[MĐTS] Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Huyền Chính Lịch Sử

Chương 4




[Cụ thể quá trình như thế nào sẽ kỹ càng tỉ mỉ giải thích ở thời điểm nhắc tới Kỳ Hoàng thần y Ôn Tình cùng Lão Tổ. Tóm lại cuối cùng, Lam nhị phu nhân hoàn toàn đứng ở phía đối diện tiên môn bách gia, tiên môn bách gia vây quét Loạn Táng Cương, ở thời điểm trước khi tiên môn bách gia đến, Nhị phu nhân liều chết sinh hạ hài tử, đồng thời sử dụng sức lực cuối cùng để huỷ diệt đi một nữa Âm Hổ Phù.

Ba ngày sau, Hàm Quang Quân đi vào Loạn Táng Cương, ở một hốc cây tìm được tuổi nhỏ đang sốt cao Kiểu Ngọc Quân cùng một đôi nam nữ trẻ con bị giấu đi.]

<Đó là long phượng thai mà người yêu vì hắn liều mạng sinh hạ.>

<Kỳ thật ta cũng không hiểu rõ, Nhị phu nhân vì cái gì không sớm nói cho Hàm Quang Quân chính mình đã mang thai đâu? Theo tính tình của Hàm Quang Quân, nếu đã biết thì nhất định sẽ đem hắn mang về Cô Tô.>

<Nói như thế nào? Ngươi cảm thấy tính tình của Nhị phu nhân sẽ nói ra sao.>

<Hắn là di thế minh châu, là tiên môn mẫu mực, mà ta là tà ma ngoại đạo, chúng ta xem ra chỉ là người của hai thế giới, ta không cần phải làm ô uế hắn.>

<.... Huynh đệ, mới từ phim trường lại đây sao.>

<Cái này chẳng phải là lời kịch ôn nhu mà Nhị phu nhân nói trong bộ phim truyền hình mới nhất《Lam thị đạo lữ》hay sao.>

<Thì ra mọi người đều xem nha.>

<Ta cảm thấy không tồi nha, nhân vật chân thật, còn có đại lượng lịch sử sự thật chống đỡ.>

<Chỉ có một mình ta đau lòng Hàm Quang Quân hay sao? Phạt, nhận giới tiên, sống mà chống đỡ. Lúc đầu nghĩ là chỉ cần chính mình lãnh phạt là có thể cùng ái nhân đứng chung một chỗ. Lại không nghĩ rằng người nhà vậy mà vào thời điểm chính mình dưỡng thương, gạt bản thân đi vây quét chính mình ái nhân.>

<Lam nhị phu nhân cũng không chịu nổi đi! Thời điểm hắn nhìn đến đám người vây quét chính mình, trung tâm còn có người Lam gia, hắn có phải hay không cũng cho rằng Hàm Quang Quân cũng không tin chính mình. Nếu không phải tâm đã chết, cuối cùng cũng không đến mức không một chút chống cự.>

<Nhị phu nhân tự sát chẳng phải bởi vì sư tỷ đã chết sao.>

<Cũng là một nguyên nhân, nhưng càng cảm thấy trên thế giới này không một ai tin tưởng bản thân, tồn tại cũng không thú vị.>

Nhìn phụ đề thổi qua, người Lam gia sắc mặt một lần khó coi. Trong đó, Lam Hi Thần càng sâu, Vong Cơ, thực xin lỗi!

[Lam Bạch vung tay lên, trên thuỷ mạc lại xuất hiện hai nam tử Lam gia thân thích con cháu bức hoạ. Bên trái một vị có hơi lớn tuổi một ít, giơ tay hành lễ thẳng tắp, nhất phái nhẹ nhàng bộ dáng quân tử.

Bên phải một vị cùng Ngọc Lan Khanh tuổi lớn sắp xỉ, cầm trong tay một thanh màu lam tiên kiếm, một đôi mắt màu lưu li, tướng mạo tám hướng cùng Lam Vong Cơ tương tự, trừ bỏ màu mắt không giống nhau, quả thật là Ngọc Lan Khanh phiên bản nam, kiểu dáng của bức hoạ này cùng các vị tông chủ bức hoạ trong Lam gia từ đường giống nhau, ở phía trên góc trái có năm chữ nhỏ:

Lam Lê, tự Vân Phàm.]

Mọi người hiểu rõ, xem ra vị này là Ngọc Lan Khanh ca ca song sinh, Kinh Dương Diễm Diễm Kinh Dương Quân. Còn một vị khác...

"Kiểu Ngọc Quân?"

"Cũng là Lam nhị phu nhân lưu lại?"

Ôn gia trận doanh, Ôn Tình lại cảm thấy vị Kiểu Ngọc Quân này quen thuộc dị thường.

[Tuy rằng chủ đề lần này là Ngọc Lan Khanh, nhưng hai vị này là hai người tương đối quan trọng trong cuộc đời của Ngọc Lan Khanh, không thể không nhân tiện nhắc tới một chút. Bên trái một vị tuy rằng không có viết rõ thân phận, nhưng ta tin tưởng, mọi người đều nhận thức.]

<Kiểu Ngọc Quân thật soái.>

<Lão Tổ củ cải nhỏ.>

[Không sai, đúng là Kiểu Ngọc Quân Lam Nguyện, tự Tư Truy. Mà bên phải một vị này, mọi người càng không xa lạ, khi chúng ta còn bi bô tập nói, cha mẹ hầu như sẽ giảng cho chúng ta kinh dương phi thăng chuyện xưa, làm nhân vật chính chuyện xưa, Kinh Dương Quân tên cũng là như sấm bên tai.]

<Người có tư chất phi thăng nhất trong năm Huyền Chính.>

<Mở ra thiên địa thông đạo, khiến cho linh khí nhập giới, đem chúng ta thế giới vốn là một tiểu thế giới thăng cấp thành trung đẳng thế giới.>

<Kinh dương diễm diễm, húc nhật đông thăng, phiên vân phúc vũ, kinh hồng phi việt.>

<Kinh dương diễm diễm, húc nhật đông thăng, phiên vân phúc vũ, kinh hồng phi việt.>

<Kinh dương diễm diễm, húc nhật đông thăng, phiên vân phúc vũ, kinh hồng phi việt.>

...

Chỉnh tề nhất trí!

"Phi thăng?"

Tiên môn bách gia hoàn toàn chấn động, ngay cả Bão Sơn Tán Nhân cũng không khác biệt.

Ôn Nhược Hàn được xưng là Tu Chân giới đệ nhất nhân, nhưng trước sau cũng không thể đánh vỡ Kim Đan gông cùm xiềng xích, còn Bão Sơn Tán Nhân, mọi người không biết, nhưng bản thân Bão Sơn Tán Nhân tự hiểu rõ, nàng cũng chỉ là nữa bước tiến Nguyên Anh, cuối cùng kia nửa bước, trước sau không thể vượt qua.

Cảnh giới của Tu Tiên giới từ thấp đến cao: Dẫn khí nhập thể, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Đại Thừa, Xuất Khiếu, Phi Thăng.

Đối với việc phi thăng, đã là một việc trong truyền thuyết, bọn họ thậm chí đã không nhớ rõ vị đại năng phi thăng là ai, lại là bao nhiêu năm trước?

Càng không phải nói hiện tại, một vị Nguyên Anh đều không có!

"Oa!" Nguỵ Vô Tiện trừng mắt hét lớn: "Lam Trạm, nhi tử của ngươi phi thăng!"

Giang Trừng vừa mới vẫn còn cảm thấy khiếp sợ sự ưu tú của Lam gia hậu bối, đồng thời cũng lo lắng Giang gia tương lai, vừa nghe lời này liền giận sôi máu, "Nguỵ Vô Tiện, ngươi hưng phấn làm gì?" Lại không phải là nhi tử của ngươi."

"Giang Trừng, không thể nói như thế được!" Nguỵ Vô Tiện đáp tay ở trên vai Giang Trừng, "Ngươi nghĩ lại xem, Tu Chân giới đã bao nhiêu năm chưa có người phi thăng, thật vất vả mới có được một người, đương nhiên là đáng giá vui mừng."

"Chậc!"

<Chủ bá, ngươi có phải hay không tìm lầm đồ rồi, Kinh Dương Quân tên hình như là sai rồi nha.>

<Đâu có sai đâu? Kinh Dương Quân chẳng phải tên là Lam Lê, tự Vân Phàm, không sai.>

<Kinh Dương Quân tên liền ba tuổi tiểu hài tử ở Tu Chân giới đều biết.>

<Thật đúng là như thế.>

<Tại sao lại như thế này nha chủ bá.>

<Chủ bá là người Lam gia, bức hoạ này lại giống với Lam gia tông chủ, đương nhiên là giống như trên mà nói.>

<Đây là bức hoạ của Kinh Dương Quân tông chủ? Ta kinh ngạc.>

<Kinh Dương Quân là Lam gia đại gia chủ thứ sáu mươi ba, giống với tông chủ có gì kỳ quái, ta thật ra lại tương đối tò mò, tên của Kinh Dương Quân rốt cuộc gọi là gì.>

<Hỏi chủ bá đi.>

"Quả thực hoang đường!" Lam Khải Nhân tức giận đến mức râu đều nắm rớt vài sợi, "Liền tông chủ tên đều có thể lầm, này quả thực là... Tổn hại nhân luân!"

"Khải Nhân, đừng nóng vội." Thanh Hành Quân vỗ vỗ giúp Lam Khải Nhân thuận khí, "Trước hết hãy nhìn xem chuyện là như thế nào."

[Lam Bạch vẫy vẫy tay cười cười, "Mọi người đừng nóng nảy, đã có người hỏi Kinh Dương Quân têm, chúng ta liền nói một câu."

Lam Bạch ở một phiến trong suốt nhấn một chút, thuỷ mạc lại xuất hiện một tấm hình, nhưng lần này không phải là một ai, giữa bức hoạ là một lệnh bài màu đen hình tròn, trên mặt có khắc đủ loại phức tạp hoa văn thật tinh mỹ, đem một chữ "Lê vây quanh ở giữa, phần đuôi là một bánh quai chèo trạng tế màu đỏ.

Tiếp theo bức hoạ lệnh bài cùng Kinh Dương Quân đồng thời phóng lớn, mà bức hoạ Ngọc Lan Khanh cùng Kiểu Ngọc Quân tức khắc thu nhỏ lại ở phía sau.]

"Lệnh bài này... Không bình thường."

Tuy rằng nhìn không chân thật, nhưng hoa văn ở mặt trên không đơn giản.

<Oa! Đây là khối bùa hộ mệnh đã từng ở thời điểm Kinh Dương Quân bị ám sát năm mười tuổi đã bảo hộ hắn hay sao.>

<Hộ Lê Lệnh, hộ A Lê một đời bình an.>

<Thật sự là Hộ Lê Lệnh sao? Thật xinh đẹp.>

[Không sai, đây là trong năm Huyền Chính mạnh nhất bùa hộ mệnh --- Hộ Lê Lệnh, là Kinh Dương Quân mẫu thân lúc còn sống làm cuối cùng một kiện pháp khí, còn tên thì không có ý gì thâm sâu, chỉ có một ý tứ là 'Hộ A Lê cả đời bình an', nhưng bởi vì tên này đọc có chút khó, cho nên cũng được xưng là Hộ Nhi Lệnh.]

<Lam nhị phu nhân thật đúng là đại sư luyện khí, mỗi một pháp khí đều lợi hại như thế. Âm Hổ Phù, Chuông Bạc, Phong Tà Bàn, Chiêu Âm Kỳ, Hộ Lê Lệnh, Thất Ngọc Linh, cái nào thả ra đi không phải là đồ vật mà mỗi người tiên môn bách gia tranh đoạt.>

<Âm Hổ Phù cùng Chuông Bạc đừng nói, nói nhiều đều là nước mắt.>

Đại sư luyện khí?

Chưa từng nghe nói qua nha!

Lam nhị phu nhân Âm Hổ Phù bị người mơ ước, tao ngộ hãm hại, nói nhiều cũng là nườc mắt, còn Chuông Bạc lại có chuyện xưa gì?

[Vừa rồi có người hỏi, Nhị phu nhân vì cái gì không nói việc bản thân mang thai nói cho Hàm Quang Quân, ta cảm thấy đơn giản có hai điều, thứ nhất, hắn cảm thấy Hàm Quang Quân không nhất định sẽ tin; thứ hai, tựa như mới vừa rồi có một vị đạo hữu nói ở thời điểm Nhị phu nhân biết bản thân mang thai đã là địch của tiên môn bách gia, không muốn liên luỵ Hàm Quang Quân, liên luỵ Lam gia.]

<Nhị phu nhân sợ Hàm Quang Quân không tin, nhưng thật ra là thật sự, rốt cuộc, chính bản thân hắn cũng không dám tin tưởng.>

<Nhị phu nhân: Gì? Ta mang thai? Ôn Tình, ngươi cùng ta nói giỡn vẫn làm khám sai rồi?.>

Ôn Tình?

"Lam nhị phu nhân cùng Ôn gia Ôn Tình có giao tình gì?"

Ngồi ở Ôn gia trận doanh, Ôn Tình vẫn còn đang suy nghĩ Kiểu Ngọc Quân: "Ân?"

Ôn Nhược Hàn quay đầu lại, nhìn Ôn Tình, "Ôn Tình, ngươi có nhận thức vị nữ tử nào có thiên phú luyện khí sao?"

Ôn Tình chắp tay nói: "Hồi bẩm tông chủ, Ôn Tình vẫn luôn ngốc tại Di Lăng, làm được nhiều nhât chính là chuyên nghiên cứu ý thuật cùng với gieo trồng dược thảo, cũng không nhận thức luyện khí sư nào."

"Ah, không có việc gì."

[Không nói cho Hàm Quang Quân, nhưng hắn vẫn quyết định đem hài tử sinh hạ tới, cũng hy vọng hài tử của mình có thể cả đời bình an. Có lẽ là cảm giác được chính mình thời gian không còn nhiều, cho nên Kinh Dương Quân mẫu thân ở thời gian cuối cùng, hao hết tâm tư làm ra mặt bùa hộ mệnh, cũng treo ở trên cổ của Kinh Dương Quân. Mặt trên khắc tự Lê, chính là hắn vì hài tử lấy tên, ngụ ý sáng sớm là một ngày mặt trời dâng lên lúc, là một ngày có hy vọng nhất thời điểm.

Thời điểm Hàm Quang Quân ôm hài tử về Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng tự nhiên đem mặt bùa họ mệnh này theo trở về, người Lam gia đến mặt trên lệnh bài lúc, cũng tự nhiên hiểu ý tâm tư Nhị phu nhân, cho nên đặt tên vì Lam Lê. Đồng thời Hàm Quang Quân hy vọng nhi tử có thể thẳng quải vân phàm tế biển cả, cho nên lấy tự Vân Phàm.]

<Nói như vậy thật sự là Lê minh Lê, sách giáo khoa của chúng ta sai rồi.>

<Kia Ly lại là làm sao vậy.>

[Mấy trăm năm qua đi, có người vì Kinh Dương Quân mà viết thoại bản, vì diễn tả Kinh Dương Quân thân thế đau khổ, mạnh mẽ nhuộm đẫm Nhị phu nhân thân thế thê thảm, cũng nói Kinh Dương Quân tên là Ly biệt Ly, rốt cuộc, thời điểm Kinh Dương Quân cùng Ngọc Lan Khanh sinh hạ, Nhị phu nhân quả thật bị mọi người xa lánh.

Mấy trăm năm trôi qua, thoại bản viết về Kinh Dương Quân vẫn luôn được hoan nghênh, thế cho nên hậu nhân cũng không phân rõ được Kinh Dương Quân tên rốt cuộc là Lê vẫn là Ly, nhưng chúng ta Lam gia từ đường vẫn luôn là "Lê".]

<Thoại bản hại ta.>

<Nói lên như vậy, những lời này đó nói Kinh Dương Quân tên thật là Lam Ly, còn nói cái gì mà "Ta thật giống với tên này, cả đều đều là ly biệt, vĩnh viễn không chiếm được đoàn tụ" linh tinh.>

<Viết thoại bản này đó đều nghĩ như thế nào, Lam nhị phu nhân làm sao có thể lấy ly biệt ly được.>

<Lam nhị phu nhân là một người lạc quan, thích cười.>

<Không hổ là Nhị phu nhân, liền tính bị buộc đến tình trạng này vẫn không từ bỏ hy vọng, đến lượt ta ta đã sớm điên rồi.>

<+1.>

<Là một người mẫu thân, đương nhiên là hy vọng hài tử của chính mình cả đời tràn ngập hy vọng.>

Phía trên thuỷ mạc từng điều hiện lên, Lam Khải Nhân tức giận đến dậm chân, "Làm loạn, quả thật là làm loạn, không chỉ bố trí tông chủ Lam gia ta, còn lầm người con cháu, quả thật quá làm loạn."

Thanh Hành Quân cười nhìn về phía Lam Khải Nhân, cái gì cũng chưa nói.

"A Lê tốt." Thanh Hành phu nhân lôi kéo tay áo Thanh Hành Quân, "Sáng sớm so ly biệt tốt."

Thanh Hành Quân một tay khác lôi kéo nàng, "Đúng vậy, A Lê tốt, sáng sơm so ly biệt tốt."

"Chờ hắn sinh hạ tới, liền kêu tên này."

Thanh Hành Quân nhìn về phía Lam Vong Cơ, "Vong Cơ đạo lữ, tâm tính thực không tồi đâu."

"..."

"Vong Cơ, hiện tại có ái mộ vị nữ tử nào sao? Không bằng nói ra, đem nàng tới Vân Thâm Bất Tri Xứ đối đãi thật tốt, lần này tuyệt đối không để nàng bị oan uổng." Nói còn hướng phía Kim gia trận doanh nhìn thoáng qua.

Lam Vong Cơ lại chắp tay nói: "Phụ thân, Vong Cơ còn chưa có."