Mây Trên Đồng Bay Mãi

Chương 24: Gươm đã tuốt, cung đã giương




Dĩ Mạch thích đồ ngọt,thích nước uống có gas, thích bồ câu, thích chơi trò RPG, những ý thích này củacô đã từng chỉ thuộc về anh, chỉ anh mới được biết. Nhưng giờ đã không còn nhưvậy nữa, người đàn ông ấy hiểu rõ cô hệt như anh ngày xưa, anh ta đã trở thànhtình yêu mới của cô.


Mặc dùkhông hẹn được giới truyền thông, nhưng việc của Dĩ Mạch về cơ bản đã xử lýxong. Lục Thiều Trì nói chuyện vui vẻ với Cục trưởng Cục Tuyên truyền thành phốVân Trạch, ông ta nhanh chóng nhận lời trấn an dư luận, còn bảo đảm từ nay sẽkhông có ai lôi chuyện trước kia của Dĩ Mạch ra đăng báo

Lúc haingười ra khỏi Quân Duyệt, có mấy người tiến đến chào hỏi. Cục trưởng giới thiệutừng người với anh, đây là Lương Cục trưởng Cục Tin tức thành phố, vị kia làgiám đốc Dương của đài truyền hình, vị này làông chủ Vương của báoĐô thị, còn có vị này là tổngbiên tập Giang của tạp chí Giải trí.

Ánh mắtcủa Lục Thiều Trì lãnh đạm lướt qua những người ấy, họ đều là những người vừathoái thác bận quá không đến ăn cơm với anh được giờ đều đang ở Quân Duyệt,không biết là đến gặp mặt nhân vật tầm cỡ nào đây? Mấy người đàn ông nhìn thấyLục Thiều Trì thì có phần ngượng ngập, lại thấy Cục trưởng Cục Tuyên truyền đibên cạnh anh, sắc mặt ngượng ngùng còn pha chút hoảng hốt. Lục Thiều Trì nhếchmép cười, làm ra vẻ như không để ý đến sự bứt rứt của họ, anh lịch sự bắt tayhọ, nở nụ cười thân thiện.

“Hômnay sao các anh có thời gian tập trung ở đây thế?”. Cục trưởng vừa lên tiếng,mọi người đều bất giác liếc nhìn Lục Thiều Trì, lúng túng không biết nên trảlời thế nào.

“Cụctrưởng Lý, lâu lắm không gặp bác. Không ngờ lại gặp bác ở đây, hôm nay có họpbáo trò chơi mới của công ty cháu, định mời bác đến nhưng mấy hôm trước gọi chothư ký của bác, họ nói bác bận việc rồi nên cháu đang định chờ mấy hôm nữa sẽđến thăm bác sau”. Câu trả lời vọng ra từ trong sảnh lớn, khiến chân mày củaLục Thiều Trì đột ngột chau lại.

Hóa ralà Vân Mộ Hàn mời đám truyền thông đầu sỏ này, có suy tính đến giời, Thiều Trìchắc cũng không ngờ anh ta lại làm như thế.

“Ra làgiám đốc Vân, ra mắt trò chơi là chuyện tốt, sản phẩm tự làm ra thì phải đượctuyên truyền nhiều hơn, chớ có rỗi việc mà đăng mấy cái tin scandal vớ vẩn. Dùđã kết thúc Olympic nhưng chúng ta vẫn phải tuyên truyền những mặt tốt, khôngđược làm sai phương hướng, việc dẫn lối cho dư luận không đùa được đâu, phảikhông nào?”. Cục trưởng vừa nói xong, mọi người đều gật đầu lia lịa khen phải.

LụcThiều Trì ngẩng đầu nhìn ông, đúng là gừng càng già càng cay, chỉ với một câunói mà đã truyền đạt hết chuyện hôm nay anh nhờ ông.

“Cụctrưởng Lý nói phải, hôm nay chúng tôi cũng có nói chuyện này với giám đốc Vân.Ngân hàng Trung ương lần đầu tiên giảm lãi suất trong sáu năm qua, như thế cácdoanh nghiệp của Vân Trạch chúng ta sẽ có cơ hội bứt phá; hơn nữa lại sắp cócuộc họp kinh tế Trung ương, bên phía tôi đang theo dõi sát sao vì chúng tôi đãlên kế hoạch làm một loạt tin nóng mà”. Giám đốcương của đài truyền hình cườitrừ nói đỡ.

“Phải,kinh tế luôn là vấn đề căn bản! Thành phố chúng ta năm nay có mấy hộ thu nhậpđạt hơn hai mươi vạn tệ, tôi thấy chuyện này có thể lấy làm tin trọng điểm. Cònnữa, tháng trước bí thư Lục về Vân Trạch có nhấn mạnh phải thúc đẩy kinh tế đilên, phải khuyến khích nhân dân làm kinh tế. Như giám đốc Vân của chúng ta đâycũng là doanh nhân khởi nghiệp tại bản địa, đây chính là hình mẫu tiêu biểu chotoàn dân, các anh nên thúc đẩy tuyên truyền. Báo có thể đưa tin giới thiệu,truyền hình có thể làm phóng sự, tạp chí có thể đăng bài phỏng vấn, những gươngngười tốt việc tốt này không nên tính toán chi li làm gì!”.

“Cụctrưởng quá khen rồi, công ty nhỏ của cháu phát triển nhanh thế là nhờ chínhsách ưu đãi của thành phố ta đấy chứ”.

“Cậu cứkhiêm tốn, số tiền thuế cậu đóng không ít đâu. Là nhờ chính sách Nhà nước tốtnên mới thu hút được những doanh nghiệp hải ngoại như cậu về quê hương lậpnghiệp chứ. Giới thiệu với cậu, đây là Lục Thiều Trì, cũng là một chàng trairất xuất sắc, cậu ta là tiến sĩ y học trẻ tuổi nhất trong lịch sử, thực là hậusinh khả úy. Hồi trước bên Mỹ đã phải tiêu tốn không ít công sức vì muốn giữcậu ấy lại đấy”.

“AnhLục, chào anh, tôi là Vân Mộ Hàn”. Vân Mộ Hàn đưa tay ra bắt, anh kín đáo quansát Lục Thiều Trì. Người đàn ông trước mặt nho nhã tuấn tú, kính gọng vàngmảnh, lúc cười mắt kính che đi ánh nhìn lãnh đạm trong mắt. Ôn hòa mà có khíchất cao quý không thể mạo phạm, người đàn ông này quả khiến người ta phải kínhnể.

“Chàoanh, tôi là Lục Thiều Trì”. Lục Thiều Trì nắm lấy tay anh ta, bàn tay trong vôthức siết mạnh, đối phương cũng không khách khí lặng lẽ đáp trả. Lần trước gặpngười đàn ông này là ở trước thang máy bệnh viện. Lục Thiều Trì nhìn anh ta,người này mặt mũi thanh tú cuốn hút, khuôn mặt sắc nét, vẻ ngoài tinh tế, ánhmắt cứng cỏi sắc sảo được che đậy dưới hàng mi dài, làm người ta không khỏi bốirối.

“Cáccậu đều là niềm tự hào của Vân Trạch chúng ta. Tôi nói rồi, báo chí các anh nênđưa tin về những nhân tài thế này, còn những tin tức dung tục kia thì đừng.Truyền thông cần có ý thức trách nhiệm xã hội. Tôi đang vội, các anh không cầntiễn nữa. Thiều Trì, Mộ Hàn này, các cậu có gì thì cứ trao đổi tự nhiên nhé”.

“Bác sĩLục, giám đốc Vân, chúng tôi về tòa báo đây”. Mọi người đều cáo từ, từng ngườimột nối nhau chui vào dãy ô tô đỗ trước cửa.

“Đangmưa to lắm, chúng ta lên tầng thượng uống một ly?”. Vân Mộ Hàn đề nghị.

LụcThiều Trì nhìn mưa rơi rào rào ngoài cửa, nhìn ra xa xa, sông nước liền với màutrời, cả bến sông lúc ẩn lúc hiện trong màn nước mờ mịt, những khối kiến trúcđồ sộ biến đổi muôn hình vạn trạng như chốn thần tiên trên biển. Nghe Vân MộHàn nói, anh quay người, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm đó.

Haingười đàn ông nhìn nhau, dù chưa từng một lần trò chuyện với nhau nhưng ánh mắtđã chọi nhau bao lần. Trong lòng căm hận ngùn ngụt nhưng vẫn không chịu lộ rangoài mặt.

“Được, tôi cũng đang muốn uống mộtly”. Lục Thiều Trì nhanh chóng đồng ý.

Bầutrời ngoài cửa sổ nặng trĩu tựa như lúc sắp sửa chạm đến mặt sông, chiếc đènchùm trong phòng ăn tỏa xuống thứ ánh sáng màu vàng dìu dịu. Lục Thiều Trì vàVân Mộ Hàn nhìn nhau đăm đăm qua lớp ánh sáng li ti như bụi trần, ánh mắt cũngnhuộm một sắc vàng sẫm mịn.

“Vang ởđây được lắm, tôi mời, xem như là thay Dĩ Mạch cảm ơn anh”. Lục Thiều Trì nângly, ánh mắt Vân Mộ Hàn bỗng nhiên tối sầm lại.

“ThayDĩ Mạch cảm ơn anh”. Câu này khiến Vân Mộ Hàn thấy rất khó chịu, anh ta dựa vàocái gì mà thay Dĩ Mạch cảm ơn anh? Anh thèm gì lời cảm ơn của anh ta? Máy sưởitrong phòng ăn bật rất mạnh, nên có phần hơi ngột ngạt. Cả thành phố được baotrùm bởi một màn mưa mù mịt, trên ô cửa kính kết một lớp hơi trắng như sươnggiá, trông vào rất lạnh lẽo.

“Anhkhông cần cảm ơn tôi, tôi cũng không làm được gì cho cô ấy. Tôi muốn báo chíngừng đưa tin về cô ấy là không muốn trước khi tôi kết hôn lại có tin tức khônghay. Còn những hợp đồng quảng cáo đều là suất kinh phí tuyên truyền cho tròchơi mới. Anh đúng là cũng không phải tay ngang, đến ủy viên thành phố cũng mờiđược”. Vân Mộ Hàn cố gắng giữ cho giọng mình nghe thật lãnh đạm bình thản, anhkhông muốn cho gã đàn ông trước mặt này nhận ra mình đang lo lắng cho Dĩ Mạch.

“Ông ấylà bạn cũ của bố tôi, chỉ là một bữa trưa bình thường thôi. Tôi muốn báo vớibác Lý việc tôi và Dĩ Mạch sắp kết hôn, hồi bé bác ấy xem tôi như con, chuyệnvui của tôi tất nhiên phải sớm báo cho bác ấy”. Lục Thiều Trì lắc lắc ly rượu,thứ chất lỏng đỏ sẫm trong ly trông càng trong suốt dưới ánh đèn.

Vân MộHàn khẽ chao tay, rượu trong ly suýt chút nữa thì đổ ra ngoài. Anh thầm cảm ơnánh đèn vàng của nhà hàng đã giúp anh che giấu bộ dạng mất bình tĩnh

...

“MộHàn, anh tốt nghiệp đại học xong, mình cưới được không?”.

“Khôngđược, em không học đại học à?”.

“Họcđại học làm sao tốt bằng làm vợ anh được? Thế này vậy, em tốt nghiệp đại họcrồi mình cưới nhé!”.

“An DĩMạch, cái đầu ngốc nghếch của em đang nghĩ gì thế? Còn bé tẹo mà ngày nào cũngnghĩ chuyện lấy chồng. Được, để anh tốt nghiệp xong sẽ cam tâm tình nguyện rướcem về làm vợ vậy”.

Chuyệncũ xin đừng nhắc lại

Đờingười đã nhiều bão giông

Kýức tuôn mãi không ngừng

Yêuhận chôn chặt trong tim

...

Đầu giờchiều mưa vẫn chưa ngớt, lúc này người trong quán ăn đã đi gần hết, căn phòngtrở nên yên tĩnh đến nặng nề. Ở một góc phòng, chàng ca sĩ trẻ vừa gảy đànguitar vừa cất giọng trầm trầm khe khẽ hát bài Khiyêu đã là ký ức.

Nhớ đếnDĩ Mạch, những đường nét mạnh mẽ trên mặt Vân Mộ Hàn từ từ giãn ra, đôi mắtmênh mông dưới ánh đèn vàng dịu dàng. Anh uống hết ly rượu, rượu vang quá dịukhông đủ để anh say. Cứ tự nhắc mình không cần nghĩ đến cô gái đó nữa, vì cô tađã phản bội anh trước, nhưng đến lúc này anh mới nhận ra, hóa ra mình khôngđành lòng. Người đang yêu thì đúng là giỏi tự huyễn hoặc mình. Lúc nào anh cũngtự nói với mình, Eun Chae tốt hơn cô ta trăm nghìn lần, cô dịu dàng, cô chungtình, cô giản dị, không vô trách nhiệm, không ham hư vinh như Dĩ Mạch. Nhưng vìsao anh sắp lấy cô rồi mà không hề thấy vui? Nghe tin An Dĩ Mạch sắp kết hôn,sao trong lòng lại đau đớn đến thế? Tựa như mất nửa sinh mệnh, tựa như nhữngthứ quý giá đang rời xa dần, tựa như chỉ trong giây lát, anh đã mất tất cả.

Tìnhyêu là câu đố khó

Khiếnta lóa mắt si mê

Quênđau là điều có thể

Quênem lại quá khó khăn

Emchưa từng thật sự ra đi

Bởivì em vẫn luôn trong tim anh đó

Anhvẫn còn yêu em tha thiết

Anhbất lực với chính bản thân mình

...

Vìsao em không hiểu

Tìnhyêu là phải đớn đau

Rồimột ngày em sẽ hiểu ra

Cuộcđời không có anh thì vẫn thế

...

Ca sĩchính trong quán hát lại bài hát hoài niệm tha thiết của Trương Quốc Vinh. VânMộ Hàn như quên mất Lục Thiều Trì đang ngồi trước mặt, anh uống hết ly này đếnly khác. Dĩ Mạch đã từng hứa sẽ lấy anh, thế mà giờ cô sắp kết hôn, nhưng ngườicô lấy lại không phải là anh.

LụcThiều Trì lại thấy rất ngon miệng, anh gọi một suất khoai tây rán và pizza hoaquả. Vừa rồi chỉ lo bàn chuyện với Cục trưởng Lý, cả bữa trưa không ăn uốngđược gì, nên giờ tất nhiên phải tận hưởng ra trò. Còn người đàn ông trước mặtrõ ràng là phung phí, ai lại dùng rượu vang đắt tiền để tìm cơn say.

“Saothế? Thức ăn không hợp khẩu vị hay sao mà anh cứ uống rượu suốt thế?”. LụcThiều Trì dùng nĩa xiên một miếng pizza, thưởng thức hương vị.

“Saothế? Anh không mang đủ tiền à?”. Nghe Lục Thiều Trì nhắc, Vân Mộ Hàn sực nhậnra mình đang mất bình tĩnh. Không phải là anh không muốn say, mà là anh khôngthể để lộ vẻ yếu đuối trước mặt người đàn ông này.

“Uốngmười chai nữa cũng không vấn đề gì, chỉ là anh uống tôi không uống thì e khônghay, nhưng mà tôi uống rượu rồi lại lái xe thì Dĩ Mạch sẽ lo. Anh biết đấy, cônhóc thường ngày vụng về vô tư, nhưng nếu là người cô ấy quan tâm thì cứ cuốngcả lên. Tôi mà về muộn thì thế nào cô ấy cũng cằn nhằn như chị Tường Lâm ấy”.

“Cô ấyvốn vẫn thế, sao vậy? Anh chưa quen à?”. Vân Mộ Hàn cười nhạt nhìn Lục ThiềuTrì, cố tình khoe hạnh phúc trước mặt anh sao, đừng quên anh mới là người gặpcô

“Saunày tôi còn khối thời gian để quen”.

“Xem raDĩ Mạch vớ phải một con cáo già rồi”. Vân Mộ Hàn không ngại ngần tấn công, LụcThiều Trì chắc chắn không phải là chú thỏ trắng hiền lành. Anh ta có móng vuốt,có nanh sắc, đằng sau nụ cười ấy là con cáo xảo quyệt không hơn không kém.

“Cáotốt hơn sói, vì nó không những dùng móng vuốt mà còn biết dùng đến cái đầu”.Anh ta quả không hề đơn giản, cái chính là Dĩ Mạch vẫn chưa hoàn toàn quên đượcanh ta, nhưng sợ gì chứ, anh còn khối thời gian để giúp cô quên đi anh ta cơmà.

“Anh cógiấu kỹ đến mấy thì cái đuôi cáo vẫn sẽ lòi ra thôi”.

“Cho dùcó thế thì cũng không đến lượt một con sói từ bi nhắc nhở, hơn nữa, con sói đóđã không còn tư cách để tranh giành”.

Vân MộHàn đứng bật dậy, nhìn Lục Thiều Trì trừng trừng. Lục Thiều Trì đang cúi đầuquệt miếng khoai tây vào chén sốt cà chua, làm như không hay biết đến sự phẫnnộ của anh. Vân Mộ Hàn bỗng thấy sợ hãi trong lòng, từ khi tạo dựng cơ nghiệpđến nay, lần đầu tiên anh cảm thấy nỗi sợ lành lạnh sau lưng. Lục Thiều Trì khóđối phó hơn anh tưởng nhiều, anh ta không khó khăn gì khi tìm ra điểm yếu củaanh. Phải, anh có tư cách gì để chỉ trích thủ đoạn của anh ta, anh có thân phậngì để ngăn cản Dĩ Mạch lấy con cáo này?

Người đàn ông này quá bí hiểm, khiếnanh không nắm bắt được. Còn anh lại như tấm thủy tinh trong suốt, chả trách bịanh ta nhìn thấu ngay. Cảm giác này, thật quá đáng sợ.

Lúc rakhỏi quán ăn, mưa đã tạnh. Mây nơi chân trời ửng màu tím nhạt, giống như nhữngmảng tranh màu nước của đám trẻ con, từng nét từng nét trong sáng rõ ràng. Ánhchiều tà rọi khắp nơi, trong hơi ấm dường như có thể nghe thấy những tiếng khẽkhàng của vạt nắng hôn lên lớp da mịn màng. Người đi ngoài bến sông đông dần,tì trên lan can ngắm làn hơi nước mờ ảo chưa tan hết, dưới ánh chiều tà ánh lênbảy sắc cầu vồng.

“Giờnày mà đã có người chạy bộ”. Vân Mộ Hàn nhìn mấy cụ già đang chạy chầm chậmtrên bờ sông, thở dài.

“Ngườilớn tuổi không quen ở trong phòng tập, thường ra ngoài trời chạy bộ. Mấy hômnay mưa suốt ở mãi trong nhà rồi, giờ mưa vừa tạnh là tranh thủ ra chạy luôn”.

“Cóhứng thú không? Cùng chạy nhé?”. nhìn anh.

“Cứ thếnày mà chạy ư?”. Lục Thiều Trì nhìn bộ âu phục của hai người, chau mày.

“Gầnđây có cửa hàng Nike, sao? Sợ thua tôi à?”.

“Chạyđã hẵng hay!”.

Ánh tàdương xuyên qua những chiếc lá tròn mượt của cây long não, rơi xuống lớp ximăng ướt. Hai đôi giày thể thao màu trắng bị nước bắn lên lấm tấm. Họ mặc đồthể thao rộng rãi, trên mặt lấp loáng những giọt mồ hôi, trông trẻ trung và đầysinh lực như những sinh viên đại học. Trong ngõ hẹp, Thiều Trì mua hai chainước khoáng, đưa cho Vân Mộ Hàn một chai, còn anh dựa cột điện dốc ngược chainước tu ừng ực. Vân Mộ Hàn bóp chai nước trong tay kêu rôm rốp, ném về phía đốidiện, chai nước khoáng rơi trúng thùng rác.

“Cạch”một tiếng, thùng rác ven đường lại có thêm một vỏ chai nước khoáng. Mấy cô nữsinh phổ thông đi học về thấy hai anh chàng thanh niên đẹp trai uể oải dướiráng chiều, bất giác kêu lên đầy phấn khích.

“Nhắmchuẩn đấy, đi đánh bóng đi. Dĩ Mạch trước kia thường hay đi cổ vũ cho tôi”.

“Tôikhông biết Dĩ Mạch có sở thích này, cô ấy lười lắm, lúc nào cũng nằm ườn trêngiường cả buổi sáng, gọi thế nào cũng không dậy. Thôi, hôm nay tôi mệt rồi,không đánh bóng nữa”. Lời lẽ đầy hàm ý của Lục Thiều Trì khiến Vân Mộ Hàn tứctối.

“Mệtrồi sao? Bác sĩ Lục, mới chạy có một tiếng thôi mà, anh đúng là không ổn rồi”.

“Nhiềutuổi rồi, đâu còn tuổi hai mươi như các anh. Rèn luyện cơ thể là phải xem trọngsự bền bỉ lâu dài, không vội được đâu. Có những việc cứ phải kiên trì đến cùngchứ không nên cứ thế lao lên phía trước”. Lục Thiều Trì từ tốn nói, thân ngườidựa vào cột điện của anh dần thẳng lên. Ánh mặt trời sau lưng anh đổ bóng thànhnhững đường nét tối màu của cơ thể. Anh ngẩng đầu nhìn từng dãy căn hộ, ánhsáng lóa mắt như tơ nhện đậu trên trán anh, tỏa ra phong độ ôn hòa. Vân Mộ Hànnhìn theo ánh mắt anh. Trong con ngõ nhỏ yên tĩnh có nhà nuôi bồ câu, hàng đànhàng đàn bồ câu đập cánh xếp hàng trên mái hiên. Tim anh chùng lại, tựa như sợidây đàn lạc điệu rung lên những âm thanh khản đặc.

“DĩMạch rất thích bồ câu”. Lục Thiều Trì khẽ nói.

“Chúngta đi thôi”. Vân Mộ Hàn thấy bức bối trong lòng, Dĩ Mạch thích đồ ngọt, thíchnước uống có gas, thích bồ câu, thích chơi trò RPG, những ý thích này của cô đãtừng chỉ thuộc về anh, chỉ anh mới được biết. Nhưng giờ đã không còn như vậynữa, người đàn ông ấy hiểu rõ cô hệt như anh ngày xưa, anh ta đã trở thành tìnhyêu mới của cô.

Đã đếngiờ tan học, con ngõ càng lúc càng đông, học sinh đeo cặp sách đổ ra đường. Cólẽ do hai anh chàng đứng bên đường quá ư ưa nhìn, không ít kẻ dừng bước, hiếukỳ nhìn ngắm họ. Một vài học sinh lao thẳng đến hàng Internet. Vân Mộ Hàn bấtgiác nhớ đến Dĩ Mạch, hồi đó cô cũng hối hả như thế.

Có mấynữ sinh thì thào bình luận, loáng thoáng những “công” với “thụ”. Lục Thiều Trìngán ngẩm nhìn họ, anh biết họ đang bàn tán gì, vì Dĩ Mạch cũng thế, đầu óc đầynhững thứ này. Hồi trước có lúc đang ăn cơm, cô ôm cuốn truyện tranh không biếtthuê được ở đâu xem say sưa thích thú, anh nhắc nhở nhưng cô vẫn không chịusửa, cứ thế mải mê xem. Có lần, anh thật sự không nhịn nổi giật lấy cuốn truyệntranh để xem xem cô nàng này có cái gì trong đầu. Nhưng nội dung trong tranhkhiến anh suýt nữa thì phì cả cơm trong miệng ra. Dĩ Mạch lại không nhận ra sựlúng túng của anh, cô nhìn anh đầy vẻ lạ lẫm, sau đó nói bằng cái giọng khiếnanh nổi hết cả da gà: “Đốc tờ Lù, anh có thân hình của tiểu công, lại có khuônmặt của tiểu thụ, hết ý hết ý!”.

“Bọntrẻ bây giờ đều làm sao thế không biết?”. Nghĩ đến bộ dạng si mê của Dĩ Mạchgiống hệt đám nữ sinh này, anh không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.

“DĩMạch rất thích game online, xem ra bác sĩ Lục được giáo dục kỹ như vậy, chắc làkhông có hứng thú với những thứ ấy”. Vân Mộ Hàn rõ ràng là quá sai lầm khi nghĩrằng Thiều Trì không biết gì về game. Đến anh cũng tự thấy bới móc cay cú thếnày thật ấu trĩ, nhưng không biết tại sao cứ nghĩ đến con cáo già làm bộ đứngđắn ở bên Dĩ Mạch, anh lại thấy vô cùng khó chịu.

“Mấytrò chơi này trước tôi cũng không quan tâm mấy, nhưng toàn bị Dĩ Mạch lôi đilập đội, nên giờ cũng quen kha khá rồi. Giám đốc Vân là dân lập trình game,nghe nói trò chơi mới của anh rất khác so với truyền thống, rất được ưachuộng”.

“Vậysao? Chúng ta PK(15) mộtván chứ?”.

“Cũngđược, nhưng phải nhanh nhanh lên, Dĩ Mạch thường bỏ bữa, tôi phải về ăn với c

“Hay làcược cái gì đi, nếu tôi thắng thì anh rời xa Dĩ Mạch, được không?”.

LụcThiều Trì nheo mắt lại, dưới lớp kính cận, Vân Mộ Hàn vẫn có thể cảm thấy vẻtức tối đang kìm nén của anh.

“Dĩ Mạch không bao giờ là đồ đánhcược của tôi”. Lục Thiều Trì nói rành rọt từng từ từng từ một.

Tronghàng Internet nồng nặc mùi khói thuốc, không biết là do không gian quá chậtchội đông đúc hay là do quá nhiều người hút thuốc mà không khí xung quanh cóphần nặng nề. Vân Mộ Hàn và Lục Thiều Trì đều quá nổi bật, việc họ ngồi xuốngtrước máy tính có vẻ rất không phù hợp giữa chốn ồn ào này. Lục Thiều Trì điềukhiển chuột và bàn phím, hít một hơi dài. Phiên bản 3D đẹp long lanh như hoạthình Nhật Bản, các nhân vật để lựa chọn phong phú, nội dung mô phỏng đời sống,đội ngũ hùng hậu với chức năng PK, đó đều là những thứ Dĩ Mạch thường nhắc đếnkhi chơi game. Người đàn ông này rõ ràng chưa dứt tình với Dĩ Mạch.

Tròchơi này kỳ ảo như truyện tranh, đánh đấm kịch liệt mà nhân vật chính vẫn đẹpđẽ như thường, không hề có chút máu me tàn bạo nào. Nhưng cho dù trên màn hìnhcó vạn dặm băng tuyết, có công tử tuấn tú phong độ cũng không xua bớt được mùithuốc súng giữa hai kẻ gươm đã tuốt, cung đã giương. Mùi thuốc súng nhanh chónghấp dẫn những người khác trong cửa hàng tụ tập lại, vừa xem vừa bình luận liênhồi. Vân Mộ Hàn nhướng mày, vẫn nhớ rõ mồn một lần đầu tiên anh và Dĩ Mạch quennhau, xa xa trong đám người đông đúc, cô chậm rãi đứng lên trước bàn máy tính,tháo tai nghe ra, nhìn thẳng vào mắt anh. Cái nhìn đó tựa như đã nhìn thấu vạnnăm, khiến anh dù có trong mơ cũng không muốn rời.

Dĩ Mạchthích xem tiểu thuyết võ hiệp, bối cảnh trò chơi của anh cũng đậm chất võ hiệp.Hoang mạc gió cát bay vạn dặm, vạn lý sơn hà ngựa giẫm tan, tà dương như tuyết,núi xanh tựa thép. Đó là trước kia, cô bám lấy anh say sưa kể về miền đất tươiđẹp hết lần này đến lần khác, quất ngựa đi khắp núi sông, như thơ như họa. Hồiđó anh còn cười cô trẻ con, nhưng sau này, những gì cô đã kể đó đã trở thànhđộng lực cho anh thiết kế trò chơi này trong suốt sáu năm qua. Trò chơi nàythuộc về anh và Dĩ Mạch, nó không chỉ là một trò giải trí, nó còn là ký ức củariêng họ.

Trongtrò chơi, nhân vật của Vân Mộ Hàn là tướng quân thiếu niên, giáp bạc hia vàng,bên hông đeo gươm dài ba thước, kiêu hãnh trên lưng ngựa, chỉ huy thiên binhvạn mã bày trận tiến công. Nhân vật của Lục Thiều Trì là hiệp khách áo đen, mặtnhuốm phong trần, áo dài phấp phới trong cuồng phong, đầy vẻ hào sảng. Trướcmặt là những hiệp khách huynh đệ do chàng chỉ huy, bình thản đứng đó, chờ đợibinh sĩ quân địch đánh tới. Tiếng kim khí chạm vào nhau dội lên âm thanh rungchuyển, cả hai người đều bất giác chau mày.

Tiếngchém giết vang trời, bên ngoài những trận địa gươm đao, tuyệt thế hồng nhanđứng đó. Xiêm y màu thiên thanh, áo choàng màu tím nhạt, phấn son kiều mỵ nở nụcười phù dung, ngọc như nước áo như trăng. Lúc này, nàng mỉm cười, leo lên ngựacủa hiệp khách, chàng tướng quân chỉ còn cách giương mắt dõi theo vó ngựa tungbụi bay mù trời.

Đã mấthồng nhan lại thiệt quân binh, ngoảnh lại giang sơn mỹ nhân đều đã mất. Dù chỉlà trò chơi, kết quả vẫn khiến người khác phải nhỏ lệ.

“Khôngthể thế được, sao anh lại thắng!”. Vân Mộ Hàn vùng đứng dậy, không ai biết rõtrò chơi này hơn anh. Ai thua thì được, nhưng anh thì không thể.

“Saoanh lại hỏi tôi sao lại thắng mà không tự hỏi mình sao lại thua?”. Lục ThiềuTrì tắt màn hình, trong nháy mắt, miền đất hư ảo đẹp đẽ phồn hoa đó biến thànhmột mảng đen ngòm.

“Tròchơi này là do anh thiết kế, nhưng chưa chắc anh đã biết rõ nhất. Giống như anhcó thể có rất nhiều kỷ niệm với Dĩ Mạch, nhưng anh vẫn không hiểu cô ấy”.

“Anhnói gì?”.

“Vừarồi anh hỏi tôi, nếu anh thắng thì tôi có rời bỏ Dĩ Mạch hay không? Giờ tôithắng rồi, anh có cược nổi không?”.

“Tôinói cho anh biết, Dĩ Mạch không phải là thứ để anh hay tôi đặt cược. Anh chớ cómơ!”. Vân Mộ Hàn cố gắng kiềm chế, ngăn không cho mình vung nắm đấm.

“Rốtcuộc thì anh tự tin cái gì? Tôi biết chờ đợi hơn anh, dù anh và cô ấy có rấtnhiều kỷ niệm với nhau. Không sao cả, tôi có thể chờ cô ấy quên anh”.

“Rốtcuộc anh muốn nói gì?”. Vân Mộ Hàn trừng trừng giận dữ.

“Tôimuốn nói tôi rất hận anh sao lại đối xử với cô ấy như thế. Vân Mộ Hàn, anhkhông có tư cách yêu Dĩ Mạch! Tôi không có thời gian chơi với anh nữa, Dĩ Mạchcòn đang đợi tôi”. Lục Thiều Trì xem đồng hồ, không còn sớm nữa rồi.

Vân MộHàn phừng phừng đấm thẳng vào màn hình máy tính. Đây là lần thứ hai anh cảmthấy thất bại thế này. Lần đầu tiên là buổi chiều năm thứ tư đại học, trongcuộc cãi cọ giữa anh và Dĩ Mạch. Lúc đó Dĩ Mạch đã nói, Vân Mộ Hàn, chúng tachia tay đi. Lúc cô quay người, thậm chí không ngoái lại nhìn anh, vẻ tuyệttình đó, vẻ nhẫn tâm đó anh không thể nào quên. Chiều hôm ấy, anh chỉ nghe thấyhai tiếng “chia tay” vang lên rõ ràng đanh gọn, như cái tát giáng vào mặt anh.

Hôm nayLục Thiều Trì hỏi rốt cuộc anh tự tin cái gì? Phải, từ sáu năm trước, anh đãthua hoàn toàn, anh còn tự tin gì nữa? Nỗi nhục này khiến anh chỉ muốn bỏ chạy.Không khí trong hàng Internet đặc sệt, anh rảo nhanh bước chân, chỉ muốn lậptức rời khỏi nơi đang đè nặng lên mình.

Vừabước đến cửa, ông chủ hàng đã chặn anh lại, đòi anh bồi thường chiếc màn hìnhtinh thể vừa bị anh phá hỏng. Anh không mang tiền mặt, chỉ hỏi một câu có quẹtthẻ được không. Ông chủ phẫn nộ nói: “Nhãi ranh chọc tức ta à? Trả tiền ở quánnet còn đòi quẹt thẻ?”. Vân Mộ Hàn không muốn lằng nhằng với ông ta, rút tậpséc ra ký đánh roẹt, con số bên trên đủ để mua mấy chiếc máy tính cao cấp nhất.Chẳng ngờ ông chủ quán không chịu nhận séc cũng không chịu cho Vân Mộ Hàn đi,túm chặt lấy áo anh, chửi mắng đe dọa làm cho anh thật bẽ mặt.

“Ông cóbuông ra không?”. Tâm trạng vốn đã tệ, giờ còn bị người khác làm phiền vô lối,anh càng nổi nóng hơn.

“Nhãiranh phách lối cái gì!”. Ông chủ cửa hàng quát.

Vân MộHàn ngẩng phắt đầu, đôi mắt rực lửa trừng trừng nhìn đối phương. Sự khinhthường đó khiến chút lý trí cuối cùng của anh vỡ vụn. Một cú đấm vung lên, saumột tiếng kêu thất thanh, cả cửa hàng net bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Bảo vệlao vào giữ chặt lấy Vân Mộ Hàn, anh cũng không biết mình đang bị đánh hay đangđánh người khác. Tựu trung lại, khi cảnh sát đến, anh và một số người xungquanh đều đã sưng mặt. Ngồi trong xe cảnh sát, anh định rút điện thoại gọi luậtsư, nhưng nghĩ đến việc hôm nay, anh buồn bã bất cần tắt điện thoại.

Nghe tiếng còi xe cảnh sát hụ vang,nhìn Vân Trạch qua song sắt cửa xe cảnh sát, Vân Mộ Hàn chưa từng nghĩ mình lạicó ngày như thế này, thất thế hoàn toàn vì cô gái đó. Anh xoa xoa khóe miệngthâm tím, đã bao lâu không đánh nhau rồi? Hóa ra, bây giờ mình vẫn còn có thểgây ra những chuyện ấu trĩ như thế này.

Lúc rờikhỏi hàng Internet, bước chân của Lục Thiều Trì hơi loạng choạng. Nếu là trướckia, anh tuyệt đối không thể nói những lời đó với Vân Mộ Hàn, càng không thểhiện tính khí thất thường như hôm nay. Hơi thu mát mẻ nhưng anh chỉ thấy lạnh.Thắng Vân Mộ Hàn anh lại không hề thấy vui, thậm chí còn cảm thấy chẳng vẻ vanggì. Trò chơi này từ thao tác đến chiến lược anh đều rất quen thuộc, vì từ khitrò chơi bắt đầu được tung ra, anh liền bị kéo đi trải nghiệm cùng Dĩ Mạch, mớiđầu không để tâm mấy, sau mới biết kỹ sư phần mềm là Vân Mộ Hàn.

Lấy xeở Quân Duyệt xong, anh phóng như bay trên đường. Đến ngã tư, đèn flash củacamera giao thông lóe lên mấy lần, cùng lúc đó có một chiếc xe tải cỡ lớn laothẳng về phía anh, còi xe kêu inh ỏi, đinh tai nhức óc. Trong giây lát, anh đờngười ra, tự nhiên quên mất là mình phải lái tránh đi.

Tiếngphanh xe nghe sởn gai ốc như móng tay cào trên mặt kính, chiếc xe tải điêncuồng bẻ hướng, dù chưa đâm thẳng vào xe anh nhưng đuôi xe đã quét văng xe anh.Chiếc Porsche mất phương hướng, xoay mấy vòng bên đường rồi lao vọt lên một bãicỏ. Dây an toàn siết chặt khiến xương sườn Lục Thiều Trì đau rã rời, anh nghethấy một âm thanh như tiếng nổ dội bên tai, túi khí an toàn bật mạnh ra, tựanhư một ngọn núi đổ ập xuống người anh, trong họng trào ra vị tanh tanh, anh cốgắng mở mắt, nhưng trước mắt chỉ là một vùng trắng xóa.

“DĩMạch, em phải tin, chỉ có em rời bỏ anh, còn anh vĩnh viễn không bao giờ rời bỏem. Bất kể là sống hay chết, anh cũng sẽ là người ra đi sau cùng”.

Trongtai lùng bùng, nhưng anh nghe thấy tiếng mình rất rõ ràng, lời hứa kiên địnhđó, anh không bao giờ là người đầu tiên ra đi. Sinh tử chỉ cách nhau một ranhgiới mong manh, lướt qua trước mắt anh là hình ảnh Dĩ Mạch. Cô cười tươi tắnnhìn anh, môi chu ra, khuôn mặt búp bê tròn trịa trông như một quả táo vừa chíntới.

“Đốc tờLù, đốc tờ Lù...”. Cô gọi đi gọi lại, ríu ra ríu rít như tiếng ve giữa ngày hè.Anh cười nói anh nghe thấy rồi, nhưng cô vẫn không chịu dừng lại, cứ gọi mãi,gọi mãi không thôi. Cô nhìn anh, mắt ngấn lệ, tiếng gọi cũng càng lúc càngchống chếnh. Đốc tờ Lù, cô gọi đến tuyệt vọng, anh như nhận thấy có mùi vị biệtly. Nỗi sợ đông đặc lại trong người anh, anh nắm lấy tay cô, sợ cô sẽ đi mất.Anh biết nỗi sợ đó đến từ đâu, giống như hồi bé lúc bà nội qua đời, cũng gọianh như thế, Thiều Trì, Thiều Trì, cứ gọi tên anh như vậy mãi, tựa như cố dùngnốt chút sức lực của mình.

“Đốc tờLù, đốc tờ Lù...”.

Từngtiếng văng vẳng như trong mơ. Cô khẽ gọi anh, âm thanh càng lúc càng xa vời.Anh bất lực, bên ngực trái nhói lên cơn đau.

“Đốc tờLù, đốc tờ Lù, anh có nghe thấy không?”. Anh chầm chậm mở mắt, người anh thấyđầu tiên lại không phải là Dĩ Mạch. Ý thức của anh dần hồi tỉnh, anh nhớ mìnhvượt đèn đỏ và va phải chiếc xe tải bên đường. Ch này chắc là Bệnh viện NhânTâm, bác sĩ đang kiểm tra cho anh là cấp dưới của anh, giờ anh lại nằm trêngiường bệnh để người khác cứu chữa.

“Anh bịđâm xe, hôn mê ba ngày rồi. Chúng em đã kiểm tra toàn thân cho anh, báo cáo cụthể chiều mới có. Trước mắt, anh hôn mê chủ yếu là vì não bị chấn thương, chỗnày... các chỗ khác... chỗ này...”. Bác sĩ trẻ tuổi đọc lên.

“Có báocáo thì đưa luôn cho tôi là được rồi. Mấy ngày nay chỉ có các cậu ở đây thôià?”.

“Vâng,lúc anh được đưa đến phòng cấp cứu, Viện trưởng hoảng hốt lắm, còn lệnh chochúng em phải bố trí đưa anh vào phòng chăm sóc đặc biệt”.

“Sao,cậu nói tôi hôn mê ba ngày à? Cậu cho tôi xem toàn bộ báo cáo tình hình chuyểnbiến của các bệnh nhân khoa tim mạch trong ba ngày vừa rồi nhé, giờ tôi đếnphòng bệnh thường trú của khoa tim mạch xem một chút”.

“Khôngđược, anh còn đang phải theo dõi, không xuống đất đi lại được. Chủ nhiệm Lục,anh cần nghỉ ngơi ít lâu, đừng vội làm việc”. Bác sĩ trẻ tuổi lau mồ hôi, Chủnhiệm Lục quả là người cứng cỏi.

“Cậu làchủ nhiệm hay tôi là chủ nhiệm? Cậu có biết bệnh nhân khoa tim mạch bất cứ lúcnào cũng có thể xảy ra chuyện bất ngờ không? Chắc tôi chỉ bị gãy xương nhẹthôi, không vấn đề gì đâu”. Thái độ ấp úng của cậu ta khiến Lục Thiều Trì sinhnghi, anh bị đâm xe rồi được đưa vào bệnh viện của mình, chuyện này chắc chắntrong bệnh viện đều đang bàn tán ầm lên rồi, Dĩ Mạch không thể không biết.Nhưng vì sao khi anh mở mắt ra lại không thấy cô?

Trongmơ, anh nghe thấy cô gọi tên anh, chẳng lẽ đó chỉ là ảo giác thôi sao?