Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Chương 43: Mưa




Mật Đường ra khỏi triển lãm bán hàng, liền trốn vào trong nhà vệ sinh công cộng. Nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tại sao? Tại sao người phụ trách danh sách không phải ai khác mà lại là anh? Anh không phải là tổng giám đốc Tập Đoàn Đường Thị sao? Tổng giám đốc sao lại tự mình phụ trách công việc này?

Chẳng lẽ duyên phận giữa bọn họ chưa hết? Bằng không thì, tại sao phải gặp nhau? Mà mỗi một lần gặp nhau đều nực cười như vậy?

Nếu như duyên phận chưa hết, tại sao không gặp anh lúc anh chưa đính hôn? gặp nhau lúc ấy chắc chuyện sẽ khác hẳn! Con cô sẽ có cha, mà cô sẽ có chồng. Bốn miệng ăn sẽ tạo thành một gia đình hạnh phúc, trải qua một cuộc sống êm đềm.

Nhưng, bây giờ phải làm sao?

Anh là vị hôn phu của Tiêu Tử Phượng, một người đàn ông đã có chủ. Cô chỉ có thể đứng xa xa nhìn anh, cũng không dám tiến lên một bước. Thậm chí, là dũng khí bước đến cũng không có!

Lúc nên gặp thì không gặp! Mà lúc không nên gặp lại gặp nhau! Giữa bọn họ, rốt cuộc là có duyên? Hay là vô duyên?

Không được, cô không thể tiếp tục làm việc ở Tiêu thị nữa. Vì người kia, cô phải rời khỏi Tiêu thị. Nếu không thể có một kết cục hạnh phúc thì cô nguyện ý tránh đi thật xa.

Nghĩ tới việc muốn chạy trốn gười đàn ông này, bên trong lòng của Đậu Mật Đường một trận ê ẩm. Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, không mục đích đi về phía trước.

Trời mùa hè thay đổi nhanh thật!

Mới trời quang mây tạnh. Đảo mắt đã mưa to tầm tả.

Trong lòng phiền muộn, Đậu Mật Đường bước chậm trong màn mưa, mặc cho nước mưa xối vào thân thể gầy yếu. Cộng thêm không khí lạnh lẽo thổi qua.

"Hắt xì." Một cái nhảy mũi làm cô nổi da gà toàn thân. Không được, không thể đi trong mưa thế này nữa. Cứ đi thế này nhất định sẽ bị cảm mưa mất.

Mật Đường vươn tay vẫy một chiếc taxi, chạy thẳng về nhà. Vội vã tắm nước nóng, ngã đầu ra giường nằm ngủ. Trong giấc mộng cô cảm thấy gió lạnh thấu xương, sau lại hấy lửa nóng đốt người.

"Mật Đường bảo bối, Mật Đường bảo bối, ăn cơm thôi." Giọng nói công chúa Phượng ngọt ngào, vang lên bên tai Mật Đường. Mật Đường muốn mở mắt nhưng mí mắt rất nặng, thế nào cũng không mở ra được.

"Bà ngoại, hình như Mật Đường bảo bối bị ốm." Giọng nói công chúa Phượng lo lắng, sau đó có tiếng bước chân của Đậu Ngọc Nga truyền tới. Sau đó, Mật Đường rơi vào trạng thái hôn mê.

Khi Mật Đường tỉnh lại đã là mười hai giờ khuya. Trước giường cô treo bình nước biển. Bộ mặt mệt mỏi của mẹ cô hiện lên, bà ngồi bên cạnh giường.

Trong lòng của Mật Đường áy náy. Tại sao? Tại sao lại giày vò thân thể của mình? Tại sao lại giày vò thêm mẹ mình? Đậu Mật Đường, mày thật vô dụng!" Đậu Mật Đường, anh ta chỉ là một người đàn ông thôi! Có gì đặc biệt hơn người đâu? Đáng để mày đem mình giày vò thành thế này sao?"

Trên cái thế giới, ếch ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân nơi nào chẳng có. Không có anh ta thì hai đứa nhỏ sẽ không có cha à?

"Mật Đường bảo bối, con làm mẹ sợ quá." Đậu Ngọc Nga vừa nhìn thấy Mật Đường tỉnh lại, nước mắt không cầm được mà rơi xuống. Bà thật sự rất sợ, sợ mất đi đứa con duy nhất này.

"Mẹ, con xin lỗi. Đều do con không tốt, khiến mẹ lo lắng. vĩnh viễn sẽ không xảy ra chuyện này nữa đâu, mẹ ạ!" Mật Đường nhìn mẹ, trong lòng xót thương. Cô có thể không có người đàn ông kia, nhưng không thể mất đi mẹ được!