Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1692: Ai là tiểu bạch kiểm 14




""Cô ấy ở dưới lầu." An Tiêu Dao nói, có chút lo lắng, "Sau khi cha cô ấy qua đời, tâm tình của cô ấy vẫn không được tốt lắm, thường nhớ tới những chuyện giữa cô ấy cùng cha mình. Nghe Hạ Thần Hi nói, người Hạ Phong thương yêu nhất chính là Tiểu Tuyết, nên rơi vào kết cục này, trong lòng Tiểu Tuyết e là đang tự trách mình."



Mặt mày Lục Trăn liền trầm tĩnh. Từ sau khi Hạ Phong qua đời, anh và Tiểu Tuyết mới có gặp mặt nhau hai lần, một là bận quá, hai là, trong lòng cũng có áy náy, sợ trong lòng Tiểu Tuyết không thoải mái, Tiểu Tuyết vẫn tự giam mình ở trong phòng thí nghiệm.



Đóng cửa không ra.



Lục Trăn nghĩ thầm, có phải anh có chút ích kỷ hay không?



"Hạ Phong có vài câu di ngôn, tôi còn chưa nói với cô, tôi hi vọng sau khi cô ấy nghe xong, trong lòng sẽ thoải mái một chút." Lục Trăn nói, liền xuống dưới lầu đi tìm Tiểu Tuyết.



Tiểu Tuyết với một thân áo dài trắng đang ngồi ở trước cửa sổ nhìn một quyển tư liệu y học rất dày, một tay cầm bút làm bút ký ở một bên. Trong tay có một chút sắc dịch thể, mặt mày cô dưới ánh đèn tái nhợt như tuyết, vành mắt thâm quầng rõ ràng.



Trong lòng Lục Trăn khó chịu, nhất thời sợ hãi đến gần cô. Tiểu Tuyết trái lại khi nhìn thấy anh trước mặt liền mỉm cười, "Đã trễ thế này, tại sao anh còn chưa đi ngủ à?"



"Tôi không ngủ được, ra đây nhìn cô một chút." Lục Trăn nói, lại hoang mang gãi gãi đầu, "Kỳ thực, tôi vừa trở về."




"Lại đây ngồi đi." Tiểu Tuyết vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, mặc dù hai người thoạt nhìn tưởng bằng tuổi, nhưng Tiểu Tuyết so với Lục Trăn lớn hơn hai tuổi. Chỉ là một người ở phòng thí nghiệm, tâm tư đơn thuần, tính cách điềm đạm, cả ngày ưu nhã nên trẻ tuổi.



Lục Trăn ngồi vào bên cạnh cô, ánh mắt đảo qua quyển sổ ghi chép của cô, đều thấy có ghi chép về thân thể anh cùng một ít phản ứng, ánh mắt Lục Trăn trầm xuống, tròng mắt đen nhánh nhìn cô, trong lòng như bị thứ gì đó cắn xé.



"Tiểu Tuyết, xin lỗi." Sau khi Hạ Phong chết, anh vẫn chưa nói một tiếng xin lỗi nào với Tiểu Tuyết cả. Anh xin lỗi không phải là vì Hạ Phong chết, mà xin lỗi là vì thương tâm Tiểu Tuyết.



"Anh có gì phải xin lỗi tôi chứ. Đừng ngốc như vậy. Cha tôi cũng không phải do anh giết, là do ông ấy tự mua dây buộc mình, không phải lỗi của ai cả." Tiểu Tuyết khẽ nói, ánh mắt nhu hòa, trong ánh mắt ôn nhu cũng không thấy một điểm chỉ trích nào cả.




"Lục Trăn, vì chuyện này, nên anh vẫn không muốn gặp tôi?"



"Không phải là không nguyện ý, mà là rất xin lỗi."



"Được rồi, anh cũng là người nhà của tôi, chúng ta cảm tình mười năm không phải ít, cũng sẽ không có chuyện ngăn cách như vậy. Ai đúng ai sai, trong lòng tôi đều hiểu rõ. Anh không nên bận tâm loại chuyện này." Tiểu Tuyết đem quyển sổ khép lại.




Lục Trăn cười cay đắng, chuyển đề tài "Còn chưa có kết quả?"



"Có mấy cổ bình(loại virut trong người LT), vẫn luôn không thể tương đồng, tôi chưa tìm ra được biện pháp, lại không dám dùng thuốc loạn, nếu là dùng sai, đối với anh mà nói, tuyệt đối là một loại dằn vặt." Ngữ khí Tiểu Tuyết phong khinh vân đạm, con ngươi lại xẹt qua chút đau xót.



Cô đã không còn cha, lại không còn mấy người thân, nên cô sẽ không lại để người thân của mình rời bỏ mình đi nữa.



Vì bệnh của Lục Trăn, thậm chí cô còn không muốn trở lại gặp Phương Đông nữa.



Cô sẵn lòng để Hạ Thanh mang theo thi thể phụ thân đi về trước, có một khoảng thời gian cô mơ hồ nhớ lại một chuyện, cấp thiết muốn đi gặp Phương Đông một lần, thậm chí cô có thể thấy rõ khuôn mặt của anh, nhưng mà, cô sợ Lục Trăn không có nhiều thời gian chờ đợi mình như vậy.



"Mặc cho số phận đi, cô xem cô một chút đi, vành mắt thâm quầng như vậy, Tiêu Dao sẽ rất không vui, cô luôn luôn không chịu nghỉ ngơi."



"Không thể nghe theo mệnh trời, nhân định thắng thiên, nói không chừng, một ngày kia tôi liền phá tan cổ bình, đây là việc sớm muộn gì cũng tới, tôi sẽ không nhụt chí, anh cũng không cần nhụt chí.