Mẹ Chủ Tịch Của Vai Phản Diện

Chương 3-2: (2)




Ngày hôm sau

Tô Hàng và Hoắc Tự đưa Chu Chu đến lớp năng khiếu, Hoắc Chu không hoạt bát hiếu động như những đứa trẻ khác, cậu thường thích ngồi một chỗ, cứ mỗi cuối tuần Hoắc Tự lại đưa Hoắc Chu đến lớp năng khiếu vẽ.

Đây là lần đầu tiên Tô Hàng đến đây, trên các bức tường ở hành lang treo đầy những bức trai của các bạn nhỏ, tuy kỹ thuật vẽ còn non nớt nhưng thông qua tranh có thể thấy được thế giới nội tâm hồn nhiên, ngây thơ của bọn trẻ.

Tại phòng vẽ tranh, cô giáo Phương thấy Hoắc Tự đến liền tiến lên nhiệt tình chào hỏi.

"Đây là mẹ của Chu Chu phải không," Cô giáo Phương mỉm cười, khí chất dịu dàng, làm cho người ta có cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân, "Chu Chu là đứa có năng khiếu nhất trong đám trẻ này"

"Bức này là do Chu Chu vẽ." Vừa nói vừa chỉ chỉ trên tường một bức tranh có nền màu xanh da trời.

Trong tranh là một cặp vợ chồng đang ôm một đứa trẻ, mặt hướng ra đại dương xanh, chỉ thấy được bóng dáng đằng sau, hình ảnh trông thật ấm áp và đầy chất trẻ thơ.

Tô Hàng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè với dòng chữ "Tranh của Chu Chu"

Vòng bạn bè của Tô Hàng chủ yếu là đối tác làm ăn, chỉ chốc lát liền có người "vuốt mông ngựa" nói "Tô tổng dạy dỗ thật tốt."

Tống Hi cũng lập tức bình luận ở dưới "Con trai tôi giỏi quá."

*

Qua ô cửa kính, có thể thấy Chu Chu đang cầm bút vẽ với vẻ mặt nghiêm túc như người lớn, khiến cô buồn cười.

Tô Hàng cùng Hoắc Tự đến tiệm cà phê dưới tầng ngồi chờ Hoắc Chu tan học.

Tô Hàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bên ngoài bảng hiệu câu lạc bộ bơi lội được treo ở phía đối diện cửa sổ.

Cô bỗng nhiên nhớ tới trong giấc mộng Hoắc Tự đã chết đuối bỏ mình...

Hoắc Tự thấy Tô Hàng nhìn chằm chằm vào bảng hiệu của bể bơi, "Em muốn đăng ký cho Chu Chu một lớp học bơi á?" Hoắc Tự mang theo ý cười, uống một ngụm cà phê.

Tô Hàng cười cười, không nói gì.

Sau khi uống xong cà phê, còn 1 tiếng nữa Chu Chu mới tan học. Thông thường vào lúc này Hoắc Tự sẽ lấy máy tính ra làm việc hoặc đọc sách để chờ Chu Chu tan học.

Tô Hàng lôi kéo Hoắc Tự đến cửa câu lạc bộ, Hoắc Tự cũng có chút tò mò, Tô tổng chẳng nhẽ là định mua cái này hồ bơi sao.

"Xin chào, cô muốn đăng ký lớp học sao" Nhân viên công tác nở nụ cười tiêu chuẩn lộ ra sáu cái răng.

"Đúng vậy" Tô Hàng gật gật đầu. "Ở đây huấn luyện viên có trình độ như thế nào?"

" Những huấn luyện viên của chúng tôi đều đã giành giải thưởng đẳng cấp thế giới" anh ta vừa nói vừa chỉ chỉ vào những chiếc cúp ở phía sau, "Chúng tôi cũng có nhân viên cứu hộ với hơn 5 năm kinh nghiệm làm việc"

"Xin hỏi, đứa trẻ bao nhiêu tuổi rồi ạ" Nhân viên công tác hỏi một cách kinh doanh.

"Một đứa trẻ 5 tuổi cùng một thanh niên 29 tuổi" Tô Hàng mỉm cười nhìn về phía Hoắc Tự.

"Thực xin lỗi cô, chúng tôi chỉ nhận trẻ em dưới mười bốn tuổi, 29 tuổi thì..." Nhân viên công tác có chút khó xử.

"Không được sao?" Tô Hàng có chút hơi tiếc nuối.

"Cũng không phải là không được. Chung tôi có cung cấp địa điểm tập luyện và huấn luyện viên đặc biệt cho khách hàng VIP." Nhân viên công tác tươi cười càng thêm xán lạn.

Thanh niên 29 tuổi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trước khi Hoắc Tự kịp phản ứng lại, Tô Hàng đã xử lý xong thẻ VIP, chọn chương trình học, quét mã, trả tiền, một loạt động tác liền mạch lưu loát.

"Hàng Hàng, anh biết bơi rồi" Hoắc Tự có chút bất đắc dĩ.

"Em biết, nhưng anh chỉ biết bơi chó, không thể giúp ích được gì." Tô Hàng vỗ vỗ vai Hoắc Tự. "Anh với Chu Chu có thể đi học cùng nhau."

"Được, nếu như vậy, em cũng nên học, trình độ bơi lội của bọn mình cũng không cách biệt lắm" Hoắc Tự quyết tâm kéo Tô Hàng cùng nhau xuống nước.

"Cũng được" cuối cùng cả gia đình cùng đăng ký học.

Lúc này Chu Chu còn không biết mình đã tăng thêm một hoạt động ngoại khóa mới.

***

"Chu Chu có muốn học bơi không?" Tô Hàng chờ mong nhìn Hoắc Chu hỏi.

Chu Chu thật ra không thích bơi lội, nhưng mà nhìn ánh mắt chờ mong của mẹ, đành trái lương tâm mà gật gật đầu.

"Vậy ba mẹ với Chu Chu cùng nhau học." Hoắc Tự biết con trai nhà mình không thích thể thao, mở miệng an ủi.

"Dạ" Chu Chu dùng sức gật gật đầu, không giống vẻ mặt miễn cưỡng lúc nãy.

Tô Hàng nhìn biểu hiện trước sao của Hoắc Chu liền rõ ràng, Chu Chu vì không muốn cô thất vọng mới đáp ứng học bơi lội, nhưng mà việc học bơi này rất cần thiết, không thể thương lượng.

"Chu Chu về sau nếu có chuyện gì không thích nhất định phải nói cho mẹ, mẹ cũng là lần đầu tiên làm mẹ nên còn có rất nhiều điều thiếu sót." Tô Hàng nghiêm túc mà nói với Chu Chu.

Hoắc Chu gật gật đầu.

***

Tập đoàn Tô Thị

"Tiểu Hàng à, Tô Thị Giải Trí vẫn luôn là chú quản lý. Con phái người của tổng bộ tới, thay hết người của Tô Thị Giải Trí." Tô Kiến Nghiệp ngồi trên ghế sô pha đối diện Tô Hàng, thần sắc không vui, "Làm mặt mũi chú để ở đâu được."

"Tô Thị Giải Trí vẫn là chú làm chủ, bọn họ cũng chỉ là cấp dưới của chú." Tô Hàng khoanh tay dựa lưng vào ghế.

"Tô Hàng à, chú là chú hai của con đó." Tô nhị thúc bắt đầu chơi bài tình cảm.

"Chú hai, mấy năm nay Tô Thị Giải Trí làm ăn thua lỗ, cháu cũng đã mắt nhắm mắt mở cho qua." Tô Hàng không bị dính chiêu của ông, "Nếu chú không phải chú hai của con, Tô Thị Giải Trí cũng không đến mức này..."

"Được được" Không chờ Tô Hàng nói hết, Tô Kiến Nghiệp đóng sầm cửa lại, chỉ để lại một bóng lưng như tức đến hộc máu.

Sau khi trợ lí Từ báo cáo xong công việc, liền bị Tô Hàng gọi lại.

"Sướng nhi à," giọng điệu có chút nịnh nọt, khiến cho Từ Sướng cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Mỗi lần Tô Hàng gọi anh như vậy chắc chắn là không có chuyện gì tốt.