Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Chương 99: Tang lễ




Đồng Nhan cảm giác mình giống như đã ngủ thật lâu, cực kỳ lâu, trong mộng ngọn lửa thiêu đốt thân thể cô rất đau, lông mày khẽ chau lại.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ nghe được một giọng nam quen thuộc, giống như có rất nhiều người đi đi lại lại bên cạnh cô, tiếng bước chân vừa gần, lại vừa xa.

Chìm chìm nổi nổi ở bên trong, tầm mắt chuyển một cái, một giây trước vẫn còn ở trong biển lửa, một giây tiếp theo lại tung bay trên biển, nước biển lạnh lẽo ngấm vào xương tuỷ của cô, nhiệt độ toàn thân chợt giảm xuống, lạnh không nhịn được muốn cô rúc cơ thể, nhưng cơ thể giống như nặng ngàn cân, căn bản không động đậy được.

Phí Gia Nam ngồi ở mép giường nhìn cô, đưa tay dò trên trán cô, nhiệt độ nóng kinh người.

"Chuyện gì xảy ra, không phải nói ba ngày sẽ hết sốt sao!" Giọng nói trầm thấp khàn khàn lợi hại, lông mày người đàn ông khẽ nhíu lại thể hiện tâm trạng cực kì không vui.

Bác sĩ tranh thủ thời gian giải thích: "Tiểu thư bị thương trong lửa lớn, vốn rất dễ phát sỗt, lại cho cô sử dụng một lượng thuốc mê nhất định, cho nên ngày sốt cao kéo dài vài ngày cũng là khó tránh khỏi."

Phí Gia Nam vừa nghe lại càng không vui: "Ông muốn nói là phản ứng của cô ấy là tự nhiên? Cho nên sốt cao đến bây giờ còn chưa giảm cũng không phải chuyện ông muốn quản?"

Bác sĩ quen thuộc Phí Gia Nam, biết người đàn ông này không có tính nhẫn nại, hết sức lo sợ: "Chuyện này. . . . . . Quả thật cần thời gian nhất định, cơ thể hết sốt là được."

Phí Gia Nam chưa từng nghe qua lời lẽ sai trái như vậy, không có tính nhẫn nại tiếp tục nghe, "Người tới, kéo ra ngoài!"

Một câu nói, cửa phòng lập tức bị người cẩn thận mở ra, hai người đàn ông khôi ngô, lôi kéo một người đi xuống.

"Tiếp tục tìm, loại lang băm như vậy không cho phép lại xuất hiện trước mặt của tôi!"

Thủ hạ tiếp lệnh, nhanh đi ra ngoài tìm người, người nào không biết hai ngày trước lão đại chợt ôm một cô gái xuất hiện, còn là một cô gái hôn mê bất tỉnh, trong thời gian ba ngày ngắn ngủn đã đổi nhiều bác sĩ, đều bị lão đại đuổi đi.

Phí Gia Nam nhìn Đồng Nhan hôn mê bất tỉnh, ánh mắt không còn tàn nhẫn nữa, con ngươi đạm mạc che một tầng dịu dàng nhàn nhạt.

Nhớ tới tin tức bên ngoài mấy ngày nay, "Bên Tiếu Thâm có hành động gì khác thường không?"

Thủ hạ cung kính nói: "Không có, Tiếu Thâm hoàn toàn không có bất kỳ hành động khác thường nào, có lẽ hắn không nghĩ tới đó không phải là Đồng Nhan, còn tin tức khác, ông cụ Đồng cũng đã xảy ra chuyện, nhà họ Đồng mới vừa phát tang, hai ngày nữa nhà họ Đồng cùng nhau an táng hai người này."

Phí Gia Nam khẽ mỉm cười, vẻ mặt mang theo một chút tiếc nuối: "Thật sao? Ông cụ Đồng cũng đã xảy ra chuyện? Tiếu Thâm đáng thương, cùng lúc mất đi hai người quan trọng nhất, có phải tôi nên đi an ủi hắn ta một chút không?"

Thủ hạ lời ít ý nhiều, vẻ mặt lạnh lùng: "Dạ, Phí tiên sinh nên đi một chuyến, để tránh đưa tới hoài nghi."

Phí Gia Nam như có điều suy nghĩ: "Ừ, nói có đạo lý, còn Tiểu Bất Điểm đó, nói thế nào cũng là con trai của cô ấy, thật nhức đầu, tôi nên xử lý như thế nào đây?"

Ba ngày đi qua, Đồng Nhan đã hết sốt, Phí Gia Nam lại lo lắng cô tỉnh lại sẽ không an phận, trực tiếp để người ta tiêm thuốc an thần cho cô, mỗi ngày đều ở trên giường ngủ rất sâu.

Toàn thân Phí Gia Nam mặc trang phục màu đen đứng trước cửa sổ, cơ thể thẳng tắp đứng trong phòng ngủ to lớn, khuôn mặt dễ nhìn đang rất chăm chú, nhìn cô gái, trong lòng một mảnh mềm mại.

Nghĩ tới buông tha cô gái này, nhưng là mỗi lần qua ba đến năm ngày trong đầu sẽ không nhịn được nghĩ đến, không nhịn được, cuối cùng vẫn quyết định làm như vậy, mặc dù có chút bỉ ổi, nhưng không có biện pháp.

Tim, không phải là một vật có thể khống chế.

Nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng y hệt sứ, con ngươi hẹp dài loé sáng, giống như cất giấu tình si, ánh mắt vui vẻ, bạc môi khẽ cong.

Cửa truyền đến tiếng cung kính tiếng gõ, "Phí tiên sinh, nên đi rồi."

Phí Gia nam miễn cưỡng "Ừ" một tiếng, tầm mắt cũng không rời khỏi gương mặt đó, bao nhiêu lần xuất hiện trong mộng, mỗi lần tỉnh lại lại phát hiện cô giống như một làn khói, thế nào cũng bắt không được, không thuộc về hắn.

Hiện tại rốt cuộc. . . . . . Thuộc về hắn!

"Coi trọng, hôn lễ cứ cứ cử hành như bình thường, thân phận khác của cô ấy làm thế nào rồi?"

Thủ hạ cung kính cúi đầu: "Tất cả đều chuẩn bị xong, bên Singapore kia cũng chuẩn bị xong, hôn lễ qua đi ngài và phu nhân sẽ sống ở bên đó, những đồ vật cần thiết cũng đã chuẩn bị xong."

Phí Gia Nam gật đầu một cái: "Rất tốt, chuyện này chỉ có cậu biết, tôi không hy vọng thân phận của Đồng Nhan bị tiết lộ."

Trên mặt lạnh lùng người nọ khẽ mỉm cười: "Ngài nói đùa, Đồng Nhan là ai? Tôi chỉ biết Ann."

"Ann!" Phí Gia Nam há mồm lẩm bẩm cái tên mới thuộc về Đồng Nhan này, "Không tệ, cô chỉ là Ann, Đồng Nhan đã sớm chết rồi."

Nói xong, tầm mắt chuyển tới người phụ nữ mặt tái nhợt nằm trên giường, thâm tình khẩn thiết: "Ann của anh, mau mau tỉnh dậy đi, còn mấy ngày nữa sẽ đến hôn lễ của chúng ta, anh không thể chờ đợi."

Tang lễ cũng không tổ chức tại nhà họ Tiếu, tân khách nhận được thông báo, trực tiếp đến mộ địa, mọi người cũng không biết Đồng Nhan chết rồi, trên tiệc mời chỉ viết tang lễ ông cụ Tiếu, nhưng lúc mọi người đến mới phát hiện hai bia mộ.

Không ít người căn bản không biết người bên trong một bia mộ khác là ai, chỉ là khi nhìn tới bia mộ mới thất kinh, thì ra là Tiếu thiếu phu nhân. . . . . .

Đây là những người có quan hệ gần, về phần những người có quan hệ xa với Tiếu Thâm, căn bản không biết vị Tiếu phu nhân này là ai, nhưng lại không tiện hỏi, hỏi đã nói lên mình cái gì cũng không biết, sẽ cảm thấy rất mất mặt.

Cho nên, đại đa số người vẫn là một bộ mặt đã sớm biết đi tới trước mộ của Đồng Nhan.

Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng đứng ở giữa hai bia mộ, vị trí vừa đúng, càng làm mọi người không rõ chuyện gì xảy ra.

Lúc Phí Gia Nam tới rõ ràng chú ý có cái gì không đúng, hỏi thăm phần lớn mọi người ở đây mới biết, Tiếu Thâm căn bản không nói với mọi người tin tức Đồng Nhan chết.

Ban đầu trong lòng khẽ động, lông mày hơi nhíu, chẳng lẽ Tiếu Thâm phát hiện ra cái gì?

Lấy tiền tài to lớn của Tiếu Thâm, bà xã chết rồi, thế nào cũng phải thông báo với mọi người, để tất cả mọi người trên thế giới đến tang lễ ngày ngày phúng viếng bà xã anh mới phải. 

Rất dễ nhận thấy, hôm nay mọi người đều đến vì tang lễ của ông cụ, căn bản không có mấy ai ý thức được vợ của Tiếu Thâm cũng đã chết.

Phía sau kính râm màu đen, con ngươi hẹp dài khẽ híp một cái, nhìn người đàn ông đứng ở chính giữa ôm đứa bé, hôm nay Tiếu Thâm mặc một thân tây trang màu đen, trên mặt đeo một chiếc kính râm màu đen rất lớn, trừ khoé môi vô tình mím chặt thì không nhìn ra một chút cảm xúc nào.

Chỉ là quanh thân không tự chủ phát ra hơi thở người lạ chớ tới gần, làm những người muốn nhân cơ hội đến gần phải ngượng ngùng mà về. 

Phí Gia Nam một thân một mình đi lên trước, trong tay cầm hai bó hoa cúc, để trước mỗi bia mộ một bó, lại đi tới trước mặt Tiếu Thâm, vỗ vỗ bả vai Tiếu Thâm: "Nén bi thương!"

Tiếu Thâm không nói lời nào, ngược lại Đồng Đồng trong ngực vốn nằm ngoan ngoãn ngẩng đầu liếc nhìn Phí Gia Nam, đôi mắt đen láy liếc mắt nhìn liền cụp mắt xuống.

Phí Gia Nam nhìn Đồng Đồng, đưa tay muốn ôm, Tiếu Thâm lại lạnh lùng mở miệng: "Phí tiên sinh đến viếng, cảm tạ."

Âm thanh lạnh lẽo tuyệt đối có lực sát thương mười phần, đây cũng là câu nói duy nhất trong ngày hôm nay của Tiếu Thâm.

Phí Gia Nam khẽ mỉm cười, liếc nhìn trước mộ ông cụ, cả nhà Tiếu Chuôi Nham và Tiếu Ngọc tất cả đứng ở phía trước, ngược lại bên cạnh mộ Đồng Nhan vắng ngắt, thật vất vả mới có Tiếu Thâm đứng, Tiếu Thâm vẫn đứng ở chính giữa.

Hai người đàn ông cứ như vậy đối thoại câu được câu không, Phí Gia Nam sâu sắc nhìn Tiếu Thâm, Tiếu Thâm cũng không để ý hắn, vẻ mặt lạnh lùng tiếp tục đứng ở nơi đó.

Phí Gia Nam như có điều suy nghĩ, dẫn thủ hạ của mình rời đi, đưa tay tháo mắt kính thật to xuống, con ngươi hẹp dài loé lên ánh sáng không biết tên, "Phân phó, hôm nay rời khỏi thành phố A, hôn lễ đổi lại Singapore, chỉ tìm mấy người mình tới là được, không cần gióng trống khua chiêng."

Thủ hạ lạnh lùng hơi ngẩn ra, gật đầu: "Vâng"

Mộ địa, mọi người gần như đã đi hết, người nhà họ Tiếu bên ông cụ cũng đã đi rồi, lúc này Tiếu Thâm mới ôm Đồng Đồng đi tới trước mộ Đồng Nhan, lẳng lặng nhìn, phía sau kính mắt vẻ mặt không rõ.

Đồng Đồng bị Tiếu Thâm ôm, rất biết điều, "Ba, không phải ba nói là mẹ sẽ không rời đi con sao? Vậy tại sao. . . . . ."

Đây là câu đầu tiên hôm nay Đồng Đồng nói, hắn không hiểu, không phải trước đó ba nói, mẹ vĩnh viễn sẽ không rời đi hắn sao? Nói mẹ còn có thể trở lại, dẫn Đồng Đồng đi chơi, vậy cái trước mắt này là mộ của người nào?

Khoé miệng Tiếu Thâm kéo ra nụ cười an ủi, mở miệng giọng nói khàn khàn: "Đồng Đồng, đây không phải là mẹ, mẹ bị người xấu bắt đi, Đồng Đồng phải phối hợp với ba biết không? Trước khi mẹ còn chưa trở lại, vô luận ai hỏi, đều chỉ có thể nói mẹ chết rồi, chỉ có như vậy, mẹ mới có cơ hội trở về lần nữa, đây là bí mật của chúng ta, con nhất định phải bảo vệ giúp ba, biết không?" 

Đầu óc nho nhỏ của Đồng Đồng hình như không hiểu tại sao phức tạp như vậy, nhưng đôi mắt nhỏ hình như xuyên thấu qua phía sau kính râm thấy được cặp mắt nghiêm túc khác thường của ba hắn, khẽ xúc động, ngoan ngoãn gật đầu: "Đồng Đồng biết, vô luận ai hỏi con, mẹ cũng đã chết rồi."

Tiếu Thâm trấn an cười một tiếng, trẻ con chính là trẻ con, dù là nói mẹ mình chết rồi, trong lòng cũng không quá thoải mái, Đồng Đồng mím miệng lại.

Lúc Lưu Thuần tới mắt sưng đỏ lợi hại, xa xa nhìn thấy hai cha con cô độc đứng trước mộ Đồng Nhan, nước mắt lần nữa không khống chế được rơi xuống, Lưu Thuần cảm giác bản thân đặc biệt có lỗi với Đồng Nhan, làm chị em nhiều năm như vậy, chưa từng cãi nhau lấy một lần, chưa từng có tâm tư gì. 

Kết quả, cô lại nhỏ mọn bởi vì chuyện của Nghiêm Qua mà nghĩ Đồng Nhan như vậy, vốn chỉ nghĩ, người trong lòng Nghiêm Qua là Đồng Nhan, trong nháy mắt cô có cảm giác bị bạn tốt của mình phản bội.

Đồng Nhan không để cho cô dễ chịu hơn, cô xuống tay có chút hung ác với cô ấy, lạnh nhạt với cô ấy hai ngày cũng có thể chứ, hai ngày sau vẫn là bạn tốt, chỉ là để cho cô nhân cơ hội giải toả.

Cô biết rõ Phí Gia Nam tốt với Đồng Nhan, biết rõ Tiếu Thâm không thích Đồng Nhan gặp Phí Gia Nam, nhưng vẫn có tâm tư riêng giao nhiệm vụ khó khăn này cho Đồng Nhan nhằn gây khó dễ cho cô.

Cô sai lầm rồi.

Hiện tại báo ứng, cho dù cô nói câu xin lỗi cũng không bao giờ có tác dụng nữ, Đồng Nhan cũng không nghe được, cô không xứng đáng được bạn tốt tha thứ.

Nức nở tiến lên, nhìn bóng lưng cô tịch của Tiếu Thâm, cũng nhịn không được mà rơi lệ: "Tiếu Thâm, nén bi thương, vì Đồng Đồng."

Tiếu Thâm vẫn không động, Đồng Đồng cũng ngoan ngoãn bất động.

Lưu Thuần gần như là chạy trối chết, ra khỏi công viên nhớ nhung quay đầu lại nhìn hai cha con đau lòng trên nửa lưng chừng núi. 

Lỗ mũi hít vài cái, lấy điện thoại di động ra bấm số của Nghiêm Qua.

"Uy." Bên kia Nghiêm Qua cũng không dễ vượt qua, Đồng Nhan rời khỏi, vài ngày rồi hắn cũng ngủ không ngon, giọng nói cũng khàn khàn. .

Lưu Thuần vỗ vỗ đầu, ho khan một cái, cuối cùng nói ra câu nói trong lòng: "Nghiêm Qua, chúng ta chia tay đi!"