhân viên nữ. Thanh âm tuy nhỏ, nhưng vẫn bay vào trong lỗ tai Tiêu Tử Phượng.

"Tớ tưởng anh ta tới đón ai, nguyên lai là tới đón ả bị bồ đá!"

"Ha ha, nếu cô ta không phải là thiên kim nhà giàu, làm sao vừa mới bị một tổng giám đốc vứt bỏ, sẽ có một tổng giám đốc khác tìm tới cửa. Xem ra, sinh trong nhà giàu thật tốt!"

"Người đàn ông thường nhìn trúng phụ nữ có giá trị. Có mấy người đàn ông yêu tiền mà đón dâu? Tổng giám đốc Đường bỏ qua thần tài này, tổng giám đốc Đổng ngược lại thật tinh mắt."

"Mọi người nói phải, nếu như không phải là nhìn trúng tiền tài Tiêu Thị, người nào sẽ nguyện ý muốn một ả đàn bà xấu tính như vậy? Nếu ả không sinh ra trong gia đình tối, đoán chừng giá thị trường cũng chẳng được bao nhiêu."

"Các người nhỏ giọng dùm một chút, cẩn thận ác nữ kia nghe được, sẽ đập nát chén cơm của các người đấy. Mọi người đi thôi, đừng tự thiêu mình."

Tiêu Tử Phượng cũng cười cười với Đổng Vân Phi, thuận tay nhận lấy hoa của anh. Trong tiếng nghị luận của mọi người, nâng cao sống lưng kéo Đổng Vân Phi rời đi. Cô vốn không muốn cùng Đổng Vân Phi đi, nhưng để chứng minh cô không thiếu đàn ông, vì để cho đám nhân viên vô lương kia xem một chút, cô đi theo Đổng Vân Phi lên xe.

Thật ra thì, Tiêu Tử Phượng luôn cho rằng, mình không phải là một cấp trên luôn được chào đón. Nhưng mà, cô cũng không nghĩ tới, nhân duyên của cô lại kém như vậy. Bọn người vô tình vô nghĩa này nói một đàng trước mặt cô. Nói lý ra, chẳng qua chỉ nịnh hót. Ngoài mặt, họ ca ngợi cô như vậy. Trong lòng không chửi bới cô mới lạ.

Bị bồ đá? đoán chừng giá thị trường cũng chẳng được bao nhiêu? Suy nghĩ một chút về những câu nói này, cô liền một hồi đau lòng khó nhịn.

"Tử Phượng, em muốn ăn cái gì? Chỉ cần em nói địa điểm, anh đều dẫn em đi." Đổng Vân Phi nhìn bộ mặt u buồn của Tiêu Tử Phượng, phá vỡ trầm mặc. Cô bé này chịu cùng anh ra ngoài, đại khái là vì ánh mắt của người khác? Bằng không, cô sẽ không như vậy mà theo anh. Xem ra, anh nên để cô lựa chọn địa điểm!

"Tùy tiện đi!" Bây giờ Tiêu Tử Phượng chỉ muốn ăn thịt người. Nếu như có thể nuốt sống hai người kia, tâm tình có thể sẽ khá hơn một chút. Đáng tiếc, người đàn ông này không cho cô được món ăn này.

"Chúng ta đến làng chài bờ biển, ăn hải sản, được không?" lời của Đổng Vân Phi khiến Tiêu Tử Phượng bất mãn tức giận.

"Cái gì mà ăn hải sản? Tôi ghét hai chữ bờ biển này! Đổng Vân Phi, có phải anh không đề cập tới hai chữ bờ biển này sẽ cảm thấy không thoải mái à?" Anh cố ý nói hai chữ bờ biển, có phải sợ cô quên cảnh nóng bên bờ biển hay không? Cho dù anh không đề cập tới, cô vĩnh viễn sẽ không quên chuyện tình khuất nhục ấy.

"Nếu không, chúng ta đi ăn đồ Hàn Quốc?" Đổng Vân Phi biết, lời của mình vô tình chạm đến vết thương của Tiêu Tử Phượng. Người ta thường nói: người nói vô tâm người nghe hữu ý. Xem ra, anh phải cẩn thận mới được.

"Người Trung Quốc, ăn đồ Hàn Quốc làm gì?" Tiêu Tử Phượng cũng không biết tại sao mình không khống chế được tức giận. Rõ ràng là tức giận những người kia, lại cứ đổ trên đầu Đổng Vân Phi. Mặc dù cô rất ghét người đàn ông này, nhưng cô cũng cảm thấy người đàn ông này vô tội một chút!

"Nếu không, chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên?" Đổng Vân Phi biết, Tiêu Tử Phượng bây giờ là thùng thuốc súng, vừa đụng sẽ nổ tung. Anh chỉ sợ cô nổi giận nên thận trọng hỏi.

"Ăn món cay Tứ Xuyên? Anh còn chê tôi tức giận không đủ lớn à?" Nếu như Đổng Vân Phi có thể khiến cô bớt tức, tâm tình của cô có lẽ sẽ thoải mái một chút. Anh càng cẩn thận, cô lại càng lớn tức giận.

"Ha ha, xem ra hôm nay anh nói gì cũng không đúng rồi!" Đổng Vân Phi không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp lái xe đến phòng chưa cháy."Tiểu thư, xuống xe chứ!"

"Đổng Vân Phi, anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?" Tiêu Tử Phượng nhìn bảng hiệu, có chút nghi ngờ không hiểu.

"Tử Phượng, không phải em đang nóng giận sao? Để đội viên dập lửa cho em, đoán chừng sẽ khá hơn một chút." Đổng Vân Phi ôm bả vai của cô, đi vào bên trong."Chờ em hết giận, chúng ta sẽ quyết định đi nơi nào ăn cơm."

"Đổng Vân Phi, anh......" Tiêu Tử Phượng không nghĩ tới, anh mang cô tới nơi này, lại có ý này. Nghĩ tới mới vừa rồi mình cố tình gây sự, Tiêu Tử Phượng bất giác buồn cười. Cô tránh thoát Đổng Vân Phi, ngồi chồm hổm trên mặt đất cười to."Ha ha, ha ha. Đổng Vân Phi, anh thật xấu." Tiêu Tử Phượng không nghĩ tới, Đổng Vân Phi thật hài hước. Anh khôi hài so với Đường Long lạnh lùng mà nói, ít đi một chút hấp dẫn với phái nữ, lại nhiều hơn chút thoải mái.

"Đàn ông không hư, phụ nữ không thương! Anh càng cẩn thận, em càng tức giận lớn. Thôi thì anh hư một chút, có khả năng hấp dẫn em nhiều ơn!" Đổng Vân Phi duỗi tay lôi kéo Tiêu Tử Phượng lên. Có lẽ chân của cô ngồi chồm hổm khiến máu không được lưu thông. Chân trượt, thế nhưng nhào vào lòng của anh.

"Cẩn thận một chút." Anh dang hai cánh tay, ôm chặt lấy cô. Lời nói quan tâm, vang lên bên tai cô. Một loại cảm giác mập mờ, trong lòng anh phiêu tán ra.

Nếu như người đàn ông này là Đường Long, nếu như này lồng ngực mềm mại này là Đường Long, cô tình nguyện vĩnh viễn sống ở trong lòng của anh. Nhưng người đàn ông này không phải.

Tiêu Tử Phượng cũng cảm thấy, cô bỉ ổi. Vật là của mình thì không quý trọng nâng niu, vật không thuộc về mình lại lưu luyến. Cô căm hận Đường Long, tại sao còn có thể lưu luyến người đàn ông vô tình vô nghĩa đó?

"Em đói bụng, mang em đi ăn cơm đi!" mặt Tiêu Tử Phượng đỏ lên, đẩy Đổng Vân Phi ra.