Cô chưa bao giờ buônglơi lộ liễu như thế này trước mặt bất kỳ ai. Chỉ cần anh muốn, chỉ cần đó làthứ cô có, cô sẽ cho anh hết thảy, không giữ lại chút nào...
Nghetin Kim Eun Chae xin làm chứng ở tòa, Dĩ Mạch uể oải hắt hơi. Cô không nói gì,thờ ơ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng hướng về người phụ nữ trước mặt, đáymắt không lộ vẻ chán ghét, chỉ có mệt mỏi, thái độ không thèm để tâm đó rõ ràngkhiến Kim Eun Chae thấy lúng túng.
“DĩMạch, sao cô gầy thế? Chúng tôi đến giúp cô, cô cần gì cứ nói với tôi”. Kim EunChae chau mày thương cảm. Cô ta đưa tay sờ trán Dĩ Mạch, Dĩ Mạch nhanh tay cảncô ta lại.
“Ha ha,chị không đổi nghề đi diễn thì tôi cũng thấy tiếc. Kim Eun Chae, trước máy quaychị diễn, sau máy quay chị cũng diễn, chị không mệt thì tôi cũng thấy oải lắmrồi. Cất lòng tốt của chị đi, chớ làm tôi thấy ghê tởm.
“DĩMạch!”. Vân Mộ Hàn ở bên cạnh đang định lên tiếng thì Kim Eun Chae vội ngăn anhlại, khe khẽ lắc đầu ra hiệu anh đừng nóng. Động tác ân cần tinh ý đó khiếnluật sư Quách cảm động, không ngờ Eun Chae lại dịu dàng đến thế.
“Chịlàm cái gì chị tự biết lấy, xin chị chớ làm bộ làm tịch trước mặt tôi, cứ nhưdiễn hề ấy”. Dĩ Mạch tự nhận mình không phải người mát tính, lời lẽ cay nghiệtcủa cô khiến Kim Eun Chae chau mày.
“DĩMạch! Em đừng quá đáng. Eun Chae vì giúp em mà không ngại rước chuyện vàomình...”.
“Thôi,Mộ Hàn, Dĩ Mạch đang không vui. Anh đừng nói to thế, làm cô ấy sợ”.
“Ai làmai sợ còn chưa biết, đàn bà có thai thì từ tốn chút đi. Nếu tôi mà muốn tiết lộcho báo giới thì chị tưởng tôi chỉ nói mỗi chuyện chị có thai sao? Quá khứ củatôi có tệ đến mấy thì chị trước kia có sạch sẽ gì hơn? Chuyện chị từng làm gáinhảy còn hot hơn nhiều việc chị có thai ấy chứ. Tôi không ngại làm kẻ xấu đếncùng đâu”.
Dĩ Mạchvừa dứt lời, sắc mặt Kim Eun Chae đã trắng bệch. Thấy cô ta tái dại đi trongnháy mắt, Dĩ Mạch cười nhạt trong bụng, hóa ra người đàn bà này cũng biết sợ.
“Sao embiết?”. Vân Mộ Hàn túm lấy tay Dĩ Mạch.
Dĩ Mạchkhông trả lời anh, cô khinh miệt hướng mắt qua chỗ khác, nhìn đăm đăm chậuxương rồng trên bậu cửa sổ. Cô cũng giống như loài thực vật gai góc này, sự yếumềm bên trong được bao bọc bởi bề ngoài nguy hiểm nhưng cũng rất mong manh.
“DĩMạch, đừng tự làm khó mình. Luật sư Quách rất giỏi những vụ thế này, cô cứ nghelời chú ấy đi. Trước đây chú ấy từng là cố vấn của Nhất Kiến, giúp giám đốcGiang thắng rất nhiều vụ, chắc là cô cũng từng biết tiếng”. Vẻ lo sợ chỉ đọnglại mấy giây trên mặt Kim Eun Chae, trong phút chốc cô ta lại mỉm cười, cúingười xuống thì thầm với cô. Nghe đến mấy từ “Nhất Kiến” với “giám đốc Giang”,Dĩ Mạch bỗng nắm chặt nắm đấm. Khi cô tủi nhục đưa mắt nhìn Kim Eun Chae, bỗngnhận ra nụ cười của cô ta thật cay độc quá đỗi.
“Đừngcố chấp nữa, cô An, chúng tôi chỉ vì muốn tốt cho cô thôi, muốn giúp đỡ côthôi”. Luật sư Quách khuyên nhủ thêm.
“Cô ấykhông cần ai giúp, cảm ơn ý tốt của các vị!”. Giọng nói trầm ấm mạnh mẽ vanglên sau lưng, bất ngờ dội lên như phím trầm của piano bị gõ mạnh.
Vẻ mặtlãnh đạm của Dĩ Mạch bỗng sinh động hẳn lên, chân mày cô giãn ra, nét ấm áp vàvui tươi hiện ra trên mặt, cô quay đầu nhìn ra cửa văn phòng đồn cảnh sát, niềmvui bất ngờ tràn ra trong mắt cô. Một chàng trai đứng ở bậu cửa đang nghiêngmặt cười với cô. Ánh đèn như con dao trổ làm nổi bật đường nét bóng dáng anh,xung quanh hình bóng đó, tất cả đều mờ nhạt. Động tác đút tay vào túi tựa cửacủa anh lúc này mang vẻ quý phái pha chút lãng đãng kiểu châu Âu.
Dĩ Mạchkhông nói gì, chỉ nhìn anh cười, hàng mi cong thành hình trăng khuyết. Anh cũngim lặng, âu yếm đón nhận cái nhìn của cô, để ánh mắt cô quét qua phần tóc máihơi dài của anh, qua sống mũi thanh cao, qua đôi môi mỏng rõ viền môi.
“Lục -Thiều - Trì! Sao anh xấu thế này! Anh lại còn không cắt tóc, tóc mái dài đếntận mũi rồi, râu cũng không cạo, sao mặt anh tái thế, lại còn gầy trũng mắtrồi! Trước kia anh đẹp trai lắm mà!”. Dĩ Mạch lao đến, bẹo khuôn mặt rõ nétxương xương của anh, trong giọng nói gợn chút trách cứ.
“Vì anhnhớ em”. Lục Thiều Trì nắm tay cô khẽ nói, giọng nói khàn khàn đầy vẻ mê hoặc.Cô đang lo lắng cho anh, anh cười, hạnh phúc dâng đầy khoảng trống trong tim.
“Nhớem? Sao anh lại đến thăm em muộn thế?”. Cô dẩu mỏ, đấm nhẹ lên vai
“A, anhthương tích đầy mình rồi em còn mạnh tay thế! Đúng là nhớ em thật mà, lúc hônmê nghe tiếng em gọi tên anh, anh cứ lo cho em. Tỉnh dậy không thấy em đâu, anhnhớ em lắm. Em thấy đấy, chân anh còn chưa khỏi đã vội chạy đến đây rồi”. Anhcúi đầu, cụng đầu vào trán cô. Dĩ Mạch mặt đỏ bừng, Lục Thiều Trì trước kiakhông bao giờ nói với cô những lời âu yếm như thế cả. Vân Mộ Hàn ở bên sắc mặttrong nháy mắt bỗng dại đi, Lục Thiều Trì nhìn thấy tất cả, anh điềm nhiên ômDĩ Mạch vào lòng.
“Hômđấy anh làm cho em sợ chết khiếp, em cứ tưởng...”. Nỗi sợ hãi đó đến giờ vẫncòn vương vất trong tim cô.
“Em cònchưa lấy anh thì anh chết sao đành?”. Thiều Trì hoàn toàn không để tâm đến ánhmắt sắc nhọn bên cạnh, anh nhẹ nhàng cởi áo khoác, trùm lên người Dĩ Mạch,chiếc áo khoác của Vân Mộ Hàn bị anh ném lên chiếc ghế bên cạnh.
“Mặc ítthế này thì dễ ốm lắm”.
“Biếtrồi, đốc tờ Lù, bệnh lắm mồm của anh bao giờ mới chữa được đây!”. Cô ngao ngánnghiêng đầu, bàn chân không yên phận di di trên sàn.
“Đồngốc, mồm miệng ghê gớm thế”. Lục Thiều Trì xoa xoa đầu cô, tình tứ như ở chốnkhông người, những lời lẽ thân mật đó khiến kẻ bên cạnh không khỏi chau mày.Vân Mộ Hàn nhìn hai người trước mặt, chỉ thấy không khí trong phòng oi bức khácthường, người nóng rực lên từng đợt.
“ThiềuTrì, em không muốn ở đây nữa”.
“Thếthì chúng ta đi thôi”.
“Chờđã... hai người...”. Nghe họ nói định đi, Kim Eun Chae đứng cạnh đó vội vànglên tiếng.
“Saothế? Cô Kim Eun Chae? Chẳng phải cô nói sự thật rồi còn gì? Việc là do cô làmthì vợ chưa cưới của tôi còn ở đây làm gì nữa?”. Lục Thiều Trì lạnh nhạt đáplời Kim Eun Chae.
“Anh...”.Kim Eun Chae bị lời của anh chặn đứng không thốt nên lời, tức đỏ cả mặt.
“AnhLục, thế này thì...”. Luật sư Quách do dự định can ngăn.
“Ôngchớ nói với tôi những điều vô nghĩa, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn. Cảnh sátkhông cản bọn tôi đi thì tốt nhất là ông đừng nói gì hết. Hồi trước ông là luậtsư cho công ty của phải không? Ông đã có nhiều kinh nghiệm kiện cáo như thế,không biết tội cản trở pháp luật đã rõ chưa? Ông lợi dụng quan hệ của mình đểbắt giam cô ấy trong khi biết rõ tội danh nực cười thế nào, lại không ngần ngạitung hỏa mù làm Vân Mộ Hàn nhầm lẫn, định ép Dĩ Mạch nhận tội, sau đó gọi choKim Eun Chae đến phối hợp diễn trò. Tôi không biết hai người có mục đích gì,cũng không biết Kim Eun Chae hãm hại Dĩ Mạch theo lệnh ai. Nhưng tôi cảnh cáocác người, dừng ngay mấy trò bẩn thỉu này lại. Tôi đã gọi điện cho ủy viên phápluật, ông ấy nhất định sẽ tra xét những cảnh sát vi phạm lần này. Nếu ông khôngmuốn bị treo giấy phép hành nghề luật sư thì tốt nhất là đừng chọc tức tôi”.Lục Thiều Trì bước đến bên luật sư Quách, cúi người thì thầm vào tai ông ta.
“Ôngtưởng bắt giam rồi ép cô ấy nhận tội được sao? Ông không ngờ Dĩ Mạch lại cứngđầu như thế, thà chịu khổ chứ không chịu oan ức phải không? Vì thế ông nên đổinước cờ đi, cùng Kim Eun Chae diễn vở kịch nhân nghĩa để Vân Mộ Hàn cho rằng DĩMạch là người không biết điều? Ông nghe đây, chớ tưởng Giang Quý Nhân có thểlàm mưa làm gió ở Vân Trạch này, Lục Thiều Trì tôi có thừa bản lĩnh cho ông tathua đau. Vì thế tiếp theo còn có chuyện gì nữa thì các vị tự lo lấy thân đi”.
Dĩ Mạchnhìn Lục Thiều Trì, không biết rốt cuộc thì anh nói gì mà luật sư Quách táimặt, mồ hôi đầm đìa. Kim Eun Chae cũng lộ vẻ ngờ vực. Vân Mộ Hàn không để ý gìđến vẻ khác thường của luật sư Quách, anh chỉ nhìn Dĩ Mạch chằm chằm. Vừa bắtgặp ánh mắt anh, Dĩ Mạch vội quay đầu đi, nỗi đau khổ trong ánh mắt đó rõ rànglà thế khiến tim cô đau nhói. Hóa ra cô vẫn không thể không động lòng.
“Anhvừa nói gì với luật sư Quách thế?”.
“Khôngcó gì, chú ấy nói chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm, phải không, chú Quách?”.Lục Thiều Trì quay đầu cười với luật sư Quách.
“Phải,phải, là hiểu lầm, là hiểu lầm”. Ông ta vừa cười vừa lau mồ hôi.
“Nhưngvừa rồi rõ ràng là anh nói gì đó cơ mà?”. Dĩ Mạch ngẩng đầu lên, nét nghi vấnánh lên trong đôi mắt trong veo.
“Thế à?Em nhìn nhầm rồi”. Lục Thiều Trì làm mặt vô tội.
“Thế à?Chắc là em đói quá nên hoa mắt rồi, chúng ta mau đi ăn đi”. Dĩ Mạch ngơ ngácgãi đầu, chẳng lẽ nhìn nhầm thật? Vẻ mặt của luật sư Quách vừa rồi đúng là nhưbị Lục Thiều Trì đe dọa mà. Ừm, chắc là cô nhìn nhầm rồi.
Nghĩđến chuyện ăn uống, cô l tức tươi tỉnh hẳn lên, lấy lại tinh thần trong nháymắt, kéo Lục Thiều Trì bước ra ngoài. Đúng lúc cô rời khỏi đồn, Vân Mộ Hàn cuốicùng cũng nện một cú đấm xuống mặt bàn.
Đây mới là Dĩ Mạch thật sự, nụ cườicủa cô, vẻ tinh nghịch của cô, vẻ ngốc nghếch của cô, đều không còn thuộc vềanh nữa. Trước mặt anh, cô lãnh đạm lặng im, chỉ khi gặp anh ta, cô mới quay vềvới tính khí trẻ con không chút che đậy của mình.
“Thếgiới này đúng là ngập tràn màu sắc”. Ra khỏi đồn cảnh sát, Dĩ Mạch hít một hơithật sâu, vươn vai, tâm trạng vô cùng thoải mái.
“Màusắc ngập tràn thế nào?”. Thấy cô lim dim mặt, thở dài văn vẻ thật dễ thương,Lục Thiều Trì bất giác nảy ý muốn trêu chọc.
“À...”.Cô gái trước mặt anh chau mày suy nghĩ. Lục Thiều Trì cố nhịn cười, cô nàng nàythường ngày vốn không hay chữ, bắt cô mô tả cảnh sắc mùa thu dịu dàng thì đúnglà đánh đố.
“Đườngxam xám, lá cây nửa vàng nửa xanh, trời xanh, mây trắng, mặt trời đỏ, còn có...bộ mặt đen sì của đốc tờ Lù nữa, màu sắc ngập tràn rồi chứ?”. Nghe mấy câu đầuLục Thiều Trì còn cười thầm, đến câu cuối cùng mới biết cô nàng này đang giễuanh, anh giả vờ đưa tay định cốc đầu cô, cô rụt đầu nhắm mắt lại, bỗng cảm thấyLục Thiều Trì khe khẽ búng vào mũi mình. Giây phút đó, tựa như người nhạc cônggảy dây đàn, cô nghe rõ trái tim rung lên. Cô mở mắt ra, nhìn thấy trong đôimắt sâu thẳm màu mực của Lục Thiều Trì ánh lên bóng dáng mình. Trong thời khắcđó cô cảm nhận những cung bậc của tình yêu đang đến.
“ThiềuTrì này... chúng ta đứng đây lâu thế, còn chờ gì đây?”. Dĩ Mạch đang khoác áovest của Lục Thiều Trì trên người, ống tay áo dài hơn tay cô nhiều, cô sốt ruộtvung tay áo như người hát bội. Độ dài của chiếc áo vest chỉ phủ đến trên đầugối Dĩ Mạch, Lục Thiều Trì lo cô lạnh, nhè nhẹ ôm cô vào lòng.
“Chờtaxi”. Lục Thiều Trì trả lời.
“Xe củaanh đâu?”.
“Hỏngrồi”.
“A...thế...”. Dĩ Mạch đảo mắt, nuốt những lời định nói vào trong, thực ra cô đangđịnh hỏi: Đốc tờ Lù anh nhiều tiền thế, sao không mua lấy chiếc khác mà đi.
“Chânanh không lái xe được”. Lục Thiều Trì điềm nhiên
“...”
Dĩ Mạchđỏ mặt vì bị anh đi guốc trong bụng. Ngay sau đó, cô bỗng giật mình, không láixe được là thế nào! Chân anh làm sao thế? Cô hoảng hốt nhìn Lục Thiều Trì, lúcnày cô mới nhận ra nụ cười của anh có nét âm thầm chịu đựng, tựa như đang cốgiấu cơn đau ghê gớm. Cô run rẩy cúi người xuống, đưa tay nắn nhẹ chân anh, LụcThiều Trì khe khẽ rên. Chỉ chạm nhẹ thế này anh cũng đau đớn đến thế sao?
LụcThiều Trì tì lên vai Dĩ Mạch, cảm thấy vai cô khẽ rung lên, cô ngẩng đầu lên,mặt đầm đìa nước mắt, xúc động nghẹn ngào. Anh quá lo cho cô nên mới không đểtâm đến thương tích mà vội chạy đến, quên cả dùng gậy chống. Lúc này chân anhđã đau đến mức không chịu nổi nữa, nếu không được nghỉ ngơi thì e sẽ có dichứng mất.
“DĩMạch, thật ra anh...”. Thật ra anh rất ổn, thật ra mọi thứ không đến nỗi như emtưởng. Thế nhưng anh không thốt được nên lời, vì cô nói...
“ThiềuTrì, em dọn đến ở với anh nhé. Em... em... ý em là dầu sao giờ em cũng không cóviệc làm, hồi trước để tiện đi làm nên mới thuê nhà. Căn hộ của anh to thế, emở phòng khách cũng được rồi. Thật ra em có thể... chăm sóc anh. Không phải anhcần chăm sóc mà là em chỉ...”. Dĩ Mạch gõ gõ đầu, phải nói thế nào mới có thểkhiến Lục Thiều Trì không nghĩ ngợi gì về cái chân đau nữa đây?
“Được”.
“Hả?”.
“Chúngta về nhà thôi”.
“Nhà?Chúng ta?”.
“Em vừanói sẽ chuyển đến ở mà? Thế thì chúng ta về nhà thôi”. Lục Thiều Trì không nénđược cười.
“Sao xelâu đến vậy nhỉ? Có phải đứng đây khó bắt được xe không?”. Dĩ Mạch đỏ mặt láichuyện sang hướng khác, “chúng ta về nhà”, câu nói này thật ám muội.
“Ở đâykhông bắt được xe đâu, hai người có cần đi nhờ một chuyến không?”. Khi họ cònđang phân vân nghĩ cách thì một chiếc BMW đỗ xịch trước mặt họ.
Nghegiọng nói đó, nụ cười của Dĩ Mạch vụt tắt. Cô nhìn Kim Eun Chae đang lịch sựmời họ lên xe, quay người định bỏ đi. Lục Thiều Trì kéo tay cô lại. Dĩ Mạchnghĩ đến cái chân bị thương của Lục Thiều Trì, đành buông xuôi nỗi chán ghéttrong lòng, chầm chậm quay lại.
“Thếthì cảm ơn”. Lục Thiều Trì không ngại ngần mở cửa xe ngồi vào luôn.
“Đi đâuđây?”. Giọng nói của Vân Mộ Hàn rất không thân thiện, lúc lái xe ra khỏi đồncảnh sát anh đã kịp nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người. Nếu không phải KimEun Chae muốn mời họ lên xe thì anh chỉ muốn làm như không nhìn thấy, mau chóngrời khỏi nơi quỷ quái này.
“ĐếnThương Thần”. Lục Thiều Trì đáp lời ngay.
“Cònem?”. Vân Mộ Hàn hỏi Dĩ Mạch.
“Thương...Thần”. Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Thiều Trì, Dĩ Mạch chỉ tức không cắn được lưỡimình.
“Chúngtôi ở với nhau”. Lục Thiều Trì lơ đễnh trả lời, Vân Mộ Hàn đạp mạnh phanh,chiếc xe khựng lại trước ngã tư đèn đỏ.
“Căn hộở đó được lắm, cạnh bờ sông, phong cảnh rất đẹp, có điều không gian riêng tưhơi thiếu, sau này có trẻ con nhà đông người thì sợ hơi chật chội. Mua biệt thựthì hơn, mấy hôm trước tôi đi xem một chỗ, định khi nào cưới xong sẽ chuyển đếnđấy. Hai bạn biết đấy, Mộ Hàn định lập nghiệp ở Vân Trạch, phải an cư thì mớilạc nghiệp được”. Kim Eun Chae ngồi một bên nói liên tục, ba người còn lạitrong xe đều im lặng không nói gì.
Trênđường đi, mặt Vân Mộ Hàn khó đăm đăm. Dĩ Mạch cúi đầu nín thở, không khí trongxe thật quá bức bối. Xe vừa chạy đến tòa nhà, cô đã đẩy cửa xe nhảy xuống nhưchạy trốn. Vì không đứng vững nên cô loạng choạng lao về phía trước mấy bước,Vân Mộ Hàn vừa nhìn thấy cô trong gương chiếu hậu lập tức tháo dây an toàn địnhxuống xe, nhưng Lục Thiều Trì đã nhanh hơn một bước xuống trước, vội vàng hỏiDĩ Mạch có bị thương không. Vân Mộ Hàn lạnh lùng cài lại dây an toàn vừa tháora, nhấn ga, cho xe phóng nhanh khỏi đó.
...
Căn hộcủa Lục Thiều Trì nằm ở tầng ba mươi lăm, từ dãy ban công chạy dài suốt phòngkhách có thể nhìn thấy cả bờ sông. Vì giá thuê khá đắt nên cả khu cũng chỉ cómấy gia đình sinh sống, trong số đó có không ít các sếp lớn thường xuyên đinước ngoài. Ít người ở là nguyên nhân chính để anh thuê căn hộ này. Anh khôngthích ở nơi ồn ào lại càng ghét những khu biệt thự khuất nẻo, đối với cuộc sốngriêng tư anh rất kỹ tính. Căn hộ ở khu vực hiện đại nhưng không gian riêng tưtuyệt đối tĩnh lặng, có cảm giác thân thuộc mà khách sạn năm sao không có, đólà những thứ anh cần.
Màn đêmtrùm xuống, Lục Thiều Trì lặng ngắm Vân Trạch, dòng sông cuộn sóng soi ánh đènlấp lánh một vùng phồn hoa. Tiếng xào nấu vọng ra từ gian bếp, trong nháy mắtphá vỡ sự yên tĩnh của buổi chiều tối. Nghe âm thanh đầy hương vị cuộc sống đó,Lục Thiều Trì mỉm cười hạnh phúc. Đây là nhà của anh, có người đang chuẩn bịbữa tối cho anh, còn có ai hạnh phúc hơn anh nữa? Mấy ngày nay, anh cẩn thậnnâng niu hạnh phúc này, tim nhen nhóm lên một ước vọng: Có lẽ anh nên mua mộtcăn nhà, xây dựng một tổ ấm thật sự với Dĩ Mạch.
“Ănthôi!”. Tiếng Dĩ Mạch từ phòng khách vọng đến, trên tay cô đang cầm một chiếcvung nồi, cúi người ngửi mùi thức ăn, vẻ mặt mê mẩn và thỏa mãn, Lục Thiều Trìđứng ngay sau lưng cô cũng không hay biết.
Nhìnthức ăn trên bàn, Lục Thiều Trì dở khóc dở cười. Trứng bác cà chua, trứng hấp,trứng xào ớt, trứng đúc hành, canh trứng rong biển, cô nàng này sao cứ toàn làmkhó cho trứng gà trong tủ lạnh nhà anh thế?
“Nếmcác món tủ của em đi”. Thấy Lục Thiều Trì đứng đằng sau, Dĩ Mạch kéo chiếc ghếra lấy lòng anh.
“Món...trứng tủ à? Cô An Dĩ Mạch, cô đã làm món trứng liền một tuần rồi. Để tôi nhớlại xem, hôm đầu tiên ăn cơm rang trứng, sau đó là mướp đắng xào trứng, sauđó...”.
“Nhưnghôm qua anh còn nói em làm món trứng rất ngon mà?”. Dĩ Mạch khẽ lầu bầu, biếtlàm thế nào được, ai bảo trứng là thứ dễ làm nhất chứ.
“Ăn mộtbữa không sao, nhưng mà hôm nào cũng ăn thế này thì tăng men gan mất, từ góc độy học mà nói, cơ thể người hấp thu...”. Lục Thiều Trì bắt đầu thao thao bấttuyệt, Dĩ Mạch lập tức cúi đầu chịu trận, Thiều Trì lại mắc bệnh nghề nghiệprồi. Từ lúc dọn đến căn hộ của anh, cô buộc phải thay đổi thói quen sống tự dotrước kia. Buổi sáng anh kéo cô đi bộ ở bờ sông, đến tối anh giục cô đi ngủsớm. Có lúc trốn trong chăn đọc truyện còn bị anh phát hiện, sau đó tịch thu“công cụ gây án” hại cô bực bội hồi lâu.
“Sợtăng men gan thì sau này anh làm cơm tối đi”. Dĩ Mạch giận dỗi nói. Nhìn mặtLục Thiều Trì khổ sở cứ như là bị cô ép uổng mấy ngày qua, nếu không phải côhôm nào cũng tẩm bổ trứng gà, liệu chân anh có khỏi nhanh như thế được không?
“Được.Trước kia em cũng toàn ăn món anh nấu mà”. Lục Thiều Trì cười hì hì đồng ý,thời gian anh đi du học kinh nghiệm nấu bếp cũng kha khá, anh là người như vậy,dù có vất vả đến mấy cũng luôn biết chăm sóc của mình. Ăn không quen thức ăncủa người Tây thì phải tự lăn vào bếp chăm sóc cái dạ dày của mình thôi. Còn DĩMạch dù sống bao nhiêu năm rồi vẫn không tập được cách chăm sóc bản thân. Trướckia học đại học còn đến canteen ăn được, tốt nghiệp rồi cô suốt ngày làm bạnvới mì gói, cơm rang. Nếu không phải anh “nhặt” cô về, chắc là cô đã bị suydinh dưỡng độ ba từ lâu rồi. Hai năm trời, anh thường xuyên giục cô ăn, nếukhông cô nàng này thế nào cũng húp mì gói qua bữa. Dĩ Mạch là một người dễ dàngthỏa mãn với cuộc sống. Dù cô thường đòi ăn Haagen Dazs(17) nhưng kỳ thực một que kem đậu xanh cũngkhiến cô sướng rơn rồi. Thái độ tùy tiện như vậy thật khiến người kỹ tính nhưanh thấy bực bội.
“Khôngđược, không thể để anh nấu cơm được, em quyết tâm làm vợ hiền mẹ tốt cơ mà. Emkhông tin em lại không nấu được bữa cơm ngon!”.
“Phì...”.Lục Thiều Trì vừa nhấp một ngụm canh rong biển vào mồm liền phì ra luôn.
“Vợ...hiền... mẹ... tốt?”. Anh nhại lại cụm từ này, “em chắc chứ?”.
Mắt anhhơi nheo lại, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt hẹp dài. Dĩ Mạch giật mình sựcnhận ra mình vừa nói hớ, trong nháy mắt ngượng chín cả mặt. Sao mình lại nóilung tung thế chứ? Con gái phải kín đáo chút chứ, ông trời ơi, cho con cái lỗnẻ để chui vào đi.
Nhìn bộdạng ngượng nghịu của cô, Lục Thiều Trì bật cười. Nhận ra ánh mắt giễu cợt củaanh, Dĩ Mạch mới nhận ra anh rõ ràng biết cô không cố ý mà còn cố tình hiểulệch đi để giễu cô.
“LụcThiều Trì! Ăn xong anh rửa bát”. Cô bực bội nói.
“Nhưnganh là bệnh nhân cơ mà”. Sức khỏe anh đã ổn, cái chân đau được cô chăm sóc đãgần khỏi, nhưng bộ dạng dễ thương của cô khiến anh không nén nổi tiếp tục chọcphá.
“Emthấy anh khá lắm rồi”. Dĩ Mạch đưa tay nhéo chân anh một cái, Lục Thiều Trì hétlên đau đớn.
“Saothế? Vẫn đau thế cơ à? Để em gọi bác sĩ Lương...”. Dĩ Mạch phát hoảng. Chếtthật, anh bị thương cơ mà, sao cô có thể động chạm lung tung thế? Lúc cô đangcuống quýt lật sổ điện thoại, anh vòng tay ôm cô
LụcThiều Trì chống tay lên bàn ăn, giữ cô trước mặt anh. Khoảng cách này quá gần,Dĩ Mạch bất giác lùi lại. Vì hồi hộp nên mặt cô lại đỏ ửng, ngực phập phồng.Nhìn đôi môi hờn dỗi của cô, Lục Thiều Trì bỗng thấy miệng khô khốc. Trong vôthức, tay anh đặt lên môi cô. Cảm giác ấm nóng trên môi khiến mặt Dĩ Mạch càngnóng bừng, cô hồi hộp cứng cả người. Người đàn ông trước mặt đang nhìn cô sayđắm, hoàn toàn không che giấu niềm ham muốn trong mắt. Ham muốn như ngọn lửatruyền vào tim cô qua hơi ấm của ngón tay, cô bất giác cảm thấy một nỗi sợ hãilen lỏi trong tim.
Chưatừng có kinh nghiệm về chuyện này, Dĩ Mạch cuống quýt cắn luôn vào ngón tayđang run rẩy của anh. Lục Thiều Trì toàn thân run lên, động tác của cô đã khêugợi ngọn lửa ham muốn trong anh. Dĩ Mạch có lẽ không lường được mình đã làm gì,cô chỉ đăm đắm nhìn anh, nhìn đôi mắt càng lúc càng thẫm lại của anh.
Lục ThiềuTrì dường như không cho cô thời gian kịp suy nghĩ, anh vội cúi người ngậm lấylàn môi mềm mại đó. Mùi nước hoa Cologne nhè nhẹ của anh thoảng qua cánh mũicô, cô ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn ngắm đường nét tuấn tú trênkhuôn mặt anh. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ cảm nhận được chiếc lưỡi mềm mại đangluồn vào môi cô thật mãnh liệt. Cảm giác quấn quýt này khiến cô không thể làmngơ. Cô chưa từng thấy Lục Thiều Trì như thế này, điên cuồng, hối hả, mạnh bạovà nóng bỏng.
“DĩMạch, Dĩ Mạch...”. Môi anh khẽ gọi tên cô rồi lại vồ vập cuồng nhiệt, khiến côkhông thể nghĩ được gì. Không chờ cô định thần lại, nụ hôn của anh lại một lầnnữa phủ xuống, không điên cuồng xâm chiếm như vừa rồi, lần này anh hôn từ tốn,dịu dàng và vấn vít. Hơi thở nồng đượm nhấn chìm cô như nước thủy triều, anhgọi tên cô hết lần này đến lần khác, say đắm, trầm ấm đầy mê hoặc.
Đam mêlan tỏa, niềm khát khao khiến người cô run rẩy, một tiếng thì thầm nhỏ đến mứckhông thể nghe thấy bay ra khỏi môi cô, cô ngượng nghịu chống lại sự cuồngnhiệt của anh nhưng hơi thở của anh làm cô không thể trốn chạy, cũng không thểchối từ.
Sau mộthồi lâu, Dĩ Mạch cảm thấy sức nén đã bớt đi. Lục Thiều Trì nhẹ nhàng buông côra, tay chống bàn, cô vẫn ở trong vòng chế ngự của anh. Cô khẽ run run, hơi thởgấp gáp. Anh nhìn cô, ham muốn thiêu đốt trong mắt không những không dịu bớt màcòn có phần nóng bỏng hơn. Đôi mắt sâu thẳm màu mực của anh vấn vít chờ đợi,tựa như hoang mạc đầy cát bỏng bỗng nhìn thấy ốc đảo hiện ra.
“DĩMạch, cho anh... nhé”. Giọng nói khàn khàn chất chứa cố gắng kìm nén, nhưnggiọng cuồng nhiệt lộ rõ ham muốn cháy bỏng của anh, sự nhẫn nại rõ ràng đã đếncực điểm.
Dĩ Mạchcắn môi không đáp lại, cô lùi về phía sau, lưng va phải bàn ăn đau điếng cũngmặc kệ.
“DĩMạch... được không?”. Anh do dự nhưng lại đầy hy vọng.
“Thếcơm... có ăn nữa không?”. Tiếng Dĩ Mạch nhỏ dín như muỗi kêu, mặt đỏ như gấc.
“Emthấy sao?”. Giọng nói của anh khản đặc vì ham muốn.
“Emmuốn... ăn cơm, nếu không... uống một bát canh trước cũng được”. Đôi môi anhsát lại gần, hơi thở đầy xâm chiếm khiến cô không suy nghĩ nổi. Bàn tay ở trênbàn của cô với được một bát cơm, đột nhiên giơ ra trước mặt Lục Thiều Trì nhưtìm thấy cứu tinh.
Dĩ Mạchngoảnh mặt đi không dám nhìn anh, gí bát cơm ra trước mặt Lục Thiều Trì. Anhchau mày, nhìn bộ dạng cô căng thẳng, trong lòng anh vừa thấy thương vừa thấybuồn cười.
“A...”.Đúng lúc Dĩ Mạch thở phào nhẹ nhõm, cô bỗng thấy người chới với. “Cạch!”, chiếcbát rơi xuống đất, Lục Thiều Trì đã bế thốc cô về phía phòng ngủ của anh. DĩMạch hoảng hốt kêu lên, nhưng anh kịp cúi xuống giữ tiếng kêu đó vào giữa môi.Lưỡi anh như con rắn trườn nhẹ trong miệng cô, cơn đê mê khiến cô ngừng giãygiụa trong giây lát.
Đấttrời mờ mịt không còn nhìn rõ gì nữa, chân cô nhũn ra, ngã khuỵu xuống đệm. Nụhôn của anh vồ vập không ngừng, tay anh chà xát lên quần áo cô, ngăn không chocô bất kỳ cơ hội suy nghĩ nào. Ý thức còn sót lại đã bị dục vọng nuốt trôi, côthở gấp với những tiếng rên đứt đoạn.
Nụ hônbiến thành những cái cắn nhẹ đầy tình tứ, từ mi mắt đến bên tai rồi đến cổ,quần áo rơi xuống giữa những ngón tay anh, không khí lạnh toát khiến cô rùngmình. Cô phối hợp với anh trong vô thức, hàng mi cong khẽ rung lên. Những cáihôn nóng bỏng của anh rơi tới tấp lên người cô. Không biết từ lúc nào, cơ thểđã lộ ra hoàn toàn trước mắt anh, không còn chút che đậy nào nữa.
“DĩMạch, mở mắt ra, nhìn anh, nói em yêu anh đi”. Anh thở khẽ, chống tay nhìn cô,anh hạ giọng thầm thì bên tai cô, trong căn phòng rộng lớn nghe cuồng nhiệt màdồn nén.
Cô mởmắt ra, ánh mắt thảng thốt. Bàn tay cô vẫn đặt trên lưng anh, những cơ bắp cănglên phủ một lớp mồ hôi mỏng đó nóng đến mức toàn thân cô như có lửa cháy. dịudàng nhìn cô, đôi mắt đen như mực rừng rực ánh lửa khát vọng. Dĩ Mạch có thểnghe thấy tiếng trái tim anh đập cuồng loạn, hóa ra anh cũng căng thẳng và bấtan. “Có được không?”. Anh ân cần mà hối hả hỏi cô, hết lần này đến lần khác. Côkhông dám trả lời. Lúc này trong mắt, trong tim cô đều đang gọi anh. Cô muốntrao cho anh tất cả, nhưng trong tim lại sợ hãi và lúng túng. Cô không biếtphải nói ra thế nào, chỉ biết ưỡn người, vụng về đáp lại anh.
Cảmnhận được sự đáp lại của cô, cơ thể Lục Thiều Trì căng ra, anh không do dự nữa,hôn tới tấp lên người cô. Dĩ Mạch dần dần quen với những vuốt ve của anh, mộtcảm giác êm ả chưa từng có dâng lên trong tim cô. Từ giờ trở đi cô không cònđơn độc một mình nữa, không còn nữa...
Nướcmắt lăn ra, lại được anh hôn khô. Cô run rẩy dưới thân người anh, anh biến tấtcả lòng thương cảm thành sự dịu dàng. Cô chưa bao giờ hoàn toàn lộ liễu như thếnày trước mặt bất kỳ ai. Chỉ cần anh muốn, chỉ cần đó là thứ cô có, cô sẽ choanh hết thảy, không giữ lại chút nào...
“Đừngsợ, có anh đây rồi”. Anh thì thầm bên tai cô, cô bỗng thấy yên lòng. Vì sợ làmtổn thương cô, anh nén sự cuồng nhiệt lại, kiên nhẫn dẫn dắt cô.
“ThiềuTrì... dừng lại...”. Cô túm chặt ga trải giường, mặt trắng bệch. Cảm giác xérách nhấn chìm cô, cô run rẩy, cảm thấy mình có thể chết trong giây phút đó.
Chếttiệt! Thiều Trì thầm rủa mình. Biết rõ là cô chưa từng trải mà anh còn vội vànggấp gáp như thế. Vẻ non nớt của cô khiến anh hoảng loạn. Anh nắm lấy tay cô,mười ngón tay siết chặt vào nhau như cho cô thêm sức mạnh. Cảm giác được hòalàm một với cô quá diệu kỳ, diệu kỳ đến mức anh biết cô đau đớn mà vẫn khôngthể dừng lại.
“DĩMạch, nhìn vào mắt anh, em là của anh, chỉ là của anh thôi”. Đây là lần đầutiên, cô nhìn thấy vẻ ham muốn chiếm hữu rõ ràng và mãnh liệt như vậy ở LụcThiều Trì. Một nơi nào đó trong tim như mềm ra, một tiếng thở dài lặng lẽ hìnhthành một câu trả lời trong tim. Tìm kiếm, chờ đợi, hy vọng, hóa ra người ấylại là anh.
LụcThiều Trì biết, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ buông tay nữa, không bao giờdiễn vai người bảo hộ bên cạnh cô nữa. Anh muốn cô, muốn thân thể cô, muốn tráitim cô. Anh muốn từ nay cô chỉ thuộc về anh, cầu cho cái gã Vân Mộ Hàn gì đóbiến đi với quỷ! Anh tuyệt đối không thể để bất kỳ ai cướp cô khỏi tay anh, nếucó kẻ dám làm thế, anh nhất định sẽ không nương tay với hắn. Dĩ Mạch, em nghethấy chưa? Từ nay về sau em không được yêu bất kỳ ai nữa, không
Tóc côvấn vít lấy anh, anh ép cô mở mắt nhìn quyền sở hữu của anh. Sự ngượng ngùngphủ lên đôi má cô màu đỏ như rượu vang, đôi mắt nhắm hờ, mê đắm đến vô cùng. Ýthức của cô bị khoái cảm run rẩy khống chế, anh liên tục gọi tên cô, còn côdùng hết tâm trí hiến cho anh vẻ đẹp của người con gái. Tình yêu bao năm cuốicùng đã được đền đáp, phút giây cuồng nhiệt như sóng nước trào dâng, nhấn chìmhai người.
Bênngoài vách kính, đèn màu nhấp nháy, trời sao lấp lánh. Dĩ Mạch ngước nhìn ánhđèn mờ tỏ của hàng vạn ngôi nhà trên bầu trời đêm ấm áp ở chốn phồn hoa này.Anh ở trong cô, gần gũi đến tận cùng, từ nay cô không còn phải sợ những đêm dàilạnh giá và cô đơn dai dẳng. Sau đêm nay, họ không còn như trước kia nữa, ân áiđã kéo hai tâm hồn sát bên nhau. Tình yêu thăng hoa khiến cô hạnh phúc đến phátkhóc. Cuối cùng cô cũng hiểu tình yêu trên thế gian diễm lệ dịu ngọt như thế,chả trách chẳng có đôi tình nhân nào vượt qua được mật ngọt cám dỗ ấy. Cô cảmơn ông trời, sau hai mươi hai năm chờ đợi, cuối cùng đã có một người đàn ông cóthể cho cô hết thảy yêu thương.
Saugiây phút cuồng nhiệt, cô vẫn ở bên dưới anh, anh hôn mái tóc bết lại vì mồ hôicủa cô, cô dụi vào anh, vùi mặt vào ngực anh. Lục Thiều Trì xoay người, để cônằm trên người mình, anh vòng tay ôm lấy đôi vai mịn màng của cô, ngửi mùihương quyến rũ trên người cô. Dĩ Mạch lúc này ngoan ngoãn yên lặng, cô trầm tưnhư đang suy nghĩ điều gì, co người trong lòng anh, cắn ngón tay, ánh mắt đầyvẻ nghi hoặc.
“Vẫncòn đau à?”. Anh âu yếm hỏi, ánh mắt đầy vẻ ân cần.
“Lạthật, lần đầu tiên trong khách sạn ở Nam Giang sao không có cảm giác gì mà lầnnày lại đau thế?”. Dĩ Mạch lẩm bẩm tự hỏi, vì không nghĩ ra câu trả lời, chânmày cô nhíu lại, ánh mắt càng thêm băn khoăn. Lục Thiều Trì ngớ người một lúc,ngay khi hiểu ra cô đang nghĩ đến chuyện gì, nụ cười khe khẽ hiện lên môi anh.
“MạchMạch”. Anh gọi cô, hóa ra gọi tên một người cũng có thể hạnh phúc đến thế.
“Hả?”.Cô không chú ý, nhận ra Lục Thiều Trì đang nói với mình, cô ngơ ngác ngẩng đầunhìn anh.
“Có ainói với em là em rất dễ thương không...”. Cuối cùng không nhịn nổi anh bật cườithành tiếng, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm, dục vọng lại một lần nữa dâng lên,anh xoay người, đẩy cô xuống lần nữa.
“LụcThiều Trì, anh
Sự chống cự yếu ớt của cô chìm nghỉmtrong những nụ hôn rợp trời đất của anh, lời nói dần dần trở nên đứt đoạn mơhồ, chỉ có ánh sao ngoài vách kính vẫn sáng lấp lánh như kim cương, vĩnh viễnbền lâu.
Sánghôm sau, Thiều Trì lần đầu tiên không lôi Dĩ Mạch dậy sớm đi bộ. Anh ngủ rấtngon, Dĩ Mạch vừa mở mắt ra đã gặp ngay đôi mắt nhắm nghiền của anh với hàng midày rõ ràng từng sợi. Hóa ra lông mi của Lục Thiều Trì dài thế, nghĩ đến đây,cô vui vui như vừa phát hiện ra bí mật nào đó.
“Xem đủchưa? Nếu chưa đủ, anh sẽ để em xem cả đời”. Anh bất ngờ mở mắt làm Dĩ Mạchgiật bắn người, lời lẽ trêu chọc ranh mãnh khiến vành tai cô đỏ lựng.
“Hômnay anh không đến bệnh viện trị liệu phục hồi à?”. Dĩ Mạch lấp liếm xoay chủ đềsang hướng khác.
“Tốiqua làm rồi còn gì?”.
“Thếà?”. Dĩ Mạch đang băn khoăn, bỗng hiểu Lục Thiều Trì nói đến chuyện gì, trongphút chốc vừa ngượng vừa tức, chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi véo anh một cái.
Anh đỡtay cô, nhìn cô đăm đăm. Ánh mắt nồng nhiệt làm Dĩ Mạch bối rối không dám nhìnthẳng vào anh. Nhìn khuôn mặt cô gái ửng hồng, tim anh rung động, hơi nóngtrong cơ thể lại dâng lên...
Cuộc áiân trong nắng sớm trong trẻo như một tác phẩm nghệ thuật. Tiếng thở gấp gáp vỡvụn, những hạt bụi li ti dưới ánh mặt trời biến thành những vệt sáng kỳ ảo.
“Lục -Thiều - Trì! Anh thật quá đáng!”. Cô mím môi, có ai sớm ngày ra đã thế nàykhông?
“Có mộtsố việc rất dễ nghiện mà”. Anh cười hôn cô, chọc ghẹo cô, khiến cô ôm mặt cườinắc nẻ trong chăn.
“LụcThiều Trì, anh dám bắt nạt em”. Một hồi lâu sau, cô giận dỗi nói. Trong mắt đầyvẻ ấm ức, đẹp đến xao lòng.
“MạchMạch, anh có làm đau em không?”. Anh bỗng quay người lại, khuỷu tay chống trêngối, cúi đầu nhìn cô. Cô không khỏe, dù anh đã rất nhẹ nhàng nhưng vẫn thấy lolắng. Dĩ Mạch ngẩng đầu, gặp ánh mắt anh, vẻ dịu dàng trong mắt anh giống nhưbầu trời sao đêm qua, đầy bao dung. Cô vội vàng cúi đầu, tim đập thình thịch,thấy mình như sắp chìm nghỉm trong ánh mắt yêu thương nà
“Đau thìkhông đau, nhưng đói lắm rồi”. Cô vò đầu nhõng nhẽo, tối qua cô còn chưa ăn cơmcơ mà!
Lúc anhrời khỏi giường, Dĩ Mạch kéo chăn trùm đầu, cô vừa nói gì thế này! Lần này chắcchắn Lục Thiều Trì sẽ nghĩ cô là một con bé ngốc ham ăn mất. Nghĩ đến đây, cônhíu mày trầm tư, suy đi tính lại. Lục Thiều Trì bày bát đĩa trong phòng khách,vừa khéo nhìn thấy cô qua cửa phòng ngủ khép hờ. Dĩ Mạch đang hồi tưởng lại sựnon nớt của mình hôm qua, bực bội vò đầu bứt tai, tất nhiên cô không hay biếtmình thay đổi bao nhiêu vẻ mặt trong giây lát ấy, nhưng Thiều Trì thì nhìn thấyhết, nụ cười ở khóe môi càng rõ. Dĩ Mạch của anh trong sáng như một đứa trẻ nhưthế, anh làm sao không yêu được?
Đúnglúc ấy, chuông điện thoại ở đầu giường đột ngột réo vang, Dĩ Mạch tiện tay nhấcmáy, vừa “alô” một tiếng thì thấy đầu dây bên kia im lặng kéo dài.
“Alô!”.Dĩ Mạch băn khoăn nhíu mày, Lục Thiều Trì rất ít khi cho người khác số điệnthoại nhà, có việc gì cứ gọi luôn vào di động là được rồi, ai lại còn gọi đếnnhà kia chứ?
“Xinhỏi, Thiều Trì có nhà không?”. Sau một hồi im lặng, đầu dây bên kia mới vanglên một giọng mềm mại, nhã nhặn.
“À, anhấy ở ngoài phòng khách, để tôi gọi anh ấy nghe”. Dĩ Mạch ngẩn ra một chút, sauđó chau mày, Thiều Trì? Gọi thân thiết thế là sao?
“Khôngcần đâu, không cần làm phiền anh ấy. Chắc bác là người giúp việc mới, thời giancháu không ở Vân Trạch cảm ơn bác đã chăm nom anh ấy. Chân anh ấy bị thương,bác nhớ hàng ngày ninh xương cho anh ấy ăn. Buổi tối anh ấy có hay làm việckhuya lắm không ạ? Bác nhắc anh ấy uống ít cà phê thôi, có hại cho sức khỏe đấyạ. Cháu biết anh ấy khó tính, bác làm việc cũng vất vả, lần sau cháu sẽ bảo anhấy tăng lương cho bác. Cháu không phiền bác nữa, chào bác ạ”. Không chờ Dĩ Mạchtrả lời, cô ta đã cúp máy.
“Bác?”.Giọng cô già đến thế sao! Dĩ Mạch hầm hầm đặt cộp điện thoại xuống, nghiến răngnghiến lợi. Lại còn nói cô là người giúp việc của Lục Thiều Trì nữa chứ, thậtquá đáng!
Điệnthoại vừa đặt xuống, chuông lại reo lên.
“Alô,cậu chủ của cô không có nhà!”. Dĩ Mạch tức tối đáp luôn.
“Xinhỏi đây có phải nhà cô An Dĩ Mạch không? Tôi ở công ty trò chơi Cửu CửuNgười ởđầu dây bên kia rõ ràng là bị giật mình, do dự dò hỏi.
“Côngty Cửu Cửu? À, tôi là An Dĩ Mạch đây”. Dĩ Mạch lập tức thu bộ mặt nhăn nhúmlại, cười trừ, mấy hôm trước cô có gửi hồ sơ đến công ty trò chơi Cửu Cửu, vìkhông có điện thoại di động nên đành ghi số điện thoại nhà Lục Thiều Trì lại.
LụcThiều Trì vừa làm xong bữa sáng thì nghe thấy một tiếng hét thất thanh, khi anhlao vào phòng thì thấy Dĩ Mạch đang cuống cuồng mặc quần áo, loi choi như mộtchú thỏ. Cô lao vào nhà tắm, miệng ngậm bàn chải đánh răng, tay cầm lược, đâylà lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày, anh mới nhìn thấy cô nàng hay ngủ nướng nàycó sức sống như thế.
“Họ bảoem chiều đến phỏng vấn, yeah! Em có thể làm nhà thiết kế trò chơi rồi!”. DĩMạch hào hứng lao tới ôm chầm Lục Thiều Trì hôn chụt một cái, quên sạch cục tứcvì vừa mới bị gọi nhầm là người giúp việc. Lục Thiều Trì mỉm cười, ánh mắt trànđầy niềm vui không che giấu. Lửa trong lò sưởi kiểu Anh ở phòng khách tỏa ratừng làn hơi ấm, trong phút chốc cả căn phòng đã ấm sực lên. Cô đang hạnh phúc,giờ phút này anh không mong gì hơn nữa.
“Chiềuanh đi với em, ăn sáng đã”. Anh cười nói.
Dĩ Mạchkhông nói gì, chỉ cười ngoái nhìn anh, Lục Thiều Trì ở bên cô, chính là niềmtin và cổ vũ lớn nhất của cô. Cô nhắm công việc này vì lần này cô thật sự muốntheo đuổi việc mình thích. Trước kia cô không hề thích làm phóng viên giải trí,mỗi ngày theo dõi chuyện riêng tư của người khác, đạt thành công trong sựnghiệp bằng nỗi xấu hổ và đau khổ của người khác, dù có nhiều nhuận bút và lờikhen đến mấy thì đó cũng không phải là thứ cô muốn. Không đành lòng rời khỏitòa báo chỉ là vì cô muốn thực hiện di nguyện của bố trước khi mất. Cô vốn làngười cứng đầu cứng cổ, lúc nào cũng cho rằng mọi thứ sẽ không thay đổi, nhữngthứ trước kia luôn là tốt nhất. Giờ đây, cô mới hiểu ra sự kiên trì theo đuổicủa mình thật quá ấu trĩ, cô suýt chút nữa đã để tuột mất hạnh phúc vì nhầm lẫncủa mình. Trước kia có chịu đau khổ thế nào cô cũng không bận lòng nữa, chỉ cầnLục Thiều Trì vẫn bên cô là được rồi. Hóa ra cô là người hạnh phúc nhất thếgiới này, thế thì còn gì không hài lòng nữa?
Vếtthương ở chân Lục Thiều Trì đã gần khỏi, buổi chiều anh lái xe đưa Dĩ Mạch điphỏng vấn, trên đường đi thì nhận được điện thoại nói bệnh viện có việc khẩncấp nên anh phải đi trước. Dĩ Mạch đi phỏng vấn một mình, cũng không lấy gì làmcăng thẳng. Các câu hỏi của nhà tuyển dụng toàn về game, vừa khéo Dĩ Mạch làcon nghiện game một trăm phần trăm, thế là trong suốt cuộc phỏng vấn cô trả lờitrôi chảy, bàn luận rôm rả với các nhà tuyển dụng. Lúc cuộc phỏng vấn gần kếtthúc, cô còn không quên hỏi xem các trò chơi mới ra của Cửu Cửu có những gì mớimẻ và đặc sắc, bộ dạng dễ thương và sự ham mê của cô khiến mọi người đều cườivui vẻ. Cười như thế, chứng tỏ hai bên đều hài lòng.
“Mấy tờbáo đó viết về tôi như thế, các bạn không để tâm thật à? Không sợ tôi sẽ làmảnh hưởng đến hình ảnh công ty sao?”. Lúc phỏng vấn xong, Dĩ Mạch lại thấy thấpthỏm không yên, giờ cô bị bêu xấu muôn nơi, rất nhiều công ty sẽ không muốnnhận cô.
“Nếucông ty chúng tôi cần đại sứ hình ảnh thì nhất định sẽ không mời bạn. Nhưngchúng tôi cần người thiết kế trỏ chơi, mà việc này thì không ai hợp hơn bạn cả!Dĩ Mạch, đây là bản kế hoạch trò chơi cho điện thoại di động mà công ty sắp đưara thị trường, bạn mang về nghiên cứu xem, nhân vật thiết kế có gì cần sửakhông, tuần sau họp nghe ý kiến của bạn”.
“Tuần...tuần... tuần sau?”. Dĩ Mạch cầm lấy bản kế hoạch trò chơi, đi làm sớm thế sao?
“Sao?Nếu bạn thấy trễ quá thì có thể đến làm sớm hơn. Sau này bạn là nhân viên côngty rồi, thiết kế trò chơi là vị trí chung chung, phân công công việc còn chưarõ ràng, có thể việc gì cũng phải làm, công việc mới bắt đầu có vất vả chút. Đinào, mình đưa bạn đi làm quen với đồng nghiệp, sau này có gì không hiểu cứ hỏihọ. Nhưng mình nhắc bạn, cái đám ngoài kia đã lâu lắm không thấy người đẹprồi”.
Dĩ Mạchphì cười, phút chốc thấy những đồng nghiệp này thật dễ thương, sau này làm việcở đây chắc sẽ rất vui.
“A, Voicon, cậu giả việc công làm việc riêng, tuyển người đẹp thế này làm chúng tớkhông tập trung được”.
“Bộ cácanh nghĩ tôi chỉ ưa nhìn chứ không làm được việc gì hả? Hồi bổn cô nương đâybắt đầu chơi game thì các cậu còn đang mài đũng quần trên ghế nhà trường đấy”.Lông mày Dĩ Mạch nhướng lên, cô nói.
“Thàđắc tội với tiểu nhân còn hơn đắc tội với phụ nữ, các cậu sau này thảm rồi. DĩMạch chớ để tâm, họ ở khu phát triển hitech lâu quá buồn đến phát ốm rồi, cảnăm chả có mấy lần vào phố, toàn bọn mọt sách ấy mà. Thực ra họ cũng tốt bụnglắm, giống mình mà”. Anh chàng tuyển dụng vừa rồi còn nghiêm nghị phỏng vấn giờđã nở nụ cười tinh quái.
“A, Voicon, dám bôi bác những con người tài hoa chúng tôi, cứ chờ đấy, đại ca mà ngheđược thế nào cũng xử cậu ra trò”.
“Hừm,nói cho các cậu biết, các cậu không còn hy vọng gì nữa đâu. Chồng chưa cưới củatôi chúa ghét mấy chuyện bồ bịch này. Anh ấy sắp đến đón tôi rồi, không tánchuyện với các cậu nữa, tuần sau gặp, bye bye”. Dĩ Mạch xem đồng hồ, nói.
Đámđồng nghiệp lần đầu tiên gặp này khiến cô thấy rất thân thiết, với những bướcđầu thuận lợi của công việc mới, cô cũng yên tâm ít nhiều. Chờ mãi mà khôngthấy Lục Thiều Trì gọi đến, Dĩ Mạch loay hoay tự đi về, dầu sao thì bến cuốicùng của tuyến số hai cũng ở ngay gần đó, sau này hết giờ làm cô cứ đi tàu điệnngầm là được rồi, khu hitech này không xa xôi như mọi người vẫn tưởng. Lúc rakhỏi ga tàu điện ngầm trời đã sẩm tối, giống như sắp mưa. Cô bỗng thấy nhớchiếc xe ấm áp của Lục Thiều Trì, hóa ra ỷ lại cũng là thói quen. Hai năm khôngphải là dài, nhưng trong hai năm dai dẳng chờ đợi, cô đã nhận ra tình cảm nàysâu nặng đến đâu và hoàn toàn yên tâm gửi gắm bản thân. Nghĩ đến tối qua, mặtcô lại ửng hồng, không nén nổi niềm hạnh phúc trong tim.
Trờitháng Mười một nặng trĩu, tối sầm như sắp vào đêm. Dĩ Mạch thấy Thiều Trì vẫnkhông gọi điện, cô đoán là anh đang có việc bận. Cô kéo kín áo khoác, vẫy xebên đường. Cô mở ví, tay xoa lên bức ảnh gia đình bên trong, khẽ nói với ngườiphụ nữ trong ảnh: “Mẹ ơi, chúc mừng sinh nhật”. Trong lúc tồi tệ nhất cô đã gặpđược người đàn ông tốt nhất trong cuộc đời, như thế với cô đã là đủ rồi.
Bố mẹ ơi, bố mẹ yên tâm được rồi, conkhông còn cô độc một mình nữa.
Hôm naylà sinh nhật của mẹ Lục Thiều Trì, lúc này anh đang đưa Mạc Hân Nhan đi chọnquà cho bà. Anh có phần sốt ruột nhìn bầu trời càng lúc càng âm u, nặng nề bênngoài cửa kính, trong lòng lo lắng. Hôm nay nhận được điện thoại từ bệnh việnbảo bệnh tình bệnh nhân của anh đột nhiên xấu đi, anh không hỏi gì thêm chạyngay đến bệnh viện. Chẳng ngờ đó là lời nói dối của mẹ, bà muốn anh đi mua quàcùng Hân Nhan. Anh không rõ vì sao mẹ lại ghét Dĩ Mạch như vậy, thậm chí còntuyên bố rằng nếu Dĩ Mạch xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật, thì chắc chắn sẽ làmcho cô bẽ mặt ra về. Anh không muốn tranh cãi với mẹ vào ngày sinh nhật của bànên đành chọn cách thỏa hiệp.
Trênđường đi, Thiều Trì luôn thờ ơ. Từ chiều đến giờ điện thoại của Dĩ Mạch toànbáo nằm ngoài vùng phủ sóng, khiến cho anh vô cùng lo lắng nóng ruột. Gọi điệnđến công ty trò chơi hỏi, được biết cô đã về từ lâu. Cô nàng này rốt cuộc điđâu rồi?
“Làm ơngói hộ tôi hộp nhạc Reuge này, Thiều Trì, cô Tiêu hình như rất thích sưu tnhững thứ này”. Hân Nhan cười tươi tắn nói, quay đầu lại thì thấy Thiều Trìđang đứng cạnh cửa kính, lơ đãng nhìn dòng xe cộ qua qua lại lại trên đường,liên tục gọi điện thoại. Lục Thiều Trì mà cô biết luôn trầm lặng bình thản, chodù có đang cấp cứu cũng chưa bao giờ lo lắng đến thế. Anh nới lỏng cravat, điđi lại lại, cáu kỉnh bấm điện thoại. Động tác của anh rất từ tốn, kiên nhẫn,nhưng kỳ thực đã mất bình tĩnh lắm rồi.
Mạc Hân Nhan giữ nụ cười lịch sự vớingười bán hàng, trong lòng không khỏi buồn bã. Cô từ nhỏ đã rất xuất sắc, có rấtít người lọt được vào mắt cô. Thiều Trì là học trò tâm đắc nhất của bố cô, từhồi đó cô đã thầm yêu anh và vì ý nghĩ này mà cô đã đến làm ở Bệnh viện NhânTâm. Năm đó, Tiêu Nhân Tâm cử cô ra nước ngoài bồi dưỡng nghiệp vụ, cô không hềbất bình mà ngược lại cảm thấy đây là cơ hội để rút ngắn khoảng cách giữa mìnhvà Thiều Trì. Cho đến giờ cô mới hiểu ra, khoảng cách giữa Lục Thiều Trì và côkhông chỉ là tiền tài, địa vị, học thức, mà còn có quá nhiều thứ khác.
Trongcửa hàng trang sức, Lục Triệu Khôn đang chọn một sợi dây chuyền kim cương, ôngbảo cô bán hàng gói lại. Mỗi năm đến sinh nhật của Tiêu Nhân Tâm, ông đều muacho bà một sợi dây chuyền kim cương, đều đặn không sót. Bà vẫn thích kim cương,ngắm bao nhiêu lần cũng không chán, không giống Lâm Mạc chẳng hứng thú gì vớimấy đồ châu báu lộng lẫy, chỉ mê thủy tinh. Hôm nay... cũng là sinh nhật của côấy.
Ông bảocô bán hàng gói cả một cái ghim cài áo bằng thủy tinh hình hoa bách hợp, dùbiết rõ đây là món quà không thể tặng, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào ông vẫnmua. Ngoài cửa mưa lâm thâm, nước mưa chảy ngoằn ngoèo trên mặt kính. Ông khôngkhỏi nhớ đến cái hôm gặp An Dĩ Mạch ở nghĩa trang, cô cầm chiếc ô mang màu sắcvà kiểu dáng cổ xưa, đứng một mình trong mưa. Bóng dáng mảnh mai đó khiến ôngtrong giây lát ngỡ như cô ấy sống lại, biết rõ là không thể, nhưng tim ông vẫnđập mạnh. An Dật, Lâm Mạc, hai người họ đã được sống chết cùng nhau, còn ôngchỉ có thể giống hồi đó, lại lỡ bước lần nữa.
Bỗngánh mắt ông dừng lại ở một nơi. Qua vách kính cửa hàng, ông nhìn thấy cô gái đóhớt hải gọi xe. Vẫn cầm cái ô cổ xưa, với hoa văn gốm Thanh Hoa. Xe cộ ngượcxuôi hối hả làm bắn nước tung tóe, cô kéo chiếc áo khoác mỏng che kín thânmình, nét mặt đầy vẻ cứng cỏi.
“Điđâu? Chú đưa cháu đi”. Ông vội vàng đẩy cửa bước ra, suýt chút nữa thì quên mấthôm nay là sinh nhật vợ, ông phải về nhà sớm.
“ChúTin Nóng!”. Hôm nay thời tiết xấu, Dĩ Mạch đứng chờ mãi mà không bắt được chiếcxe nào. Chiếc điện thoại rẻ tiền mới m không nhận được tín hiệu nào hết, côkhông thể gọi cho Lục Thiều Trì được, cô đang lúng túng nghĩ cách thì ông xuấthiện.
“ChúTin Nóng, chú thần kỳ quá. Mỗi lần cháu gặp rắc rối là chú lại xuất hiện nhưông già Noel ấy!”. Dĩ Mạch không ngại ngần ngồi ngay vào xe của ông, hơi ấmtrong xe lập tức xua đi giá lạnh, cô xoa xoa tay, rồi lại ra sức ấn phím điệnthoại.
“Nhàcháu ở đâu? Chú đưa cháu về”.
“Cháu không về nhà được, cháu quênđem chìa khóa rồi. Bực quá, cái điện thoại dở hơi này lại mất tín hiệu. A, đượcrồi”. Dĩ Mạch vung vẩy chiếc điện thoại, bỗng một hồi chuông trong trẻo vanglên, cô vừa nhìn thấy màn hình hiển thị tên Lục Thiều Trì, vội vàng nghe máy.Lục Triệu Khôn ở bên cạnh mỉm cười kín đáo, cô gái này thật cả tin, vô tâm vôtư giống hệt Lâm Mạc hồi trước. Ông khẽ thở dài, ông nhất định sẽ đối xử vớicon gái của cô ấy như cốt nhục của mình, đó là điều duy nhất ông có thể làmđược.
LụcThiều Trì không biết đã gọi bao nhiêu cú điện thoại rồi, lần nào cũng ngoàivùng phủ sóng. Mạc Hân Nhan đã chọn quà xong, cô đứng bên anh, nhìn anh lolắng.
“ThiềuTrì...”.
“Xinlỗi, anh gọi điện thoại đã”. Anh không hề chú ý đến sự hẫng hụt của cô, lời lẽlịch sự đó như lưỡi dao sắc cứa vào lòng tự tôn và sự nỗ lực cuối cùng của cô.
“Alô,em ở đâu thế?”. Điện thoại vừa liên lạc được, Dĩ Mạch đã nghe thấy giọng nóinóng nảy của Lục Thiều Trì.
“Hà hà,em đang ở ngoài đường”.
“Cườigì mà cười, sao em không nghe máy?”. Vừa nghe thấy tiếng cô ríu rít trong điệnthoại, Lục Thiều Trì vừa bực vừa thương. May cô không sao, anh cứ lo cô lêncơn, lo cô đi đường không nhìn xe nhỡ xảy ra chuyện gì, lo suốt từ chiều, cuốicùng cũng đã có thể yên lòng. Thời gian ở cùng Dĩ Mạch, anh có cảm giác nhưphóng xe trong sương mù, cứ tiếp tục thế này thì anh ngờ rằng mình mới là kẻyếu tim. Hóa ra đây chính là hương vị của sự vấn vương.
Cô nàngcòn làm như vô tội, vẫn cười nói huyên thuyên với anh. Bộ dạng vô tư của côkhiến anh vừa tức vừa thương, vốn định xạc cho cô một trận nhưng cuối cùng vẫnkhông nỡ nói nặng với cô nửa lời.
“Embiết sai rồi mà, tại cái bến tàu điện ngầm dở hơi đó kín quá,có cả tín hiệu diđộng. Anh đừng giận mà, tức giận thì mặt sẽ bị nếp nhăn đấy, nếu anh không đẹptrai nữa thì em sẽ bỏ anh ngay đấy. Đốc tờ Lù yêu nhất của em, cười một cái đi.Phải rồi, em vừa gặp một người bạn cũ, chú ấy cho em đi nhờ xe rồi, nếu khôngthì em chết mất. Thiều Trì này, anh đang ở đâu? Hôm nay có về nhà ăn cơmkhông?”. Cô nói liên thanh như một bà vợ lắm mồm, Lục Thiều Trì vừa rồi cònnghiêm mặt giờ cũng không giấu được nụ cười, rất hiếm khi cô gọi anh là “anhyêu”, tiếng gọi nũng nịu có tác dụng nhanh thật. Anh tự giễu mình, hóa ra mìnhcũng không khác gì cánh đàn ông trên đời, lời lẽ người con gái mình yêu cònngọt hơn mật.
“Hômnay... anh không về ăn cơm đâu. Em tự ra ngoài ăn nhé, cứ lấy thẻ của anh mà dùng,không được ăn mì, rõ chưa?”. Lục Thiều Trì vốn định đưa Dĩ Mạch đi dự sinh nhậtmẹ với anh, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được. Gác máy, anh bỗng thấy áynáy vì điều mình đã giấu giếm.
“Saoanh không đưa cô ấy đến dự sinh nhật cô?”. Mạc Hân Nhan nghi hoặc, chẳng lẽThiều Trì không yêu cô gái đó như cô tưởng?
“Anhkhông muốn mạo hiểm. Mẹ không ưa cô ấy, nếu cô ấy đi thì thế nào mẹ cũng sẽnhục mạ cô ấy. Hôm nay bố về Vân Trạch, anh không muốn Dĩ Mạch lần đầu tiênxuất hiện đã cho bố ấn tượng không hay. Anh càng không muốn cô ấy bị ghẻ lạnhvà bị coi thường. Anh đã chờ đợi lâu như thế rồi, anh không ngại chờ thêm mộtbuổi tối nữa. Để qua tối nay rồi anh sẽ giới thiệu riêng Dĩ Mạch với bố. Phảirồi, Hân Nhan, em giúp anh một việc được không?”.
“Giữachúng ta với nhau có gì mà khách khí thế?”. Mạc Hân Nhan tự dưng thấy hơi ghen,ghen vì giọng điệu giận dữ vừa rồi của anh, ghen vì lời lẽ đượm mùi trách móccủa anh. Còn với anh thì cô lại xa cách đến thế, nhờ cô giúp mà cũng phải kháchsáo, rào trước đón sau mãi. Hóa ra lịch sự cũng là thứ có thể làm tổn thươngngười khác, dịu dàng đến xa xôi, xa xôi đến đau đớn.
“Tốinay đi cùng anh nhé. Anh cần diễn kịch trước mặt mẹ, để mẹ mất cảnh giác, nhưthế Dĩ Mạch sẽ có thêm chút thời gian. Anh biết đề nghị này rất không công bằngvới em, em từ chối cũng không sao”.
“ThiềuTrì, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi? Từ bé đến lớn em đã từ chối anh baogiờ chưa? Anh học y, em cũng học y, anh học lâm sàng, em cũng học lâm sàng, anhvào Nhân Tâm, em cũng vào Nhân Tâm. Anh phải biết rằng, bất kể yêu cầu này cólàm em khó coi đến đâu, em cũng sẽ không từ chối”. Cô bỗng thấy mình thật đángthương, tình yêu thầm lặng bao nhiêu năm tựa như ánh sao xa vời không thể vớitới, yếu ớt mà vĩnh hằng. Vì tình yêu cô đã đặt cược tất cả ước mơ của mình,nhưng rốt cuộc lại đau đớn.
Cô vẫnnghĩ Lục Thiều Trì có tình cảm với mình, cho dù đó không phải là tình yêu namnữ, nhưng cô vẫn luôn tin rằng, không phải cô thì cũng không thể là người khác.Sau này cô mới biết, hóa ra trong đời mỗi người đều sẽ gặp một người đặc biệtmà không ai thay thế được. Suốt ngày cô làm bạn với thuốc men và dao phẫu thuậtở nửa bên kia trái đất, quay đầu lại thì chợt nhận ra, tình yêu của cô khôngvượt qua được biển xanh.
“HânNhan, xin lỗi em”. Lục Thiều Trì vừa dứt lời, đôi vai của Mạc Hân Nhan khẽchùng xuống. Cô ngây người nhìn anh rồi sau đó mỉm cười buồn bã. Hóa ra trênthế giới này, điều bất lực nhất, đau đớn nhất, là hai tiếng “xin lỗi”.
“Anhkhông cần xin lỗi em, có những việc em sẽ không bao giờ bỏ cuộc, nhưng em cũngkhông thích níu kéo những thứ không thuộc về mình. Cho dù chúng ta không đếnđược với nhau thì anh vẫn là bạn thân, là cộng sự ăn ý của em. Vì thế, tối nayem đồng ý giả làm bạn gái anh, vì bạn bè mà phải chịu thiệt thòi một chút cũngkhông sao mà, nhưng khi nào cưới hai người nhất định phải mời em đấy nhé”. MạcHân Nhan cố làm ra vẻ thản nhiên trả lời. Khi nói ra những lời đó, cô thấy hụthơi, hóa ra từ bỏ trái tim mình lại chống chếnh đến thế.
“HânNhan...”. Thiều Trì nhìn cô, không biết phải nói gì. Mạc Hân Nhan là một cô gáihoàn hảo, ngay từ đầu anh đã biết mình đã đem lại đau khổ cho cô, nhưng cónhững việc khó lòng tránh khỏi.
“Khôngcòn sớm nữa, đừng để cô đợi”. Mạc Hân Nhan biết anh định nói gì, nhưng cô khôngmuốn nghe. Bất kỳ lời xin lỗi nào cũng đều là một lời mỉa mai, gợi cho cô về sựchống chếnh của mình. Cô không để anh kịp nói tiếp, bước thẳng ra ngoài cửahàng. Vừa kéo cánh cửa kính ra, hơi lạnh đã xộc vào mặt, không có mặt kính mờhơi nước cản trở nữa, thế giới trước mắt cô bỗng nhiên rõ ràng hẳn ra, mưa đãthưa hạt đi nhiều, khí lạnh khiến Hân Nhan xuýt xoa run rẩy, rụt đầu rụt cổ.Lục Thiều Trì ngoái nhìn cô, không biết tại sao anh bỗng nhớ đến Dĩ Mạch, cônhóc đó cũng như thế, gặp lạnh là rụt cổ lại ngay. Nghĩ đến đây, anh bỗng mềmlòng, cởi áo khoác ra đưa cho Mạc Hân Nhan. Hân Nhan hơi bất ngờ, mắt cô bỗngnhòe đi, trong tim trăm ngàn cảm xúc đan xen lẫn lộn.
“Cảmơn”. Lời nói đó, đến bản thân cô cũng thấy xa cách. Đây vẫn là Lục Thiều Trì màcô quen, ân cần chu đáo, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách, không để cho cô chútngộ nhận nào. Rốt cuộc thì người con gái như thế nào mới xứng với người đàn ôngnhư vậy đây? Cô ghen tỵ nhưng cũng rất ngưỡng mộ người con gái ấy. An Dĩ Mạch,cô có biết mình hạnh phúc đến thế nào không? Trong tim Mạc Hân Nhan dâng lênnỗi hụt hẫng, chua chát, hụt hẫng đó giống như mùa mưa lạnh giá này, buồnthương lan tỏa vô biên.