Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 117: dạ vũ




Lòng của Mật Đường rối rắm. Từng trận tim đập nhanh, giống như sóng biển đến tập kích cô vậy.

"Nếu Tiêu Tử Phượng chết, anh cũng phải chết!"

Cô biết, cô dĩ nhiên biết. Từ khi cô thấy ánh mắt Đường Long tuyệt vọng thì cô đã biết tất cả. Chính bởi sợ anh tuyệt vọng mà chết, cô mới có thể thừa nhận việc cô cố ý giấu giếm sự thực.

"Mật Đường, anh cũng muốn anh tìm về anh của ngày xưa. Nhưng lại khó quá! Cô ấy tự sát, khiến anh rung động. Anh không biết, nên ích kỷ theo đuổi tình yêu của mình, hay là nên giữ lại tính mạng của một người tuổi còn trẻ. Anh đắn đo lâu vô cùng, đã lựa chọn điều thứ hai. Mật Đường, anh quá mềm yếu rất vô dụng đúng không? Em, nhất định rất xem thường anh?" nước mắt Đường Long, thấm ướt bờ vai Mật Đường!

"A Long, anh thật vĩ đại! Trước kia, em chỉ đơn thuần yêu anh. Hiện tại, bắt đầu có chút ngưỡng mộ anh!" Mật Đường nói là sự thật, cô cảm thấy Đường Long rất vĩ đại. Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ lựa chọn như vậy.

"Anh không vĩ đại! Anh căm hận mình, tại sao không ích kỷ một ít? Nếu như anh có thể ích kỷ một ít, cũng không cần chịu loại đau khoan tim thấu xương này. Anh cứu Tiêu Tử Phượng, ai sẽ tới cứu chúng ta? Không có ai, không người nào có thể cứu vớt chúng ta!" Suy nghĩ một chút về cuộc sống sau này, Đường Long cảm thấy đau lòng. Nếu như anh có thể sống đến tám mươi tuổi, thì anh phải chịu hơn năm mươi năm sống trong cảnh tù ngục. Ngưu Lang Chức Nữ, cách sông nhìn nhau. Anh và Mật Đường, cũng phải trải qua cuộc sống này sao?"Mật Đường, anh muốn thử một lần nữa. Nếu như Tiêu Tử Phượng chịu buông tay, chúng ta mà có thể như hình với bóng rồi."

"A Long, không cần, ngàn vạn lần không được! Hai chúng ta, lưng ai cũng đeo một quả cân nặng nề! Hãy đối tốt với cô ấy. Như vậy, chính là kết cục đẹp nhất!" Mật Đường buông Đường Long ra, cố gắng làm vẻ mỉm cười."Trở về đi, trở lại bên cạnh cô ấy đi!"

Mật Đường phất tay một cái, xoay người đi về phía nhà của mình.

Cô quả quyết ngăn cản Đường Long. Bởi vì cô biết, cô không cách nào gánh chịu được áp lực và bóng ma gián tiếp sát hại chị mình. Cô và Đường Long, ai cũng có trách nhiệm riêng mình. Nếu như Tiêu Tử Phượng chết, cả đời hai người bọn họ cũng không cách nào thoát khỏi bóng ma. Thay vì cùng sống cùng chết, không bằng lý trí một ít, quả quyết một ít.

"Mật Đường, em thật tàn nhẫn. Tại sao, tại sao không cho chính mình một cơ hội? Tại sao không cho chúng ta một cơ hội?" sau lưng Mật Đường, truyền đến giọng nói thống khổ của Đường Long. Cô không quay đầu lại, bởi vì cô sợ mình thay đổi chủ ý!

Những ngày kế tiếp, Đậu Mật Đường trôi qua rất nhạt nhẽo, nhạt nhẽo không có một chút tư vị của cuộc sống.

Từ ngày đó chia tay, cô không còn gặp mặt Đường Long. Thậm chí, ngay cả điện thoại cũng không có. Cô không muốn quấy rầy bình tĩnh của anh, cũng không muốn lại chế tạo ình sự phiền toái không cần thiết. Có lẽ, bọn họ phải tránh nhau ra!

Hôm nay, chỉ sợ là tránh không được.

Tiêu Tử Phượng xuất viện, các đồng nghiệp nhất trí: ở trong công ty mở một bữa tiệc mừng Tiêu Tử Phượng, hoan nghênh Tiêu Tử Phượng thoát khỏi nguy hiểm! Mật Đường muốn từ chối, lại sợ người khác nói nhăng nói cuội! Không có cách nào, chỉ có thể nhắm mắt đi vào.

Cô thật sự không nghĩ ra, những người này vô cùng ghét Tiêu Tử Phượng, tại sao còn phải giả trang làm bộ thích cô ả chứ? Chẳng lẽ, bởi vì muốn thăng chức tăng lương? Thật không biết, những người này diễn hai bộ mặt, rốt cuộc có mệt hay không?

"Đậu Mật Đường, đừng nói là người khác. Chính mày cũng là người hai mặt mà!" Đậu Mật Đường thở dài, cười nhạo mình chó chê mèo lắm lông! Vì ở trong vũ hội không đến nỗi quá lúng túng, có chút tin đồn giữa cô và Đường Long, nên cô mời Quý Ngọc Khang làm bạn nhảy để tránh cho người khác dị nghị. Trời ạ, người sống trong xã hội này, thật đúng là không thể không xem thường ánh mắt của người khác đối với mình!

Trong đại sảnh tập đoàn Tiêu Thị, đèn nhấp nháy và ruy băng treo trên cao, người trình diễn ban nhạc đang đánh một bản vũ khúc. Cột lớn ở đó treo một hình con chim phượng óng ánh, có ghi dòng chữ."Nhiệt liệt chào mừng tiểu thư Tiêu Tử Phượng xuất viện, mừng Phó tổng Tiêu tai qua nạn khỏi.

Khi Mật Đường kéo Quý Ngọc Khang đi vào đại sảnh, vang lên một hồi tiếng than thở.

"Mật Đường, hôm nay em thật đẹp!"

"Mật Đường vốn đẹp sẵn, bằng không...... Có thể câu được nhiều đẹp trai như vậy ư?" trong lời nói người này, rõ ràng có ý không tốt. Người này, chỉ còn kém đem chuyện Tiêu Tử Phượng vì Mật Đường mà tự sát nói ra thôi.

"Chị Mật Đường, có thể truyền thụ cho em một tuyệt chiêu, để em cũng cua một chàng hoàng tử đẹp trai tiền nhiều đẹp trai chứ!" Trong lời nói, mang theo cười trộm, mang theo ghen tỵ.

Đường Long đang tiếp khách, nghe được lời nói nhạy cảm đó, thần kinh không khỏi căng thẳng. Anh xoay người, thấy được Mật Đường: một bộ dạ phục màu tím nhạt, bó chặt ấy thân thể uyển chuyển của cô. Ruy băng cùng màu vòng trên cổ. dạ phục thật dài, khiến cho Mật Đường càng nhìn càng mảnh khảnh yếu đuối. Một đôi giày cao gót khéo léo quấn lấy chân ngọc, tinh xảo mà hoàn mỹ. Cặp mắt kia buồn buồn, truyền đến ánh mắt bất đắc dĩ mà thê lương.

Anh kinh ngạc nhìn cô gái tựa như mộng ảo này, không thể dời đi ánh mắt.

Ánh mắt Mật Đường chống lại ánh mắt Đường Long. Lòng của cô, kịch liệt nhảy không ngừng. Người đàn ông này, rốt cuộc bị sao vậy? Nhìn tình hình của anh, giống như đã sống lại. Có lẽ, là chính bản thân anh vượt qua cửa ải khó khăn này. Có lẽ, là cô giúp anh hoàn thành quá trình lột xác ấy. Tóm lại, anh không còn là Đường Long nửa chết nửa sống kia!

" Tổng giám đốc Đường, ngài khỏe chứ." Quý Ngọc Khang vươn tay với Đường Long. Quý Ngọc Khang không biết, anh nên khen ngợi Đường Long vĩ đại hay là nên cười nhạo anh ta mềm yếu? Người đàn ông này, hại Mật Đường thảm như vậy, lại đến đây làm vị hôn phu của người khác.

Ánh mắt Đường Long dừng trên cánh tay của Quý Ngọc Khang đang nắm lấy Mật Đường. Ghen tỵ cùng hâm mộ, tràn đầy ánh mắt của anh. Mặc dù anh biết người Mật Đường yêu là anh, thế nhưng anh khống chế không được sự chua xót trong lòng mình."Quý thiếu gia, hoan nghênh."

" Tổng giám đốc Đường, có thời gian, chúng ta gặp nhau một chút." Quý Ngọc Khang cảm thấy, anh phải giúp Đường Long biết một chút. Anh cũng phải nói về tình trạng gần đây của mẹ con Mật Đường nói cho Đường Long. Nếu như Đường Long vẫn không chịu trở lại bên cạnh Mật Đường, anh nhất định phải dạy dỗ người đàn ông này thật "tốt"!