Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi

Chương 114




Editor: May

Lâm Dật nhéo gương mặt thịt đô đô của bé, “Yên tâm đi, ăn người miệng mềm, chú sẽ để trống ngày đó. Coi như chú tự cho mình một ngày nghỉ.”

“Cảm ơn.” Điền Kỳ Kỳ cũng không phải là người lãnh ngạnh, bộ dáng Điền Bảo Bảo cao hứng vô tâm vô phổi kia, là cô cực ít nhìn thấy, cô vẫn luôn mắc nợ bé anh một tuổi thơ hoàn mỹ, hiện giờ, Lâm Dật có thể làm tuổi thơ của bé vui vẻ, thỏa mãn như thế, tâm cô cũng không thể không cảm động. Hai chữ này là cô phát ra từ trong lòng, vô cùng chân thành nói với anh.

Lâm Dật giật mình, không dấu vết nhoẻn miệng cười, liền ôm Điền Bảo Bảo rời khỏi bàn ăn.

Trong lòng Điền Kỳ Kỳ chợt thấy ấm áp, hốc mắt hơi có chút ướt át, yên lặng thu thập cơm thừa canh cặn trên bàn, chui vào phòng bếp.

Điền Bảo Bảo thực dính người dựa vào trên người Lâm Dật, có lẽ bởi vì biết anh là daddy ruột thịt của mình, thân cận với anh cũng liền không kiêng nể gì. “Chú Lâm, chúng ta chơi trò chơi đi.” Phía dưới biểu tình thiên sứ hồn nhiên ngây thơ của Điền Bảo Bảo lại là tà áctuyệt đối.

“Con muốn chơi trò chơi gì?” Lâm Dật không chút để ý mà lật xem sách bài tập của bé, trong lời nói toàn là lười biếng. “Bảo Bảo, vì sao trên sách bài tập của con đều để trống?”

“Quá đơn giản, con không muốn lãng phí thời gian ở trên đó.” Điền Bảo Bảo đúng lý hợp tình trả lời.

“Vậy con còn học năm nhất làm cái gì. Trực tiếp nhảy lớp đi.” Lâm Dật biết bé thông minh hơn đứa nhỏ bình thường, cho nên nhảy lớp cũng là không thành vấn đề.

Điền Bảo Bảo bĩu bĩu môi, không quá vừa lòng với đề nghị của anh, “Con mới không muốn đâu! Nếu nhảy lớp con chính là học sinh nhỏ nhất lớp, chẳng may bọn họ đều khi dễ con phải làm sao bây giờ? Hơn nữa con muốn bồi An Tiểu Mễ cùng nhau lớn lên.” Điền Bảo Bảo nhỏ mà lanh mà bẻ ngón tay thon dài Lâm Dật, một lần lại một lần.

Nghe bé nói xong, Lâm Dật không nhịn được cười vài tiếng, kéo kéo lỗ tai bé, “Nhỏ như vậy liền biết thương bạn nữ.”

Điền Bảo Bảo vươn đầu nhỏ của mình đến trước mặt anh, “Hắc hắc, vậy chú Lâm, chú cũng sẽ thương bạn nữ sao?” Điền Bảo Bảo cười nhe răng trợn mắt, ý cười sáng lạn giống như ánh nắng mặt trời ban ngày tận tình phóng thích ở ban đêm, rất ấm áp, rất vô lo. 

Con ngươi thâm thúy của Lâm Dật trầm trầm, thương bạn nữ sao? Tự nhiên, anh cũng có cô gái muốn quý trọng, muốn đau lòng. Chỉ tiếc, cô đã vĩnh viễn rời đi thế giới này. Những người phụ nữ còn lại đều không phải cô, anh không có cách nào đi thương tiếc. Đụng vào tai một chút, lạnh băng từ đầu ngón tay thẩm thấu đến đáy lòng, cuối cùng cô vẫn là đã đi xa.