Nghiêm Qua nắm điện thoại trong ray, bên tai một mực văng vẳng lời Lãnh Tiêu vừa nói.
Thật lâu, vẫn ánh mắt chợt chuyển một cái, lúc này mới phục hồi tinh thầnlại, mới vừa nói gì? Đồng Nhan. . . . . . Sống chết chưa biết.
‘phanh ’ một tiếng, ghế làm việc đột nhiên ngã xuống đất, đứng lên, bướcchân của Nghiêm Qua hơi có vẻ hoảng loạn, gót giày giẫm ở trên sàn nhà, phát ra âm thanh thanh thúy lại hơi có vẻ hốt hoảng.
Phụ tá thấy phòng làm việccủa ông chủ chợt mở ra, ngẩng đầu nhìn lên, cả kinh, "Ông chủ. . . . . ."
Nghiêm Qua đã sải bước đi vào thang máy rời đi.
Phụ tá gấp: "Ông chủ, lát còn phải đi họp."
Lúc Nghiêm Qua chạy tới bệnh viện, không sai nhiều lắm đã là mười giờsáng, trong phòng chăm sóc đặc biệt các chuyên gia nước Mỹ đang vâyquanh một phòng, từng người một sắc mặt nặng nề, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau mấy câu, phát biểu cái nhìn đối với bệnh tình.
LãnhTiêu đứng bên ngoài phòng chờ nghe được âm thanh quay đầu lại nhìn sang, chỉ thấy Nghiêm Qua đầu tóc rối bời, hình như ra cửa quá gấp, áo khoáccũng không kịp mặc, hiện tại mùa này, chỉ mặc một bộ áo sơ mi, rất lạnh.
Lãnh Tiêu há miệng, yên lặng nhắm lại, tầm mắt lần nữa dời đi, trở lại phiến màu trắng bên trên cửa gỗ phòng bệnh.
Bên trong, chợt vang lên tiếng khóc: "Mẹ!" Đồng Đồng khóc giọng nói cũng câm.
"Anh nói cái gì! Anh nói cái gì, anh cứu cô ấy cho tôi, nhanh lên một chút!"
Tiếu Thâm như dã thú khàn khàn gầm thét, xuyên thấu qua cánh cửa đóng chặtnày, rõ ràng bay vào lỗ tai mọi người đang chờ bên ngoài.
Trướctiên Lãnh Tiêu Lãnh Diễm mở cửa đi vào, bước chân Nghiêm Qua chợt dừnglại, đứng ở nơi đó giống như không đi được, lung lay hai cái, bỗng chốccon mắt trở nên đỏ ngầu.
Giang Thành ngồi ở cái ghế gỗ trên hành lang, xuyên thấu qua cửa phòng bệnh mở lớn, kinh ngạc nhìn bên trong hỗn loạn tưng bừng.
Bên trong, Đồng Nhan quấn băng đầy người, nho nhỏ một đoàn, chỉ hơi hơi đội lên, Lãnh Tiêu nhìn nhìn thấy mà ghê.
Lập tức nói không ra tư vị gì, hơn nữa thấy thân thể nho nhỏ của Đồng Đồnggắt gao mằm trên người Đồng Nhan dáng vẻ không cho người khác đẩy mẹ đi, bỗng chốc con mắt như bị đâm mù đau đớn, chợt quay lưng đi, đưa tay lâu khô ẩm ướt trong mắt.
Xoay người, nhẹ giọng dụ dỗ: "Đồng Đồngngoan, mẹ phải đi làm giải phẫu rồi, đừng chậm trễ một tiếng các chúgiúp mẹ cháu, được không?"
Đồng Đồng dùng cả tay chân nhào vàotrên người Đồng Nhan không cảm giác chút nào, trên mặt ướt một mảnglớn, con mắt đỏ ngàu , đáng thương, giống như con thỏ.
Lãnh Tiêu làm thế nào cũng cười không nổi, chỉ cảm thấy lòng chua xót.
Bên cạnh Tiếu Thâm vung quả đấm về phía bác sĩ mới vừa nói với anh nkhôngcứu được" một đấm, Lãnh Diễm đi vào kéo lại, hét lớn: "Tiếu Thâm cậubình tĩnh một chút cho tôi!"
Đại Thiếu Gia Tiếu Thâm này chưa bao giờ nghe người khác nói cái gì, hiện tại càng thêm, anh muốn việc gì,chưa bao giờ để ý người khác, tròng mắt tinh hồng liếc dùng sức tránhthoát Lãnh Diễm, vung quả đấm muốn đánh người, người nào đi vào tầm mắt ànhthi đánh người đó.
Hỗn loạn tưng bừng, không ít nữ bác sĩtrong lúc cuống quýt chạy ra phòng bệnh, nhìn thấy bên ngoài hai haingười đàn ông thất hồn lạc phách giống nhau còn ngẩn người, nhưng thấytrên mặt hai người đàn ông này như vậy...... . . . . . . Ngay sau đó sẽhiểu.
Vẻ mặt này, một chút cũng không tốt hơn so với người đàn ông điên cuồng đánh người bên trong.
Lắc đầu một cái, bất đắc dĩ thở dài đi, người nọ đã không cứu sống nổi.
Một ngày này, thế giới lập tức tối tăm.
Ngày ngày Tiếu Thâm cũng không biết ra sao, giống như bị bạo lực cuồng nhậpvào người, tìm ai đánh người nào, cuối cùng thiếu chút nữa đánh NghiêmHi, Lãnh Diễm tức giận đánh anh hôn mê.
Lãnh Tiêu ôm Đồng Đồngtrong ngực ngủ ngất đi,, bất đắc dĩ nhìn Tiếu Thâm hôn mê trêngiường, yên lặng than thở, nhẹ nhàng đặt Đồng Đồng vào trong ngực TiếuThâm, hai người vừa chạm vào nhau, hai người hôn mê lập tưca giống nhưcùng thấy nguồn nhiệt, tự động co rút thành một cục, Tiếu Thâm tự độngôm chặt lấy Đồng Đồng, Đồng Đồng theo bản năng cuộn cả tay chân nằmtrong ngực Tiếu Thâm.
Lãnh Diễm than thở, đỡNghiêm Hi mới vừa bị hoảng sợ: "Đi thôi, để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt."
Ra khỏi cửa phòng ngủ, nhân viên phục vụ khách sạn đưa đồ ăn tới, mấyngười ăn qua loa một chút không có khẩu vị, nhất là Giang Thành, cảngười giống như một thằng ngốc.
Nhìn những thứ thịt bò bít tếttrước mắt kia, thế nào cũng không nhịn được nhớ tới trước ở nhà ăntrường học cùng ăn chung với Đồng Nhan.
Điện thoại di động trong túi một mực vang lên, Giang Thành giống như hoàn toàn không nghe thấy,cuối cùng vẫn là Lãnh Tiêu vẻ mặt phiền não đẩy hắn, tinh thần GiangThành có chút ủ rũ ỉu xìu, máy móc lấy điện thoại di động ra nhìn, bachữ Dương Ngải Lâm tỏa sáng lấp lánh.
Không biết tại sao, tronglòng Giang Thành sinh ra một loại phiền não, cảm thấy, nếu như ban đầukhông phải là Dương Ngải Lâm, hắn và Đồng Nhan cũng sẽ không chia tay,không biệt ly, thì hôm nay Đồng Nhan đâu gặp phải loại chuyện này.
Nói không chừng, năm ấy khi cô vừa tốt nghiệp hắn đã sớm kết hôn vớicô, hai người thuận lợi kết hôn, sống chết, sống cuộc sống bình bìnhđạm đạm ngọt ngọt ngào ngào.
Không có Dương Ngải Lâm, không cóTiếu Thâm, càng không có những thứ ngổn ngang Phó Cục Trưởng kia, chỉcó Đồng Nhan, toàn bộ của hắn.
Trên tay vừa dùng lực, nhấn điện thoại, rốt cuộc căn phòng cũng an tĩnh lại.
Nghiêm Qua bây giờ còn đang ở bệnh viện, lúc Lưu Thuần chạy tới, thì nhìn thấy phòng bệnh trống rỗng, trừ Nghiêm Qua ở bên trong, không có gì cả.
"Người đâu?" Lưu Thuần vội vàng hỏi.
Nghiêm Qua cúi đầu không nói lời nào, hiện tại trong lòng Lưu Thuần gấp gáp, nhất không nhìn nổi Nghiêm Qua đau lòng như vậy bộ dạng muốn chết lại không nói lời nào.
Nhìn cô y tá đi ngang qua, tiến lên một bước kéo: "Xin hỏi, cô gái ở trong phòng bệnh này đâu? Cô ấy tên là Đồng Nhan!"
Cô y tá này có chút suy nghĩ, vẻ mặt xin lỗi: "Bệnh nhân kia đã. . . . . . Xin nén bi thương." Nói xong cũng đi.
Tiểu y tá mới vừa thực tập chưa được mấy ngày, lần đầu tiên chính mắt thấy tử vong, trong lòng có sự cảm thông, nhìn hình cô trong bóp da của chồng, một cô gái xinh đẹp như vậy, cứ như vậy. . . . . .
Trong lòng cô y tá nhỏ liên tục thổn thức.
Trong nháy mắt Lưu Thuần muốn hỏng mất, làm sao sẽ, tại sao có thể như vậy, rõ ràng, rõ ràng ngày hôm qua còn còn rất tốt.
Nhà họ Tiếu.
Ông cụ nằm ở trên giường bệnh tức giận, bác sĩ gia đình từ bên trong ra ngoài, đối mặt ý trung nhân tha thiết mong đợi, yên lặng lắc đầu: "Chuyện này. . . . . . Chuẩn bị một chút thôi."
Trong nháy mắt Tiếu Ngoc ngây người, mặc dù một mực nghĩ tới một ngày này, nhưng ngày nay tới thật, thế nào đột nhiên cảm thấy như trời sắp sập.
Con của bà bây giờ con đang ở nước ngoài đi học, hiện tại. . . . . . Trên đầu một hồi hôn mê, người làm cẩn thận vịn, trấn định tinh thần, nhanh chóng gọi điện cho chồng mình.
Ngay từ lúc ông cụ đi vào thì Chu Linh đã gọi điện thoại cho chồng bà, không bao lâu, lầu dưới truyền đến tiếng thắng xe gấp gáp, trong nội tâm Chu Linh vui vẻ, nhưng mà trên mặt lại lã chã chực khóc.
Tiếu Chuôi Nham vội vàng đi lên, nhìn vợ mình đang gạt lệ ôm em gái gọi điện thoại khóc đến rối tinh rối mù, trong lòng hoảng hốt, mới vừa vợ ông gọi điện thoại cho ông ta tình hình của ba không tốt, hắn còn không để ý, nhưng hiện tại. . . . . .
"Tình huống như thế nào rồi?" Hỏi Chu Linh.
Chu linh mở một đôi đôi mắt đẫm lệ nhìn chồng mình, nhào vào trong ngực Tiếu Chuôi Nham mơ hồ khóc thút thít: "Ông xã, ba ông ấy, không được."
Tiếu Chuôi Nham thế mới biết chuyện trọng đại, nhớ tới di chúc, vội vàng gọi điện thoại cho luật sư nói rõ tình huống hiện tại của lão gia tử, dù sao cũng là đàn ông, hiện tại là người đàn ông duy nhất trong nhà này.
Vào lúc này đầu óc coi như rõ ràng, nhớ lúc trước ông cụ chưa lâph di chúc, hiện tại còn dư lại một hơi, di sản này phải xử lý tốt. ông cụ trước không có lập di sản , hiện tại liền còn dư lại một hơi, này di sản phải xử lý tốt.
Ai ngờ, điện thoại thông, bên kia luật sư của ông cụ nói, lập tức tới ngay.
Tiếu Chuôi Nham đỡ vợ và em gái của mình, nhìn bốn phía trong nhà không thấy mấy đứa bé, cau mày hỏi: "Thế nào không nhìn thấy Tiếu Thâm, ba cũng đã như vậy, trước kia ông cụ thương nó nhất, còn không nhanh gọi điện thoại thông báo."
Chu Linh còn bộ dạng nhu nhược, muốn nói lại thôi: "Ông xã, anh không biết sao, sáng nay, Tiếu Thâm đứa nhỏ này. . . . . . Chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít, ông cụ chính là thấy được tin tức tối hôm qua trong nhà Tiếu Thâm xảy ra hoả hoạn mới biến thành như vậy."
Tiếu Chuôi Nham sững sờ, không ngờ. . . . . .
Sao ông lại không biết tin tức phòng ốc bị cháy?
Hôm nay hắn không nhìn tin tức dĩ nhiên không biết, hắn không biết không có nghĩa là Chu Linh không biết, bà ta còn cố ý đi mua như vậy một phần tờ báo , đã sớm biết cơ thể ông cụ không tốt, nói không chừng lần này có thể một kích, lập tức ngã, gia sản này trước hết phần lớn thuộc về Tiếu Tiếu đang trông coi công ty rồi, bà mới không ngu đến mức đi chia gia sản ấy với Tiếu Tiếu.
Đêm, nhà họ Tiếu treo lên một mảnh màu trắng .
Bên trong một mảnh gào khóc, duy chỉ không có bóng dáng Tiếu Thâm, hiện tại ai cũng không liên lạc được với Tiếu Thâm, trong lòng mọi người rối rít suy đoán, chẳng lẽ tối hôm qua Tiếu Thâm thật ở trong đám lửa đó.......
Vui mừng nhất đương nhiên vẫn là Tiếu Tiếu, nhớ tới mấy ngày nay Tiếu Thâm triển khai chèn ép công ty cô ta liền tức giận, nếu không phải là hôm nay Tiếu Thâm gặp chuyện không may, với thủ đoạn của Tiếu Thâm, chỉ cần chưa tới một ngày, chỉ sợ công ty Tiếu thị này đã sớm là vật trong lòng bàn tay Tiếu Thâm rồi.
Chân thật trời giúp cô ta mà!
Lúc này trong phòng tổng thống của khách sạn, Tiếu Thâm nằm ở trên giường đã tỉnh rồi, tỉnh lại thứ nhất nghĩ tới, Đồng Nhan đi thật?
Rồi sau đó cảm giác trong ngực lông lá, vừa nhìn, cái đầu lông lá của con traiđang đặt ở trong ngực của bản thân an tâm ngủ, trong lòng một hồi chua xót, con trai, từ nay về sau chỉ có hai ta sống nương tựa lẫn nhau thôi sao?
Không biết tại sao, trong lòng luôn có chút hoảng hốt, giống như hiện tại vị trí đây tất cả chỉ giống như một giấc mộng, cái gì cũng lộ ra khung giả dối.
Sắc mặt bình tĩnh rời giường, vào phòng tắm tắm cạo râu, thay quần áo xong, nhìn trong gương khôi phục bộ dạng phong lưu phóng khoáng của chính anh, trong lòng nói, Tiếu Thâm, cười một cái.
Trong gương người đàn ông xinh đẹp, khoé miệng từ từ nâng lên, đôi mắt đào hoa câu hồn tản ra hơi thở câu người nhàn nhạt.
Thấy thế nào nhìn tốt như vậy.
Nụ cười kéo xuống, cẩn thận chu đáo đưa tay vuốt mặt bản thân, Tiếu Thâm mày xem, vợ mày chết mày còn có thể bật cười, còn cười đến lẳng lơ như vậy, làm sao mày biết cười ra tiếng?
Trong lòng mơ hồ có loại nho nhỏ đầu năm, bị chôn ở trong đất, còn chưa nảy mầm từ dưới đất lên, thế nhưng đầu năm luôn sai khiến Tiếu Thâm cười, không biết nguyên nhân.
Mình thích nhất phụ nữ rời đi, thân là người đàn ông bị ném bỏ sẽ cười ra ngoài sao?
Tiếu Thâm nghi ngờ, nhìn bản thân trong gương, thích nhất?
Chợt nghĩ đến mình mới vừa hỏi mình chính là câu kia, bên trong dùng. . . . . . Thích nhất?
Tiếu Thâm . . . . . . Thích nhất. . . . . . Đồng Nhan?
Bịch một cái, cửa phòng ngủ mở ra, bên trong một người đi ra tinh thần ấng lạng kì dị, xinh đẹp giống như bức tranh.
Lãnh Tiêu bị kinh sợ từ trên ghế sa lon lăn xuống đất, lãnh diễm luôn luôn tỉnh táo vẻ mặt hơi nhíu lên, trên mặt tất cả mọi người cũng lóe lên nghi vấn, đây là thế nào?