Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 20: Gậy ông đập lưng ông




“Nhị phu nhân, nhịphu nhân, không tốt! Phòng thu chi bị đại phu nhân đánh rồi!” Tiểu nhađầu trong phòng Tiền thị hoang mang rối loạn chạy tới báo tin.

Lông mi Tiền thị nhăn lại, phòng thu chi là tâm phúc của bà ta, trong ngàythường làm chưởng quầy đại phòng thì gây ra sai lầm gì chứ, cư nhiên nhớ tới đến đánh phòng thu chi?

“Đi, theo ta đi nhìn một cái!” Tiền thị dẫn tiểu nha đầu vội vàng chạy tới viện của đại phòng.

Tiến vào viện đại phòng, liền nhìn thấy phòng thu chi bị trói nằm trên ghếdài, đặt ở giữa sân đang bị đánh bằng roi. Phòng thu chi nhìn lên thấyTiền thị đến đây, khóc lóc nỉ non nói: “Nhị phu nhân cứu ta, lão nô oanuổng a!”

Tiền thị cau chân mày lại, quát với gia đinh: “Mau dừng tay, không được đánh!”

“A, là đệ muội đến đây.” Cố Vãn Tình cười tủm tỉm từ trong phòng đi ra :“Mau vào ngồi, bên ngoài nắng gắt, mắc công phơi nắng bị bệnh.”

Trong lòng Tiền thị cười lạnh : sắp bắt đầu mùa đông, mặt trời làm gì chói chang!

Trên mặt Tiền thị cười nói: “Phòng thu chi này là phạm vào sai lầm gì vậy? Như thế nào bị đánh bản tử?”

Cố Vãn Tình nói: “Gần đây trong phủ thu vào một đám Hải Nam châu, ta thấyrất hiếm lạ, muốn chọn thứ tốt hơn đưa đi cho muội. Vừa vặn đưa hạt châu đến là nô tài này, ta liền gọi hỏi hắn vài chuyện, ai biết hắn ấp úngđáp không được, ta nghĩ nhất định là điêu nô từ giữa cắt xén, liền đánhbản tử hắn.”

Tiền thị cười nói: “Đại tẩu có điều không biết, tiền bạc trong phủ này, cũng không phải là nói mấy câu có thể nói được rõràng, chắc là trong đó có hiểu lầm rồi phải không? Phòng thu chi này làm vài thập niên tại Khương gia, muội thấy hắn rất tốt, không đến mức từgiữa cắt xén tiền bạc, không bằng để lại hắn đi.”

“Hiểu lầm? Cũng là hiểu lầm, không bằng đem sổ sách đều lấy ra nhìn một lần nữa, sosánh liền biết.” Giọng nói Khương Hằng từ trong phòng vang lên, tronglòng Tiền thị lộp bộp một tiếng: đại bá cư nhiên đã ở đây?

“Thỉnh an đại bá.” Tiền thị chào hỏi Khương Hằng đi ra khỏi phòng, cười nói:“Sổ sách này, sẽ không cần phải tra xét, nhất định là không sai được.”

Khương Hằng nói: “Gia nghiệp này là của ta làm ra, nhưng thật ra nhiều nămchưa từng hỏi đến, vừa vặn thừa dịp hôm nay coi một chút.”

Khương Hằng muốn xem xét gia nghiệp của mình, Tiền thị tự nhiên không thể ngăn đón cái gì. Tiền thị quản gia nhiều năm, biến ảo bên trong sổ sách bàta tự nhiên là biết đến, vốn mấy năm trước bà ta còn làm minh trướng, ám trướng, phòng ngừa có người kiểm toán. Minh trướng đều là sổ sách bềnổi, làm rất xinh đẹp. Ám trướng mới là sổ sách chân chính, bên trongmiêu ngấy không ít. Nhưng vài năm nay bà ta thấy cũng không có ngườitiếp nhận quản gia, hơn nữa Cố Vãn Tình cho tới nay biểu hiện đối vớiquản gia không hề hứng thú, Tiền thị cũng liền lơi lỏng, mọi người trong phòng thu chi lười đem một lần làm hai sổ sách, đều chỉ làm sổ sáchchân chính.

Bà ta hướng thủ hạ tiểu nha hoàn nháy mắt, nha hoànđó hiểu ý, vụng trộm đi ra ngoài viện. Thúy Liên mắt sắc, nhanh chóng đi qua cầm tay tiểu nha hoàn đó, nói: “Vị muội muội này ta thấy rất thích, không vội đi, đến nói chuyện cùng tỷ tỷ.” Sau đó cứng rắn lôi kéo tiểunha hoàn vào phòng của mình.

Tiền thị vừa thấy nha hoàn mật báobị chế trụ, trong lòng biết lần này cũng không phải là kiểm toán bìnhthường đơn giản như vậy, bà ta cũng đoán được vài phần: chín phần là đại phòng muốn mượn chuyện kiểm toán, đoạt quyền quản gia của bà ta.

Đại phòng có chuẩn bị mà đến, Tiền thị không hề chuẩn bị, trên đầu Tiền thị bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: mấy năm nay bà ta tham bạc không phải số lượngnhỏ, nếu bị điều tra ra, trên gương mặt rất khó coi.

“Thanh Mai, phòng thu chi muốn đối trướng, phái người đi lấy sổ sách đến.” Cố Vãn Tình phân phó nói.

Thanh Mai lên tiếng, chạy ra viện. Tiền thị vừa nghe, mồ hôi lạnh đầm đìa, Cố Vãn Tình đi lấy sổ sách phòng thu chi, nếu phòng thu chi đem ám trướnglấy ra, cũng thật liền phiền toái.

Sổ sách rất nhanh đã bị mangtới, mấy bản thật dày nâng đến trước án thư Cố Vãn Tình, Tiền thị nhìnlên sổ sách này liền đầu váng mắt hoa: thật đúng là ám trướng! Nô tàitrong phòng thu chi mắt mù hồ đồ, thật muốn rút da bọn họ!

Khương Hằng mở ra một quyển sổ sách, mày không khỏi nhíu lại: sổ sách này vừanhiều lại vụn vặt, ghi chép đều là sổ thu chi, chỉ nhìn liếc mắt một cái liền làm người hoa cả mắt. Hắn tuy là quyền thần, học vấn cực tốt,nhưng nhìn sổ sách không thể chuyên nghiệp so với phòng thu chi.

“Bích Viện, đi bên ngoài thỉnh một tiên sinh phòng thu chi đến.” Khương Hằng phân phó nói.

“Không cần, thiếp đến xem cho.” Cố Vãn Tình nói.

Khương Hằng giật mình nhìn tiểu thê tử của mình : chẳng lẽ nàng biết xem sổsách? Hắn cho tới bây giờ không nghe nói qua có người dạy nàng xem sổsách nha!

Tiền thị lại khinh miệt liếc Cố Vãn Tình một cái: không biết tự lượng sức mình, tiền bạc Khương gia nước chảy lui tới phức tạp, dù là người mới học nhìn sổ sách còn không hiểu, ngươi tính cái gì, còn muốn làm náo động, phi!

Cố Vãn Tình không để ý sắc mặt người bên ngoài, mở một quyển sổ sách ra, nhìn lướt qua, liền nở nụ cười: nàngtưởng sổ sách phức tạp lắm chứ, thì ra cũng không gì hơn cái này. Phảibiết rằng kiếp trước nàng quản “Hồng Tú dệt tạo phường” vang danh khắpthiên hạ, sổ sách phức tạp này của Khương phủ, có thể vượt qua dệt tạophường ngày thu vào đấu kim? Sổ sách này ở trong mắt Cố Vãn Tình, quảthực liền bình thường đơn giản giống như tú tài đọc tam tự kinh.

Cố Vãn Tình thô thô lật vài tờ, liền vạch lỗi bên trong, lại lật vài tờ,chọn vài sổ sách xuất nhập trọng đại, từng bước từng bước đề ra nghi vấn với phòng thu chi. Mới đầu phòng thu chi cứng rắn cãi lại, nhưng sau đó Cố Vãn Tình nói vừa chuẩn vừa ngoan độc, liền ngay cả Tiền thị nghexong cũng đổ mồ hôi lạnh cả người.

Chỉ lật xem nửa bản sổ sách,liền đối ra hai mươi ba ngàn bạc trắng xuất nhập, Cố Vãn Tình khép sổsách lại, thản nhiên nhìn Tiền thị, nói: “Đệ muội, muội thấy thế nào?”

Tiền thị xoa xoa mồ hôi lạnh, đối phòng thu chi mắng: “Ngươi là đồ chó,Khương gia khi nào bạc đãi qua ngươi, ngươi thế nhưng ăn cây táo, ràocây sung, tham ô nhiều như vậy!”

Trong lòng phòng thu chi thầmmắng: tham ô đều là ngươi, ta ngay cả một ngụm canh thịt đều không đượcuống, nay thế nhưng kéo ta tới chịu tiếng xấu thay cho người khác!

Cố Vãn Tình nói: “Tham số bạc lớn như vậy, báo cho nha môn sẽ bị chém đầu, phòng thu chi, ngươi cứ từ từ nói, nói tỉ mỉ, đừng nói sai cái gì, nóidối cái gì…”

Cả người phòng thu chi tuôn mồ hôi lạnh ẩm ướt xiêm: hắn tuy rằng là người của Tiền thị, nhưng mạng nhỏ là của mình nha! Hắn nếu là thực nhận tội danh này, thật đúng là dùng sinh mệnh chịu tiếngxấu thay cho người khác!

Trong đầu phòng thu chi rất nhanh cânnhắc một phen: tuy nói mấy năm nay hắn giúp đỡ phu nhân chi thứ hai Tiền thị, từ giữa tham ô không ít, cưới kiều thê, nạp mỹ thiếp, nhưng khoảnlỗ hổng này cũng quá lớn! Huống hồ sự tình bại lộ, Tiền thị chẳng nhữngkhông cứu chính mình một phen, thế nhưng còn nghĩ đẩy mình đi ra ngoàilàm người chịu tội thay! Nay đại phòng cưới nàng dâu, chi thứ hai nàyphải giao quyền là chuyện sớm muộn, chính mình có chết cũng phải cânnão, không nên treo cổ ở trên một cây Tiền thị này. Nay đại phu nhân đột nhiên làm khó dễ, vì đánh ngã Tiền thị đoạt quyền quản gia, chính mìnhsao không biết thời biết thế, giúp đại phu nhân một phen, cũng là cái cơ hội lấy công chuộc tội!

Phòng thu chi lại nghĩ: chính mình mấytháng trước mới nạp phòng mỹ thiếp Liễu Nguyệt, còn nhỏ tuổi, bóp có thể chảy nước, buổi tối mỗi ngày hầu hạ chính mình, chính mình còn không có hưởng thụ đủ đâu, như thế nào nhanh như vậy phải đi gặp diêm vương gia! Tiền thị gì chứ, phi, cho dù là vợ chồng, trước đại nạn còn tự mỗingười mỗi ngã!

Ánh mắt phòng thu chi như bánh xe vừa chuyển, hôlớn: “Nô tài oan uổng a! Lão gia minh giám, đại phu nhân minh giám! Nôtài chính là có một vạn lá gan, cũng không dám tham ô nhiều như vậy!”

Cố Vãn Tình cười cười, nói: “Nhưng nhị phu nhân đều nói là ngươi làm,chẳng lẽ là nhị phu nhân chúng ta oan uổng ngươi? Phòng thu chi, này nọcó thể ăn bậy, lời này cũng không thể nói lung tung. Trướng này đều làngươi làm, sổ sách chính là bằng chứng, ngươi còn muốn chống chế sao?”

Phòng thu chi khóc kêu trời nói: “Đại phu nhân minh giám, lão nô chính là làm trướng phòng thu chi, cấp trên phân phó như thế nào, lão nô liền làmnhư thế đó. Đại phu nhân ngẫm lại, lão nô chỉ là tiên sinh phòng thuchi, nào có năng lực lớn như vậy, có thể tham bạc như vậy… Đại phu nhânngài xem, chỉ là chọn mua gấm vóc hạng nhất, bên trong liền chỉ có biếnhóa ít nhất ba ngàn lượng, nhưng lão nô chưa từng gặp qua gấm vóc đó.Căn bản là sờ không được mà! Lão nô chỉ để ý ghi thu chi, chứ lão nôcũng không thể ra tay trộm!”

Cố Vãn Tình gật gật đầu, nói với Khương Hằng: “Thiếp thấy, hắn nói cũng có đạo lý.”

Khương Hằng đầu tiên là nhìn phòng thu chi liếc mắt một cái, phòng thu chikhóc nói: “Lão gia minh giám, lão nô mặc dù làm chuyện sai lầm, nhưng là bất đắc dĩ mà thôi! Đều là, đều là nhị phu nhân sai lão nô làm! Đều lànhị phu nhân!”

Tiền thị vừa nghe liền nóng nảy, mắng: “Cái đồđiêu nô nhà ngươi, thế nhưng đem chậu phân đổ trên đầu ta!” Rồi sau đókhóc lớn với Khương Hằng nói: “Đại bá minh giám, chớ để nghe điêu nô nói bậy, vu hãm trong sạch của muội! Muội mười lăm tuổi gả vào Khương gia,phụng dưỡng phu quân, hầu hạ cha chồng, tận tâm tận lực, có từng nửađiểm trễ nãi? Năm đó cha chồng bệnh nặng, muội cực nhọc cả ngày cả đêmtự mình đút nước đút thuốc, hầu hạ cẩn thận. Sau đó phu quân đi, muộimột quả phụ, lại mang theo Huệ Như, rất nhiều vất vả, cái khổ đều hướngtrong bụng muội nuốt a! Đại bá, muội đối với Khương gia có thể nói làtoàn tâm toàn ý, nhưng điêu nô này cư nhiên nói xấu muội, tâm tư quánham hiểm!”

Tiền thị khóc tê tâm liệt phế, muốn bao nhiêu thươngtâm thì có bấy nhiêu thương tâm. Khương Hằng ẩn ẩn một trận đau đầu, CốVãn Tình nhìn, cầm tay Tiền thị, nói: “Chớ khóc, ai đều biết tâm ý củamuội, nhìn muội khóc như con mèo diễn hí khúc, đi ra ngoài để người nhìn thấy, còn tưởng rằng là tẩu tử ta khi dễ muội.”

Tiền thị xoa xoa lệ, cầm tay Cố Vãn Tình nói: “Đại tẩu, tẩu cần phải tin muội! Muội đốivới Khương gia tuyệt không dị tâm, là điêu nô đó có tâm chia rẽ quan hệđại phòng cùng chi thứ hai.”

Phòng thu chi vừa nghe Tiền thị cắn ngược lại một cái, cũng khóc kêu oan.

Trong lúc nhất thời cả phòng đều là tiếng khóc, khóc làm đầu Khương Hằng lớnnhư trái núi, hắn bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, nói: “Chuyện sổ sách này,liền áp chế trước, để sau khi tỉ mỉ điều tra rõ nói sau. Mấy năm nay tacho ngươi quản gia, vẫn tin ngươi, chưa bao giờ hỏi đến, nhưng hôm nayvừa thấy, nhưng lại ra chuyện này, ngươi còn có cái gì để giải thích? Ta còn như thế nào yên tâm đem cái nhà này cho ngươi quản?”

Tiềnthị vừa nghe lời này, trong lòng lộp bộp một tiếng: bà ta vốn tưởng rằng sẽ là Cố Vãn Tình đến làm khó dễ, ai biết nàng thế nhưng tìm đại bá đến làm núi dựa vào. Nay đại bá tự mình vấn tội, xem ra quyền quản gia này, bà ta muốn giữ cũng giữ không được.

Tiền thị vốn là chột dạ hụthơi, nay chỉ có thể giả vờ bi thương, nói: “Làm đại bá thất vọng, nănglực muội có hạn, quản không tốt, tự biết hổ thẹn, không xứng xen vàonữa. Huống hồ đã có đại tẩu ở đây, vậy không bằng khiến cho đại tẩu quản gia, muội cũng phân ra thân tới chiếu cố Huệ Như.”

Khương Hằngnhìn Tiền thị, gật gật đầu, nói: “Như thế cũng tốt, ngươi vừa phải quảngia vừa phải chiếu cố Huệ Như, quá mức vất vả, để cho Vãn Tình thayngươi chia sẻ đi.”

Cố Vãn Tình không để mất thời cơ đi lên mềmgiọng trấn an Tiền thị một phen, hai chị em dâu nói chuyện một hồi, Tiền thị ngừng khóc, nói sáng sớm ngày mai đến giao quyền quản gia.

Khương Hằng vừa thấy việc này đã định xuống rồi, cũng yên lòng, hắn bận rộncông vụ, liền lại đi thư phòng. Khương Hằng đi rồi, Tiền thị ngồi mộthồi cũng đi trở về, trong viện chỉ dư phòng thu chi bị thương đang kêuto.

“Đại phu nhân, còn thiếu mười lăm bản tử, còn đánh nữa hay thôi?” Gia đinh hỏi.

Cố Vãn Tình nhìn mặt phòng thu chi, nói: “Thôi thôi, đừng đánh, gọi người trong nhà hắn đến nâng hắn trở về.”

Không qua một hồi, một tiểu nương tử nũng nịu dẫn hai gã sai vặt vào viện,tiểu nương tử đó vào viện, nhìn lên thấy phòng thu chi bị đánh da trócthịt bong, liền sợ tới mức khóc lên.

Phòng thu chi nhanh chóngquát lớn nói: “Liễu Nguyệt, không tiền đồ, khóc cái gì khóc, còn khôngmau thỉnh an đại phu nhân.” Rồi sau đó quay lại nịnh nọt với Cố Vãn Tình nói: “Đại phu nhân chớ trách, Liễu Nguyệt là thiếp lão nô mới nạp, tuổi còn nhỏ, không hiểu quy củ.”

Liễu Nguyệt nhanh chóng quỳ xuống đụng đầu một cái, nói: “Thỉnh an đại phu nhân.”

Cố Vãn Tình nhìn nhìn Liễu Nguyệt, chỉ mười ba mười bốn tuổi, mi thanh mục tú, lại nhìn nhìn phòng thu chi, lão nhân qua tuổi bán trăm, vẻ mặt đầy nếp nhăn khô, nội tâm không khỏi thở dài: thật đúng là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu.

Liễu Nguyệt vấn an, kêu hai gia đinhđem phòng thu chi nâng ra viện. Cố Vãn Tình nhìn bóng dáng Liễu Nguyệt,đột nhiên cảm thấy có chút nhìn quen mắt, lại nhớ không nổi ở nơi nàogặp qua.

Thúy Liên nhìn Cố Vãn Tình nhìn chằm chằm tiểu nương tửđó, vội hỏi: “Tiểu thư, người tên Liễu Nguyệt tiểu nương tử đó nay đương sai tại khố phòng trong phủ chúng ta.”

“À.” Cố Vãn Tình lêntiếng, thì ra là nha hoàn Khương gia, trách không được nhìn nhìn quenmắt, có lẽ là lúc trước gặp qua nàng, lại quên.

Sáng sớm hôm sau, Tiền thị sớm đã tới rồi, hai người mất cả một ngày bàn giao công việc.

Rồi sau đó Cố Vãn Tình liền đem tất cả quản sự trong Khương phủ đều kêu lại đây, lần lượt đề ra nghi vấn. Phàm là tâm phúc của Tiền thị, liền trọng điểm đề ra nghi vấn, nếu là giấu diếm không báo, hoặc là báo không rõràng lắm, toàn bộ kéo ra ngoài đánh hai mươi bản tử, rồi sau đó phạt batháng tiền lương hàng tháng, các quản sự đều lo sợ bất an, không dámgiấu diếm không báo nữa, sợ gặp rủi ro. Rồi sau đó Cố Vãn Tình lại nương chuyện quản sự không đủ năng lực, tước quyền một ít quản sự, nâng đỡcác thuộc hạ của quản sự đi lên, bồi dưỡng làm tâm phúc của mình.

Một phen thay máu nhân sự như thế, toàn bộ người của Tiền thị bị chèn éphết, mà thủ hạ ngày thường bất hòa cùng Tiền thị, lại có người tài năng, đều được Cố Vãn Tình trọng dụng. Như thế, tuy nói Khương phủ thay máunhân sự, nhưng các quản sự vừa được thay vào, đều là nhóm ban đầu quentay, cho nên hoạt động bên trong tổ chức cũng không từng ra đường rẽ. Mà các quản sự tân tiền nhiệm, đều nhớ kỹ ơn tri ngộ của Cố Vãn Tình, làmcho bọn họ sinh thời rốt cục có ngày xuất đầu.

Ba tháng sau, SắcVi dưỡng thương xong, vụng trộm chạy tới Cố phủ cáo trạng với Diêm thị,lại bị Diêm thị giáo huấn một trận, nói cho Sắc Vi nên nghe lời Cố VãnTình, chớ để lại nháo ra chút rắc rối. Sắc Vi mất đi núi dựa Diêm thịnày, vốn nản lòng thoái chí, Cố Vãn Tình nhân cơ hội ân uy cùng thi,mượn sức Sắc Vi, lại đem nàng ta đưa vào trong phòng đại công tử.

Sắc Vi khá lanh lợi, nhớ kỹ câu kia của phu nhân Cố gia Diêm thị: “Khươngphủ còn chưa có tôn bối.”, toàn tâm toàn ý nghĩ nhanh chóng sinh nhi tửcho đại công tử.

Sắc Vi không bị cản trở như vậy, ngày đầu tiênđi trong phòng đại công tử, liền chủ động ngủ lại, rồi sau đó phá thânmình. Quả nhiên liền hoài thai, làm cho bốn cô nương Cầm Kỳ Thư Họa rấtghen tị.

Lại qua mười tháng, Sắc Vi sinh ra một bé gái. KhươngHằng được trưởng tôn nữ, thập phần vui mừng, hứa hẹn đợi sau khi đạicông tử thành thân, liền lập tức nâng Sắc Vi làm di nương.

Lảođảo lại qua một năm, ngày đại công tử thú thê càng ngày càng gần. Cố Vãn Tình bắt đầu vội vàng thu xếp chuyện cưới vợ, Khương phủ từ trên xuốngdưới đều vui sướng.

Hai năm này, Cố Vãn Tình đem Khương phủ từtrên xuống dưới thu vén rất có thứ tự, tâm phúc của Tiền thị chậm rãiđều bị đưa đi ra ngoài, lưu lại đều là tâm phúc của Cố Vãn Tình. Quan hệ của nàng cùng ba kế tử, hai kế nữ cũng rất hòa hợp, đặc biệt đại côngtử Khương Viêm Châu, đối với kế mẫu này cực kì cung kính hiếu thuận, cơhồ là nói gì nghe nấy. Mà hai phòng tiểu thiếp còn lại của Khương Hằng,cũng đều đối với vị đại phu nhân này phi thường cung kính.

Thờigian hai năm, cũng làm cho cảm tình của vợ chồng Khương thị càng hòa hợp ngọt ngào, Khương Hằng với tiểu thê tử thập phần sủng ái, từ sau khi Cố Vãn Tình vào cửa, hắn liền chưa bao giờ đi qua phòng thiếp thất đó ngủlại, vợ chồng hai người ân ân ái ái, nhưng lại giống như vợ chồng tiểudân chúng tầm thường.

Bởi vì thái độ Khương Hằng, ngay cả hai đại nha hoàn Bích La Bích Viện cũng đối Cố Vãn Tình dị thường cung kính.

Mà vị Cẩm Yên cô nương kia, Cố Vãn Tình vẫn là mò không rõ thân phận củanàng ta, nếu nói nàng ta là hầu gái, nhưng Bích La Bích Viện đối vớinàng ta cung kính giống như đối với chủ tử; nếu nói nàng ta là thiếpthất, nhưng Khương Hằng chưa bao giờ ngủ lại trong phòng nàng ta, thậmchí khi hai người ở chung cũng không có hành động thân mật quá đáng;nhưng nhìn thần thái bóng dáng của Cẩm Yên, như là phá thân mình rồi,đều không phải là thiếu nữ khuê các. Cố Vãn Tình mò không rõ thân phậncủa Cẩm Yên, Khương Hằng cũng chưa bao giờ đề cập qua lai lịch Cẩm Yên,thậm chí Khương phủ cao thấp không người nào biết lai lịch Cẩm Yên. CốVãn Tình là người thông minh, nàng biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, cho nên cũng cũng không đi cố ý tìm tòi nghiên cứu, đối với CẩmYên thật là hữu hảo. Vì thái độ của Cố Vãn Tình, Cẩm Yên cô nương đốivới vị đại phu nhân này cũng thập phần có hảo cảm.

Hai năm này,Cố Vãn Tình vẫn không có hoài thai, Khương Hằng thỉnh ngự y nổi tiếngnhất đến xem qua, đều nói thân mình Cố Vãn Tình bình an, cũng không vấnđề. Khương Hằng cũng để lại xuống, chỉ cần thân thể thê tử không việc gì là tốt rồi. Còn chuyện con cái, đều là thiên mệnh, cưỡng cầu khôngđược.

Còn nửa năm nữa Khương Viêm Châu thú thê, trong bốn cônương Cầm Kỳ Thư Họa Cầm nhi cùng Họa nhi, lại truyền ra tin tức tốt,nói là đều hoài thai.

Lại qua ba tháng, Khương phủ đổi mới hoàntoàn, giăng đèn kết hoa, nơi nơi lộ ra màu đỏ vui vẻ, toàn phủ đều vìđại công tử thú thê mà vui mừng.

Cố Vãn Tình đứng tại hành lang,dựa vào trong lòng Khương Hằng ở sau người, nhìn cả viện này ùn ùn kéođến thiên la địa võng, à không, là tơ lụa đỏ thẫm, cười như gió xuân.

Vừa sáng, đại công tử Khương Viêm Châu liền đi An Quốc Hầu phủ đón tam tiểu thư Hậu Uyển Vân qua cửa, trong phủ, liền náo nhiệt…