Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 110: Bệnh viện gặp nhau




Đậu Mật Đường vừa đi vào cửa phòng thiết kế, chỉ nghe thấy trong phòng làm việc những đồng nghiệp khác, tụ chung một chỗ đang nói cái gì đó! Trên mặt của mỗi người, mang theo biểu tình có chút hả hê.

Nếu như thường ngày, Đậu Mật Đường không thích nghe người khác nói chuyện vớ vẩn. Nhưng hôm nay, cô lại muốn nghe một chút mọi người đang bàn tán cái gì? Tối ngày hôm qua, Đường Long gấp gáp rời đi Bất Dạ Thành như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô không thể không tò mò!

"Mọi người khỏe." Đậu Mật Đường mỉm cười cùng đồng nghiệp chào hỏi, sau đó tự nhiên đi tới đám người kia.

"Mật Đường, cậu tới đúng lúc. Nói cho cậu biết, Phó tổng Tiêu của chúng ta, tối ngày hôm qua cắt cổ tay tự sát đấy." Một cô gái được mọi người đặt biệt hiệu là "bà chúa tám", vội vàng đem cái tin tức vui vẻ này nói cho Đậu Mật Đường.

Cắt cổ tay tự sát ư? lòng của Đậu Mật Đường không khỏi trầm xuống. Mặc dù cô cùng Tiêu Tử Phượng không phải là người một đường, nhưng dù sao Tiêu Tử Phượng cũng là chị "Cùng cha khác mẹ" với cô! Tiêu Tử Phượng nếu có chuyện không hay xảy ra, thì Tiêu Thính Quân sẽ rất đau long.

Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân mà Đường Long rời đi? Có lẽ vậy! Nhưng tại sao Tiêu Tử Phượng tự sát? Chẳng lẽ, bởi vì Đường Long?

"Bà tám, cậu nghe được tin tức này ở đâu? Có thể tin được không?" Tôn Bình liếc mắt nhìn, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.

"Họ hàng của tôi hôm qua bị tai nạn xe cộ. Khi tôi đến bệnh viện thăm vừa vặn đụng phải phu nhân Tổng giám đốc níu lấy áo của con rể lớn tiếng kêu gào. Tôi cẩn thận vừa nghe, mới biết là Phó tổng Tiêu cắt cổ tay tự sát đấy." Cô ghét nhất bị người khác nghi ngờ tin tức của cô, vội vàng nói ra nguyên do!

"Mà cô nghĩ xem, Phó tổng Tiêu cũng kỳ quái! đại tiểu thư tập đoàn Tiêu Thị, nữ chủ nhân tương lai của tập đoàn Đường Thị. Sống trong lụa là gấm vóc thế mà lại tự tử? Cô nhìn tôi đi, vừa nghèo vừa khổ còn chẳng dám tự tử nửa là!" Một người đàn ông giả dạng đáng thương, nói.

" Nữ chủ nhân tương lai của tập đoàn Đường Thị? Các người không biết đâu? Cũng là bởi vì tổng giám đốc tập đoàn Đường Thị muốn từ hôn, cô ta mới cắt cổ tay tự sát đấy!" Bà tám kia liếc người đàn ông kia một cái, trêu ghẹo nói."Anh mà nghèo rớt mùng tơi đi nữa thì vợ anh vẫn cam tâm tình nguyện theo anh mà. Tiêu Tử Phượng giàu thế kia cũng bị người đá đấy thôi. Ha ha, dạo này, chuyện gì đều có thể xảy ra!"

" Đại tiểu thư Tiêu gia bị đá, mất mặt thật. Tính cô ta bướng bỉnh, gặp phải chuyện như vậy, không tự sát mới là lạ đó!" Tôn Bình vốn im lặng cũng không nhịn được mà nói một câu.

"Phó tổng Tiêu bị bỏ, cũng nằm trong dự liệu. Cô nghĩ đi, Tổng giám đốc Đường vốn chính là kẻ gió trăng! Đàn bà qua tay anh ta nhất định nhiều không kể xiết! Chẳng qua là không biết, có người phụ nữ hấp dẫn được con mắt Tổng giám đốc Đường, nên Phó tổng Tiêu mới bại trận!" Bà tám thật không hổ là lắm mồm, chỉ cần cô vừa nói, mọi người liền chen miệng bàn tán.

Trong lòng Đậu Mật Đường rét lên, sắc mặt tái nhợt đi.

Chẳng lẽ, Đường Long vì cô, mới từ hôn Tiêu Tử Phượng sao? Nếu như vậy, cô không phải là kẻ đầu sỏ gây nên việc này ư? Trời ạ, nếu như Tiêu Tử Phượng có chuyện không hay xảy ra, cô không thể không áy náy được!

"Đậu tiểu thư, cô sao vậy?" Tôn Bình phát hiện Đậu Mật Đường dị thường, vội vàng quan tâm hỏi.

"Tôi không sao. Chẳng qua là có chút khó chịu, giao mùa xuân hạ. Nói không chừng tôi sẽ thường xuyên choáng váng đầu ngột ngạt khó thở." Mật Đường cười cười, viện đại một lý do.

"Tôi đề nghị, không biết mọi người tán thành hay không. dù sao chúng ta cũng là nhân viên Tiêu Thị, dù Tiêu Tử Phượng không được tốt đẹp gì, nhưng cũng là người lãnh đạo trực tiếp chúng ta. Buổi trưa, mọi người bớt chút thời gian, chúng ta cùng nhau vào bệnh viện thăm Phó tổng Tiêu một lát." mặc dù Tôn Bình cũng không ưa thích Tiêu Tử Phượng, nhưng dù sao anh cũng là lãnh đạo khoa thiết kế. Thái độ sẽ cân nhắc hơn.

"Đi thì đi, coi như mua vé vào cửa xem cuộc vui rồi." Bà tám lập tức tán thành, mọi người cũng đều đồng ý.

"Tiền mua đồ thăm thì tôi góp! Bệnh viện, thì tôi không thể đi." Đậu Mật Đường không muốn vào trong bệnh viện, bởi vì cô sợ nhìn thấy Đường Long. Bất kể anh có phải vì cô mà từ hôn Tiêu Tử Phượng hay không, cô đều sợ nhìn thấy anh!

"Mật Đường, cô sao vậy? tại sao không đi? Thứ nhất là có thể nịnh bợ lãnh đạo, thứ hai là có thể nhìn màn kịch vui. Cô không đi, không sợ bị Tiêu Tử Phượng làm khó à?" Bà tám thọc một cái vào cánh tay Mật Đường, ý bảo cô đi cùng mọi người.

"Vậy cũng tốt, tôi cùng đi với mọi người!" Đi thì đi, có cái gì phải sợ? Mặc dù cô không muốn nịnh bợ Tiêu Tử Phượng, nhưng lại không thể không lo lắng cho người chị "Cùng cha khác mẹ" này.

Buổi trưa lúc tan việc, mấy người mua một bó hoa tươi, còn có vài thực phẩm dinh dưỡng, vào trong bệnh viện thăm Tiêu Tử Phượng. Mặc dù biết người ta không quan tâm những thứ này, nhưng bọn họ không thể không mua.

Trong bệnh viện, người đến người đi.

Phòng bệnh Tiêu Tử Phượng ở tầng ba. Đậu Mật Đường đi phía sau mọi người, cùng đi vào trong phòng bệnh của Tiêu Tử Phượng.

Trong phòng bệnh, chỉ có hai người Tiêu Tử Phượng cùng Đường Long.

Đường Long bưng một ly nước, đang đút cho Tiêu Tử Phượng. dáng vẻ thận trọng, giống như đang nâng niu một vật quý trọng. Cẩn thận một chút, chỉ sợ rơi trên mặt đất.

Đường Long cười chào các nhân viên đến thăm bệnh. Ánh mắt xẹt qua Mật Đường thì nụ cười ở khóe miệng cứng lại. Cặp mắt trống rỗng vô thần lập tức lóe lên một luồng ánh sáng, sau đó lại mờ đi.

Bên trong lòng của Đậu Mật Đường, không cầm được đau xót.

Người đàn ông này, là Đường Long cô biết sao? Sao Anh lại biến thành như vậy? Râu ria xồm xàm, bộ mặt mệt mỏi. Cặp mắt luôn sáng như sao bây giờ trở nên trống rỗng, giống như ánh mắt của người già trải qua đau thương.

"Phó tổng Tiêu, nghe nói lúc cô xuống tầng bị té. Mấy người chúng tôi cũng cảm thấy rất đau lòng. Cố thừa dịp thời gian nghỉ trưa, tới thăm cô một chút." Tôn Bình biết, tự sát là chuyện đáng xấu hổ, không thích hợp nói ra từ trong miệng của mình. Cho nên, anh liền tự tiện chủ trương, đem tự sát đổi thành té bị thương.

"Cám ơn, cám ơn mọi người. Ngày hôm qua xuống tầng thì không cẩn thận từ trên cầu thang té xuống. Khiến mọi người vất vả tới đây, thật xấu hổ." Tiêu Tử Phượng cũng rất kinh ngạc, tin tức cô tự sát, thế nào lại trở thành té từ trên lầu xuống? Chẳng lẽ, là do cha cùng mẹ cố ý nói như vậy? Đúng vậy thì cô cũng chỉ có thể nói qua loa với Tôn Bình. Dù sao, tự sát so té bị thương hì khó nghe hơn nhiều.