Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1274




Điều này hiển nhiên là phép khích tướng, là nam nhân cũng chịu không nổi. Bởi vì Bor châm chọc Lục Trăn không phải người lãnh đạo duy nhất tại vương bài, còn cần trở lại thương nghị, lòng tự trọng của nam nhân cao, căn bản là không thể chịu đựng được.

Bọn họ những người này, người nào cũng có lòng tự trọng rất mạnh.

Người của chống khủng bố cũng chờ xem kịch vui, nhìn Lục Trăn giận tím mặt, duy chỉ có Nolan, khóe môi vung lên.

Lục Trăn cười to, mặt mày đều là phong tình, không có một chút bộ dáng giận dữ nào, anh ta phe phẩy rượu đỏ trong ly, phóng ra ánh mắt yêu dị giống ma quỷ, làm người ta liếc mắt một cái trầm luân, mỗi tiếng nói cử động đều phong tình, đủ để mê hoặc thế gian.

"Làm chủ thì tôi đương nhiên có thể làm, chỉ là Bor à, ông nghĩ chúng tôi kiếm nhiều tiền như vậy để làm cái gì?"

Lục Trăn cười đến rất yêu ma, "Chúng tôi có nhiều tiền như vậy, ở nhà tiện nghi nhất, đi xe tốt nhất, có phụ nữ xinh đẹp nhất, cũng là những người đàn ông đẹp trai nhất, sinh ra đã có mấy phần phong lưu, điên cuồng, còn chưa đủ sao?"

Này buổi, nói xong làm càn, lại kiêu ngạo.

Bor tươi cười xong cứng ngắc, chỉ có Lục Trăn có thể nói những lời như vậy, nói xong thẳng khí hùng hồn như vậy.

Lục Trăn nói tiếp, "Từ đầu, chúng tôi cần tiền, nên nhiều việc nguy hiểm, chúng tôi cũng sẽ làm. Chúng tôi muốn mở rộng bản đồ, trong tay sẽ phải có đạn, bây giờ thì sao rồi? Bao nhiêu năm trôi qua, lúc này không giống ngày xưa, căn cơ của chúng tôi đã vững chắc, mấy tên chống khủng bố kia cũng không đủ đối phó chúng tôi. Chúng tôi sợ ai đây? Chỉ là, bên kia là đối tác mới nên mới là mấu chốt của vấn đề, hiện tại chúng tôi cũng đã già rồi, không muốn cuộc sống quá mạo hiểm."

Lục Trăn cố tình nói để mấy tên chống khủng bố bên kia nghe mấy chữ này.

Chống khủng bố bên kia nghe lén, từng cái từng cái mặt tái rồi.

Duy chỉ có Nolan, sắc mặt không thay đổi.

"Shit, nam nhân này quá kiêu ngạo."

"Một ngày nào đó, tôi sẽ đánh vỡ đầu cậu ta."

...

Lục Trăn thay đổi một mặt nạ, bọn họ cũng chưa nhận ra được, nếu như nhận ra, chỉ sợ cũng có kịch vui để xem.

Bor cười, "Cậu ý à, vẫn luôn kiêu ngạo như thế, nếu cậu dám nói cậu già, vậy ai dám nhận mình còn trẻ tuổi đây? Không phải là chúng ta mặt mũi đổi cho nhau sao?"

Lục Trăn mím môi, trái lại không nói chuyện.

Bor cũng điểm đến tức chỉ, "Được, vậy để cậu suy nghĩ, trong vòng ba ngày cho tôi câu trả lời. Nếu là cậu không muốn làm, tôi tìm người khác, liên hợp bán ra vậy. Chỉ là lợi nhuận thấp đi một ít."

"Tốt." Lục Trăn đứng dậy, chỉnh lý vạt áo, phong độ nhẹ nhàng, như một thân sĩ thuộc giới thượng lưu xã hội Anh quốc đi ra, "Vậy tôi đi trước."

"Chờ tin tức tốt từ cậu."

Lục Trăn cười to rời đi.

Nolan theo kính viễn vọng thấy Lục Trăn rời đi, đám người cấp dưới sốt ruột liền hỏi, "Thiếu tá, cơ hội bắt Lục Trăn khó có thể có được như vậy, chúng tôi vẫn ẩn nấp ở dưới nhà hàng chờ người hạ lệnh."

Bọn họ hôm nay là đến phục kích Bor, muốn nhìn xem Bor rốt cuộc gặp mặt, nói chuyện làm ăn với ai.

Vốn định thu thập tin tức, sẽ không đánh rắn động cỏ. Nào ngờ, lại câu được con cá lớn Lục Trăn.

"Các cậu muốn bắt cũng bắt không được cậu ta." Nolan nhàn nhạt nói, "Dù cho hạ lệnh, cũng là rối loạn một hồi, trái lại kinh động Bor, tôi nghĩ không cần thiết. Cho người của ta rút về đi, để Lục Trăn đi, tôi không muốn kinh động bất cứ kẻ nào."

Nolan thiếu tá đã ra lệnh, thủ hạ lại không muốn làm trái, cũng để cho bọn họ đi hết. Bọn họ đối với lời của Nolan, bình thường là nói gì nghe nấy, cũng không làm trái.

Mọi người đang định rời đi, đột nhiên Bor có động tĩnh, di động của ông ta rung lên, mi tâm Nolan nhíu lại.