Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Chương 94




Buổi tối, rốt cuộc Đồng Nhan cũng hiểu tại sao lúc đi tiểu phụ tá này muốn nói lại thôi.

Tiếu Thâm chính là một sắc phôi.

Thư thái một buổi chiều, Tiếu Thâm tinh thần sảng khoái đi ra phòng làm việc của mình, sau đó Đồng Nhan theo sau đi ra, sắc mặt lại trắng xám, tinh thần ỉu xìu , giống như đánh kép cà.

Không sai, cô chính là bị sương đánh, bị sắc phôi Tiếu Thâm này làm.

Tiếu Thâm thần thanh khí sảng, nhưng nghĩ đến chuyện Đồng Nhan nói cũng không quá thích rồi, đi thu thập tin tức của Phí Gia Nam?

Phí Gia Nam kết hôn, chuyện heo mẹ lên cây này cũng có thể tin!

Trong chuyện này khẳng định có cái gì không đúng, nhưng nhìn dáng vẻ Đồng Nhan chà sát tay nhao nhao muốn thử, Tiếu Thâm thật không nỡ đánh vào tích cực của cô.

Giống như Phí Gia Nam kết hôn, Đồng Nhan rất hưng phấn, không hiểu vì sao, trong lòng đột nhiên liền có chút nhỏ đến sắt, vung tay lên, đi đi!

Đồng Nhan thực rất hưng phấn, Phí Gia Nam kết hôn, rốt cuộc hắn muốn kết hôn, sau khi hắn kết hôn sẽ không tìm cô đi?

Thật ra thì ít nhiều gì Đồng Nhan có thể cảm thấy Phí Gia Nam đối với bản thân không giống nhau, nhưng ngoài cảm giác này ra , cũng chỉ là một chút xíu, cũng không dám lộ liễu hỏi, ngộ nhỡ không phải cô làm sao có thể gặp người

Hôm nay, Phí Gia Nam kết hôn, nói rõ Phí Gia Nam có người trong lòng rồi, cô đã hoàn toàn an toàn.

Cái tin tức này cô đào vô cùng dụng tâm.

Nhưng đào mấy ngày cũng không moi ra, Đồng Nhan có chút buồn bực, không phải nói kết hôn sao? Tại sao chỗ Phí Gia Nam một chút phản ứng cũng không có, cũng không nghe gần đây có khách sạn nhà hàng nào đảm nhận hôn lễ lớn, Phí Gia Nam này cũng là một người độc lai độc vãng, bên cạnh không có bóng dáng một người phụ nữ nào.

Chuyện lạ!

Đồng Nhan buồn bực ôm đầu ngồi liệt trên ghế làm việc vủa bản thân.

Đồng nghiệp tiểu Trương tới an ủi: "Đừng lo lắng, em là tinh anh của toà soạn báo chũng ta, em đào không ra được tin tức người khác cũng đừng nghĩ moi ra."

Đồng Nhan giống như đuổi ruồi phất phất tay một cái: "Nhanh đi đi, đừng phiền em, để em yên tĩnh cách thức hoá đầu óc, gần đây dùng não quá độ, bị thương!"

Đồng nghiệp sớm đã quen với cách nói chuyện của Đồng Nhan, cũng không thấy có gì, sờ sờ mũi bỏ đi.

Lưu Thuần đứng ở cửa vừa nhìn cô, khóe miệng treo ý vị khó hiểu.

"Thế nào? Công việc không thuận lợi?"

Đồng Nhan nghe được giọng nói của Lưu Thuần, mặt lập tức nhăn thành bánh bao, ôm Lưu Thuần làm nũng: "Thuần Thuần, người ta đào không ra được đào không ra được, trách bạn sao?"

Lưu Thuần bị dao động đứng không vững, thân thể tựa vào trên bàn làm việc, liếc cô một cái: "Được rồi, cậu cũng không moi ra được thì tòa soạn báo chúng ta còn ai có thể đào ra được? Đừng bày bộ mặt này ra với tớ, đi làm việc!"

Đồng Nhan kêu khổ thấu trời: "Thuần Thuần, lòng của cậu thật hung ác, cẩn thận Nghiêm Qua không muốn cậu!"

Vốn chỉ là nói chơi, ai ngờ Lưu Thuần nghe lập tức đen mặt.

Đồng Nhan vẫn kêu khổ thấu trời, không biết mình gây đại họa, dọn dẹp một chút đồ, chạy ra ngoài đi lấy tin tức.

Lưu Thuần nhìn Đồng Nhan đi xa, hai bên tay buông thõng dần dần nắm lại, móng tay tu bổ chỉnh tề, giống như con dao sắc bén, lòng bàn tay lưu lại hai vết máu.

Đồng Nhan gục trên tay lái, buồn bực suy nghĩ, tin tức này sao lại đột nhiên im lặng đây?

Suy nghĩ thật lâu không nghĩ ra nguyên cớ, móc thiệp mời Lưu Thuần cho từ trong túi ra, phía trên ghi thời gian hôn lễ rất rõ ràng, là mùng một tháng sau, chú rể: Phí Gia Nam, cột cô dâu trống không.

Đồng Nhan. gãi gãi tóc dài, buồn bực không được.

Lúc này đột nhiên có người tới đây gõ cửa sổ xe, Đồng Nhan giật mình, ngẩng đầu lên mặt đề phòng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giống như bên ngoài có lũ lụt thú dữ.

Phí Gia Nam sững sờ, cười, thân thể cao to lười biếng tựa vào trên xe Đồng Nhan, vẻ mặt trêu ghẹo: "Thế nào, anh còn tham ăn em?"

Đồng Nhan thở phào nhẹ nhõm, "Cũng không là được." Lầm bầm lầu bầu nói ra.

Tròng mắt dài nhỏ hơi híp: "Em nói cái gì?"

Đồng Nhan vội vàng lắc đầu: "Không có gì, đúng rồi, làm sao anh biết tôi ở nơi này?"

Một đôi mắt thú vị của Phí Gia Nam nhìn Đồng Nhan, thấy sắc mặt Đồng Nhan càng ngày càng hồng, khóe miệng khẽ nâng lên một nụ cười nhạt, ngay sau đó dời tầm mắt quan sát bốn phía, giọng nói vi ngưng, hỏi ngược lại: "Cô xác định cô muốn tới nơi này?"

Đồng Nhan sững sờ, vội vàng nhìn ra phía ngoài, cũng thấy choáng, đây là đâu vậy?

Bốn phía khắp nơi trụi lủi, ra khỏi mấy nhà ngói đổ nát thấp lùn, chỉ còn sót một mảnh sợ .

Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống, "Đây là. . . . . . ?"

Chẳng lẽ lạc đường?

Đồng Nhan buồn bực, đều do mới vừa nghĩ tới làm sao để moi thu thập tin tức, kết quả lái xe loạn, phương hướng cũng không biết, nhìn đường rồi thắng hướng phía trước, cũng may trên đường không xảy ra chuyện gì, nếu không phiền toái.

Dường như Phí Gia Nam đã hiểu rõ rõ ràng rồi, bất đắc dĩ liếc nhìn xung quanh hoang vu, "Đã đến đây rồi, vậy thì xuống đi theo tôi đi một chút đi, thuận tiện thị sát."

Đồng Nhan không tình nguyện cau mày: "Một nơi hoang vu như vậy có gì để nhìn."

Phí Gia Nam chỉ cười không nói, Đồng Nhan không có cách nào, hiện tại đường cũng không biết, thật dễ dàng gặp được người quên, chỉ có thể đi theo, nếu không buổi tối làm sao về nhà còn là một vấn đề.

Không muốn chuyển thân thể đi theo phía sau Phí Gia Nam, hai người tán gẫu câu được câu không, cuối cùng trò chuyện một chút thì hàn huyên tới vấn đề hôn nhân của Đồng Nhan.

Phí Gia Nam hỏi: "Những ngày sau này có vấn đề gì không?"

Đồng Nhan gật đầu: "Cũng không có trở ngại gì!" Ngày ngày ăn cơm đầu bếp cao cấp sáu sao làm, ra cửa có người mở cửa, không có việc gì trêu chọc con trai, ngủ có trai đẹp, mỗi ngày cũng tương đối vừa lòng, cuộc sống như thế không muốn đi xuống, cô thật là không biết đủ rồi.

Phí Gia Nam nghe vậy bất đắc dĩ cười một tiếng, không hỏi nữa.

Nhắc tới hôn nhân, hai mắt Đồng Nhan tỏa sáng, níu lấy vấn đề này không buông tay, "Nghe nói anh muốn kết hôn?"

Phí Gia Nam cúi đầu nhìn cô gái này nháy mắt một cái, giống như một chiếc đèn, quá sáng.

Gật đầu một cái, hình như không ý thức: "Không sai, rất nhanh."

Đồng Nhan hưng phấn, vội vàng không ngừng cố gắng: "Thật sao? Vậy chúc mừng anh, đến lúc đó tôi nhất định kêu Tiếu Thâm đưa cha anh một bao tiền lì xì đầy!"

Mắt Phí Gia Nam nhàn nhạt nhìn Đồng Nhan, không lên tiếng, một giây sau không sao cả nhún nhún vai, "Được."

Đồng Nhan hỏi tiếp: "Không biết cô dâu tương lai thích quà tặng gì, đến lúc đó đưa cho ann."

Vấn đề này vừa ra, Phí Gia Nam ngây ngẩn cả người, hình như nghĩ một lát, tầm mắt mới nhìn Đồng Nhan, như có chút tỉnh ngộ, "Em tùy tiện mua đi, cô ấy là người tương đối tùy ý."

Đồng Nhan mắt tinh tinh lượng, giống như mèo ngửi thấy mùi tanh , "Thật sao? Cô gái kia bao nhiêu tuổi, chiều cao, vóc người thế nào, thể trọng bao nhiêu, yêu thích gì?"

Răng rắc một đống lớn, Phí Gia Nam cười như không cười nhìn Đồng Nhan, khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt: "Hình như em rất tò mò về bà xã tương lai của tôi?"

Đồng Nhan vội vàng gật đầu, mặt sùng bái: "Đúng vậy đúng vậy, cũng không thể tưởng, cô gái có thể tóm được Phí Gia Nam anh, này phải là dạng cô gái như thế nào."

Phí Gia Nam im lặng bật cười: "Sao tôi cảm giác lời này không giống như là ca ngợi?"

Vẻ mặt Đồng Nhan bễ nghễ nhìn hắn một cái: "Sao có thể, phải là ca ngợi a, đến đây, nói một chút cho tôi biết cô dâu tương lai là người như thế nào. "

Đồng Nhan không biết là, khi cô nở nụ cười sáo hỏi Phí Gia Nam thì ông xã nhà cô đang dọn dẹp người.

Đôi mát đào hoa cười như không cười nhìn chằm chằm thị trường chứng khoán trong máy vi tính trước mặt, thân thể lười biếng vùi ở trong ghế, trong tay chuyển một cây bút, vòng tới vòng lui.

Tiểu phụ tá nhìn ông chủ trước mắt tâm tình không tệ, nhíu mày nhìn tài liệu trong tay, hắng giọng báo cáo tình huống: "Sáng nay lên, 300 người chia nhau mua vào cổ phiếu của Tiếu thị, đến hiện tại, tất cả thượng lưu Tiếu thị quen mặt đã ở dưới ngài, cộngthêm 10% cổ phiếu của ngài ở Tiếu thị, trong tay chúng ta nắm giữ 25%, ngài xem chuyện này. . . . . ."

Tiếu Thâm phất tay một cái, bày tỏ tâm tình rất tốt, "Tiếp tục!"

Tiểu phụ tá có chút khó khăn: "Nếu như tiếp tục chèn ép cổ phiếu của Tiếu thị , sợ rằng công ty này sẽ nhất thời không chịu nổi, sẽ suy sụp?"

Sáng nay hắn lên nhìn chỉ số giá sàn một chút, thật sự có chút run rẩy, mặc dù biết tiền của mình sẽ không đánh nước trôi, nhưng vẫn không nhịn được sờ mũi một cái đè xuống sợ hãi trong lòng.

Nếu như lần này ông chủ thất bại, vậy đến quan tài dưỡng lão hắn cũng sẽ không có.

Ánh mắt Tiếu Thâm như phi đao bay tới, "Tôi thì không ưa cái người không phóng khoáng tức giận người này! Cậu sợ cái gì? Cậu nhiều lắm là lỗ 1800 vạn, có gì phải sợ? Không có nguy hiểm lớn lấy ở đâu ra nhiều tiền trong tài khoản của cậu, nhìn xa một chút!"

Tiểu phụ tá vội vàng gật đầu: "Dạ dạ dạ."

Tiếu Thâm vung tay lên: "Được rồi, đi ra ngoài đi."

Tiểu phụ tá vừa đi, một giây trước bản mặt của Tiếu Thâm lập tức cười nở hoa, lấy điện thoại ra muốn gọi khoe với bà xã, điện thoại tiếp thông, không đợi Đồng Nhan bên kia nói gì anh trước răng rắc dừng lại nói: "Bà xã, tối nay chúng ta ăn mừng chứ, đám lão gia nhà họ Tiếu, lần này anh cũng không tin không đánh ngã được bọn họ! Tốt lắm, quyết định như vậy, tối nay ở xx, nhanh lên một chút!"

Lông mày Phí Gia Nam nhướng lên, liếc nhìn điện thoại của Đồng Nhan, mắt nhìn nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa, khóe miệng chậm rãi vẽ ra đường cong kì dị, giọng nói âm ấm nhàn nhạt nhẹ nhàng khạc ra: "Cô ấy đang trong nhà vệ sinh, nếu không hiện tại tôi đi tìm cô ấy tới nghe?"

Tiếu Thâm nghe giọng nói kia, tâm tình hưng phấn ban đầu, nhất thời giống như một chậu nước lạnh lớn rớt xuống đầu, lại bị gió lạnh thổi, thật lạnh thật lạnh , cảm xúc gì cũng không có.

"Sao mày đi cùng với cô ấy!" Gần như cắn răng nghiến lợi.

Phí Gia Nam cảm thấy, nếu như Tiếu Thâm thật sự ở trước mặt, đánh một quyền cũng không đủ để anh ta giải hận!

Nghĩ tới đây hắn liền khó nén tâm tình tốt.

"Không có gì, đúng rồi, mới vừa mày nói cái gì? Muốn ăn mừng?"

Bây giờ Tiếu Thâm hoàn toàn không quan tâm bản thân nói cái gì, chỉ có một ý niệm, làm sao Đồng Nhan lại đi cùng với hắn, còn nhận điện thoại của cô!

Trong đầu không muốn nghĩ như vậy, nhưng hình ảnh Đồng Nhan và Phí Gia Nam cùng ở chung một phòng luôn không khống chế được xuất hiện trong đầu của anh, làm sao cũng không xua đi được.

Phí Gia Nam ghê tởm, anh nhất định phải dạy dỗ cô!

Cười chúm chím mắt liếc thấy bóng dáng nho nhỏ đi tới đây, tùy tiện hướng về phía điện thoại nói một câu: "Cô ấy đi ra, anh chờ chút." Nói xong Phí Gia Nam cũng đưa di động ra.

"Điện thoại của Tiếu Thâm."

Đồng Nhan sững sờ, nhìn điện thoại di động của bản thân được Phí Gia Nam cầm trong tay, cô ghét nhất là người khác nhận điện thoại của cô, nhưng trên mặt không làm ra biểu hiện gì.

"A, cám ơn, này, Tiếu Thâm? Vẫn còn chứ? Uy? Kỳ quái, sao lại cúp!"

☆, Chương 95: Đồng Nhan gặp chuyện không may

"Tiếu Thâm? Em đã trở về!" Đồng Nhan cất túi xong, đổi giầy vào nhà.

Phòng khách cực kỳ an tĩnh, giống như không có ai, Đồng Nhan kín đáo, đi đâu?

"Đồng Đồng? Bảo bối? Đi đâu rồi!"

Trong nhà trống rỗng chỉ còn lại giọng nói của Đồng Nhan, thật kỳ quái, to to nhỏ nhỏ đều không ở đây.

Đợi thời gian rất lâu, bên ngoài trời bắt đầu tối. .

Đồng Nhan định mua đồ ăn bên ngoài về chờ hai người trở lại ăn cơm tối, ai ngờ chờ mãi vẫn không thấy trở về.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn dần dần sáng lên, sắc trời càng ngày càng mờ.

Đồng Nhan tựa vào trên ghế sa lon ngủ, hai người này vẫn chưa trở lại.

Trong nhà Lãnh Tiêu, nhìn trong nhà trống rỗng xuất hiện ba Đại Bảo Bối, huyệt Thái Dương đập thình thịch, đứng ở trước cửa chân không biết đặt hướng nào, kia đều là kiệt tác của Đồng Đồng và Tiểu Yêu còn có đại bảo bối.

Bất đắc dĩ liền vuốt tay, ném cặp công văn trong tay đôi tay chống nạnh: "Tôi nói, hôm nay lại diễn tuồng gì?"

Không duyên cớ xuất hiện tại nhà anh, ngộ nhỡ nhà anh muốn cất giấu một cô gái thì sao!

Tiếu Thâm lười biếng vùi ở trên sô pha nhìn con trai và Tiểu Yêu chơi không biết chán, yên lặng dung túng này hai Hỗn Thế Ma Vương, đối với nhà Lãnh Tiêu một mảnh hỗn độn lại làm như không thấy, chỉ chuyên chú nhìn con mình.

Nói thật, đột nhiên con trai tới, cuộc sống trước kia chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của con trai và mẹ của nó, vừa mới bắt đầu chỉ là ngoài ý muốn, không muốn thừa nhận, sau lại hoàn toàn bất đắc dĩ kết hôn, dần dần thói quen có hai mẹ con tồn tại, đến bây giờ. . . . . .

Yêu!

Hình như là yêu?

Không biết, dáng dấp anh lớn như vậy cũng không biết yêu là tư vị gì.

Khi còn bé cảm thấy ông nội yêu anh, sau lại dần dần lớn lên mới phát hiện, người lớn và anh nghĩ không giống nhau, cho nên ann mới sẽ chọn rời nhà đầu quân, sau lại đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ ngoài ý muốn gặp Đồng Nhan, lại bị người vu hãm, trừ quân chức, trở lại làm thương nhân, dần dần cũng học được gian trá.

Nhưng anh vẫn luôn là người chân thật, mặc kệ xem ai không vừa mắt, không vừa mắt chính là không vừa mắt, chưa bao giờ sẽ giả vờ hoà đồng với người khác, trực tiếp một cái tát đập chết họ.

Bên ngoài đánh giá rằng, đại thiêua gia nhà họ Tiếu cương quyết bướng bỉnh, nhưng chỉ có chính anh biết, cho tới nay bản thân muốn cái gì.

Sau lại kết hôn, cuộc sống sau khi cưới làm anh cảm thấy hưởng thụ khó có được, bỏ đi thói quen ăn chơi đàn điếm không về nhà, biến thành vừa tan tầm thì chạy về nhà làm người đàn ông tốt.

Trong lúc này có lẽ Đồng Nhan không cảm giác được sự biến chuyển trong cuộc sống của anh, nhưng bạn bè chung quanh anh lại nhận thức rất sâu.

Hiện tại. . . . . .

Trong đầu nhớ tới cú điện thoại hôm qua kia, anh đột nhiên sợ.

Anh rất hưởng thụ cuộc sống có Đồng Nhan, còn Đồng Nhan thì sao? Có nguyện ý tiếp tục sống cùng anh hay không?

Có cũng rất hưởng thụ cuộc sống hôn nhân này không? Hay là rất khó chịu với cuộc sống như thế?

Nếm đến hạnh phúc ngon ngọt, hiện tại chợt nói cho bạn biết, cái hạnh phúc này bạn lấy sai rồi, phải trả lại, bạn sẽ nghĩ sao?

Còn không bằng ban đầu bản thân không có hạnh phúc!

Lãnh Tiêu nhìn sắc mặt tên nhóc này không đúng lắm, vội vàng ba bước thành hai bước tiền lại gần: "Người anh em, sao vậy? Đừng lôi kéo gương mặt, giống như cô dâu bị chồng bỏ." Lãnh Tiêu đặt mông ngồi chồm hổm bren cạnh Tiếu Thâm, không chút nào cho là những lời này của mình là nói sai.