Editor: Hạ Trần
Gia gia, nãi nãi rất lo lắng cho cô.
Nếu là mang Lâm Nhiên trở lại, đích thực là một cách tốt, vốn, anh đã là bạn trai của cô.
"Nói như vậy, đồng ý?"
Tiết Giai Vân nghĩ thầm, em có thể không đồng ý sao? Anh đã nói đến như vậy.
Lâm Nhiên rất vui vẻ, hai người lên xe.
Anh cười nói, "Anh còn chưa có đi với bạn gái trong nhà qua năm, em xem anh rất tự giác, thật là một hình mẫu lão công tốt."
"Anh câm miệng đi."
Tiết Giai Vân thật tình dở khóc dở cười, Lâm Nhiên không biết lão gia Tiết Giai Vân ở đâu, nhưng có biết chút phương hướng, muốn đi lâm thị lại chuyển, bọn họ thường xuyên tự giá du, biết phương hướng, dọc theo đường đi hiển nhiên rất vui vẻ.
"Anh gọi điện thoại nói với ba mẹ anh chưa?"
"Đã quên mất chuyện này, Thần Hi hôm nay mới nói với anh, anh về nhà thu dọn đồ đạc, còn chưa kịp cùng ba mẹ nói, khả năng quản gia đã nói anh đi công tác mấy ngày, không quan hệ, thói quen của nhà anh, anh đều đã lâu không ở nhà qua năm, biến mất mấy ngày, bọn họ cũng sẽ không để ý." Lâm Nhiên nói không sao cả.
Công việc của anh tính chất so sánh đặc thù, mặc dù bây giờ trở về công ty Lâm thị, anh còn là một môn chủ Đường môn, Đường môn công việc bề bộn, Vân Dật hiện tại làm thị trưởng, bận rộn tay chân không kể xiết, Đường Bạch Dạ kết hôn không làm việc đàng hoàng.
Công việc toàn áp đặt ở trên người một mình anh, vô cùng bận rộn.
Biến mất mấy ngày rất bình thường.
Ba mẹ anh cũng bề bộn nhiều việc, cũng quen với việc anh biến mất.
"Anh vẫn nên cùng ba mẹ nói một tiếng, qua năm không ở nhà qua năm, em cảm thấy rất không có ý tứ." Tiết Giai Vân đích xác cảm thấy không có ý tứ, đem công tử nhà người khác đến nhà mình qua năm. Cha mẹ của anh lại hai người cô đơn qua năm, cô cảm thấy rất không có ý tứ.
"Tin anh, bọn họ muốn biết anh và em cùng nhau về nhà qua năm, nhất định rất vui vẻ." Lâm Nhiên nói, "Chờ đến nhà em, anh sẽ gọi điện thoại cho bọn họ."
Tiết Giai Vân gật gật đầu.
"Đến nhà em lái xe mất bao lâu?"
"Xe buýt bốn tiếng đồng hồ, lái xe đi, chắc là nhanh hơn một chút, cũng khoảng ba giờ." Tiết Giai Vân nói, "hơn 200 km."
Lâm Nhiên gật đầu, may mắn cao tốc nhiều, chạy cũng nhanh.
Nhưng mà, rất nhanh Lâm Nhiên cũng rất buồn bực.
Tại sao vậy chứ?
Còn có ba ngày nữa là qua năm, xuân vận a xuân vận, mọi người đều vội vàng về nhà, cao tốc đông muốn chết, tất cả đều là xe, hơn nữa trên cao tốc phát sinh tai nạn xe cộ liên hoàn, phía trước toàn bộ ngăn chặn, bọn họ lên cao tốc không bao lâu liền bị ngăn chặn.
Phía trước một tảng lớn trường long, phía sau cũng một tảng lớn trường long, không thể đi tới cũng không thể lui về phía sau, cứ như vậy tắc ở giữa.
Lâm Nhiên nói, "Hố cha a..."
Anh khó có được về nhà một chuyến cùng bạn gái, vậy mà xuất hiện cái chuyện hố cha như thế.
Quá hố cha.
"Trở về phải cùng Vân Dật thị trưởng của chúng ta báo cáo một chút tình huống giao thông." Tiết Giai Vân nói đùa nói, "Bình thường ở thị nội kẹt xe sẽ phải một hai tiếng đồng hồ, lần này không biết muốn ngăn tới khi nào."
Lâm Nhiên cười, "Lần trước Bạch Dạ chạy Lamborghini của mình ở trên đường bị ngăn, nhìn thấy một chiếc tiểu cừu theo bên người chậm rì rì lái qua, anh ta giận dữ a, quay đầu lại nói với Vân Dật, tất cả mọi người đi xe đạp, thị nội chúng ta nhất định sẽ không kẹt xe."
Tiết Giai Vân cười, quả nhiên là Đường Bạch Dạ mới có thể nói lời như vậy.
Hai người cũng không phải là người gấp gáp, Lâm Nhiên thuộc về cái loại người đặc biệt có kiên trì, làm việc tính chất duyên cớ, anh chôn ở thâm sơn một ngày giả chết cũng có thể chịu, kẹt xe tính là cái gì, huống chi bên người còn có người thương, anh một chút cũng không cảm thấy bi kịch.
Toàn cho là một lần lữ tình(hẹn hò) mới mẻ.