Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 134: Bắt nạt




Lương Bích Ngọc nghe xong lời của Đậu Ngọc Nga, lại giống như vết sẹo bị vạch trần? Chẳng lẽ, ả biết đứa con mình sinh không phải là con của Tiêu Thính Quân hay sao? Nghe giọng của Tiêu Thính Quân, rõ ràng đứng ở bên Đậu Ngọc Nga. Chẳng lẽ, tin tức này, là do ông ta nói cho Đậu Ngọc Nga?

Mang theo con gái trong bụng rời đi? Đậu Ngọc Nga đem thân thế Mật Đường, nói cho Tiêu Thính Quân rồi sao?

Không thể nào!

Nếu như Tiêu Thính Quân biết thấn phận của Tử Phượng cùng Mật Đường, làm sao gã có thể tới Đường Uyển làm loạn? làm sao ông sẽ vì con gái người khác, đi chia rẽ hạnh phúc của con gái ruột? Xem ra, Tiêu Thính Quân chẳng hay biết gì!

Nghĩ tới đây, Lương Bích Ngọc tự tin hơn rất nhiều!

"Đậu Ngọc Nga, lại dám đánh tôi ư!" Lương Bích Ngọc đưa tay, muốn đánh trả. Tay kia, lại bị Đậu Ngọc Nga bắt được. Bà vừa giãy giụa, vừa nhục mạ."Đậu Ngọc Nga, mày nói chuyện hoang đường gì hả? Mang theo con gái trong bụng rời đi? Nếu mày có cơ hội mang thai, chồng mày sẽ buồn khổ vậy sao? Làm sao ông ấy có thể để cho tôi sanh con? Cái gì mà rời đi? Là mày sợ bị ly hôn mới chạy trốn ? Nếu nói mày có con gái, chắc là nhặt được bên đường chứ gì?"

Đường Thương Long cùng A Trung, nhìn hoàn cảnh ngoài dự định này, trợn to hai mắt. Tiêu gia cùng Đậu gia, lại là chỗ quen biết cũ! Nhìn dáng dấp, còn có ân oán dây dưa không rõ! Nghe khẩu khí của Lương Bích Ngọc, Đậu Ngọc Nga lại là vợ trước của Tiêu Thính Quân. Bởi vì không sinh được con, mới rời Tiêu gia đi! Tử Phượng cùng Mật Đường, lại là chị em cùng cha khác mẹ. Trời ạ, xem ra, chuyện này càng ngày càng phức tạp!

"Lương Bích Ngọc, người nói chuyện hoang đường là bà mới đúng? Vô luận con bà sinh hay con tôi sinh, chỉ cần giám định DNA là biết! Bà thì sao? Bà dám để con trai con gái bà đi làm giám định DNA sao?" Đậu Ngọc Nga thật bị chọc giận! một mình bà ngậm đắng nuốt cay đem con gái nuôi lớn, bà có thể nhịn chịu đựng cảnh khốn khổ và cô đơn, nhưng không cho phép Lương Bích Ngọc vũ nhục nhân cách của bà, vũ nhục huyết thống con gái bà!

Vốn Tiêu Tử Phượng nước mắt lưng tròng, giống xem kịch, nhìn Đậu Ngọc Nga một chút, nhìn mẹ cô một chút. Họ hai nói là thật sao? Chẳng lẽ, Đậu Ngọc Nga thật sự là vợ trước của cha cô? Chẳng lẽ, cô cùng Mật Đường thật sự là chị em cùng cha khác mẹ?

"Đậu Ngọc Nga, mày tự đâm đầu vào chỗ chết." Lương Bích Ngọc thật sự không nhịn được lời mà Đậu Ngọc Nga chất vấn! Bà cảm thấy mình giống như không mặc quần áo, bị ném ra đường cái. Thẹn quá thành giận, bà lại một lần nữa giơ tay lên, quật tới mặt Đậu Ngọc Nga. Một cánh tay trắng nõn mà khéo léo, ngăn cản bà."Tiêu phu nhân, nơi này không hoan nghênh bà. Tổng giám đốc Tiêu, xin mang phu nhân của ông cùng con gái rời đi đi!"

Đậu Ngọc Nga quay đầu nhìn lại, chính là đứa con gái xinh đẹp của bà! Gương mặt cô lạnh lùng, vẻ mặt tràn đầy khi dễ. Thậm chí, bên trong khi dễ, còn mang theo hận ý thật sâu.

Vốn, Mật Đường mới vừa dời đến tới nơi đây, tâm tình rất tốt. Đem mẹ và con dàn xếp xong, cô không nhịn được Đường Long cứ ra hiệu mãi, mới cùng anh đến căn nhà nhỏ đầy hoa lài kia.

Hai người, tình ý triền miên, nhiệt tình như lửa. Đường Long vì sợ người quấy rầy, cố ý để điện thoại ở chế độ im lặng. Đợi đến khi hai người 'thân thiết' xong, mới phát hiện nhiều cuộc gọi nhỡ. Số điện thoại kia, lại là điện thoại của Đường Uyển. Hai người sợ cha mẹ và hai con gặp nguy hiểm, lòng như lửa đốt chạy trở về. Chưa từng nghĩ, vừa lúc gặp hình ảnh Lương Bích Ngọc giơ tay muốn đánh mẹ cô.

Đậu Mật Đường thà mình bị đánh, cũng sẽ không để mẹ chịu nhục. Nhất là, ả đàn bà này là do cha cô mang tới! nếu Lương Bích Ngọc muốn vũ nhục mẹ cô, nhất định phải đạp qua xác cô mới được.

Mật Đường nhìn thấy gương mặt mẹ sưng đỏ, lỗ mũi không nhịn được đau xót. Nước mắt, theo gương mặt rơi xuống. Cô dùng ánh mắt tràn ngập buồn bã cùng căm hận, nhìn về người cha kia. Trong ánh mắt, tràn đầy khinh bỉ! Mặc dù ông ta có giận Lương Bích Ngọc cố tình gây sự, nhưng cô vẫn hận Tiêu Thính Quân.

Nói gì mà ông sẽ ẹ con các cô một cái công đạo? Chẳng lẽ, đây chính là công đạo mà ông nói sao? Ông dám đem vợ mình tới đây gây chuyện, trơ mắt nhìn mẹ cô bị đánh, mà vẫn khoanh tay đứng nhìn! Người cha vô tình vô nghĩa như vậy, cô không cần cũng được!

Tiêu Thính Quân nhìn Mật Đường, trong lòng dâng lên một tia áy náy. ánh mắt của con gái khinh bỉ, khiến ông không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh. Không phải là ông không muốn ngăn cản Lương Bích Ngọc, mà là ngăn không kịp! Ông không muốn giải thích cái gì, bởi vì ông biết rõ đây không phải là thời điểm thích hợp để giải thích. Mà cho dù ông có giải thích, Mật Đường cũng sẽ không nghe! Cô đã sớm vào hận ông, dù giải thích cũng phí công mà thôi.

"Bích ngọc, Tử Phượng, chúng ta đi thôi!" Tiêu Thính Quân nhìn Đậu Ngọc Nga cùng Mật Đường một chút, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Ông kéo Tử Phượng, khuyên lơn mẹ con Lương Bích Ngọc rời đi. trường hợp như vậy, ông cũng bất ngờ! Lấy thân phận bây giờ của ông, làm cái gì cũng mắc lỗi!

"Nơi này không hoan nghênh chúng ta? Mày nghĩ mày là chủ nhân nơi này sao?" Lương Bích Ngọc đi vòng vòng quanh Đậu Mật Đường, quan sát từ trên xuống dưới. giọng tràn đầy châm chọc, từ trong miệng nói ra.

Mật Đường hừ một tiếng, khinh thường, chẳng thèm để ý tới ả đàn bà này. Cô đưa ánh mắt chuyển sang Đường Long. Cô muốn nhìn anh xử lý cục diện này như thế nào! Là để Lương Bích Ngọc tiếp tục vũ nhục cô? Hay là đuổi ả đàn bà đê tiện này rời đi?

"Bác Tiêu, các người mang Tử Phượng trở về đi! Hôm nay, không thích hợp để bàn về chuyện này. Hôm nào rãnh, cháu sẽ tự mình tới cửa xin lỗi!" Đường Long cũng bị hình ảnh trước mắt làm ngây người! Anh thế nào cũng không nghĩ rằng, Đậu Ngọc Nga sẽ là vợ trước của Tiêu Thính Quân. Anh càng không ngờ, Đậu Mật Đường sẽ là con gái Tiêu Thính Quân - thiên kim tiểu thư của tập đoàn Tiêu Thị. Trong lúc này, ân oán yêu hận tình thù, anh vẫn không hiểu. ánh mắt Mật Đường, nhắc nhở anh. Anh biết, anh nên ra mặt để dọn dẹp tàn cuộc rồi!

Tiêu Tử Phượng hất tay của Tiêu Thính Quân ra, đi tới trước mặt của Đường Long.

"Em không đi. Anh đã nói, cả đời này sẽ không rời xa em! Tại sao, vừa nói qua không lâu, đã thay đổi. Có phải vì nó sinh hai đứa bé cho anh ư?" Tiêu Tử Phượng bình tĩnh nhìn Đường Long, hi vọng anh cho cô một câu trả lời chắc chắn! Nếu như người đàn ông này vì con mà lựa chọn Mật Đường, trong lòng cô cũng dễ chịu ít nhiều!