Mây Mù Phủ Kín Trăng Thưa

Chương 9: Phiên Ngoại 1.2 - Hầm thịt




Tác giả: Gấu

Biên tập: Raph

---

Ngự thư phòng.

Hoàng đế Tề Minh ôm lấy Hoàng hậu của mình, đôi tay rắn chắc đỡ lấy sống lưng mảnh mai của Tống Quân Di, khẽ cắn vành tai đã trở nên đỏ ửng của y.

"Hoàng hậu muốn ta dỗ dành thế nào đây?"

Tống Quân Di vô cùng ngại ngùng, nhưng đôi tay thon dài trắng nõn như ngọc vẫn ôm lấy bả vai Tề Minh, mềm giọng đáp lời.

"Đều do Bệ hạ quyết định."

Một luồng nhiệt từ hạ thân chạy dọc sống lưng Tề Minh khiến toàn thân hắn nóng rẫy như hun lên một nồi nước sôi, đôi môi không chịu nổi mà đặt lên gò má, khoé mắt, bờ môi đỏ mọng ướt át của Tống Quân Di. Phượng bào cũng tuột xuống tận vai, Tề Minh không chờ được, đôi môi dần trượt xuống bên dưới, hôn lên cần cổ trắng nõn và bờ xương quai xanh mảnh khảnh. Hắn kìm lòng không đặng lập tức cúi xuống mút mát, tận hưởng da thịt non mịn, thơm tho của tiểu bảo bối dưới thân.

Bàn tay phía dưới cũng không ngừng di chuyển, chẳng mấy chốc, thắt lưng đã nhanh chóng trở nên lỏng lẻo mà tuột xuống tự lúc nào. Thân thể Tề Minh càng áp sát vào y, muốn để thân thể mát rượi ấy dung hòa sự nóng rực dưới thân.

Tống Quân Di cảm nhận được thứ ấm áp nhưng lại cứng rắn như sắt thiết đang chọc vào cơ thể mình, hai má bỗng chốc đỏ lựng. Đôi tay ngọc ôm lấy gáy của hắn dần trượt xuống cổ, ngón tay thon dài mân mê hạt táo phía trước, ánh mắt càng ngày càng trở nên si mê.

Tề Minh làm sao chịu nổi thêm nữa.

Phượng bào lại tiếp tục rơi xuống, thân người ngọc ngà bại lộ trong không khí, dưới ánh sáng ban ngày lại càng giống như đang phát sáng. Đôi môi Tề Minh lại tiếp tục xâm chiếm, đánh dấu lên khối mĩ ngọc thượng đẳng này.

"Quân Di, ngươi thơm quá."

Tống Quân Di lúc này cả người cũng dần nóng lên, thân dưới cũng không nhịn được mà cựa quậy. Chỉ là hành vi này càng khiến cho Tề Minh không chịu nổi nữa, bàn tay dưới eo càng thêm siết chặt, hai thân thể càng càng thêm kề sát khiến cho khoé miệng y cong lên, âm thanh rên rỉ vô tình bật ra khỏi khóe môi đang cố gắng mím chặt.

"Ưm... Tề Minh..."

Vài âm tiết đứt quãng hòa trong hơi thở trằn trọc vì bị người kìm nén, nhỏ nhẹ tựa cánh hoa đào rơi trên cỏ non ngày xuân, nhưng vậy cũng đủ kiều mị để khiêu lên dục tình khó lòng cưỡng lại được.

Đại não Tề Minh dường như có một tiếng nổ lớn, mặc kệ đã nghe qua tiếng gọi này không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng khiến hắn rạo rực, hạnh phúc đến tràn đầy.

Long bào lẫn Phượng bào đều đã chịu chung số phận nằm dưới đất. Hai mảnh y bào, bên thêu đuôi rồng bên thêu cánh phượng, lúc này như đang quấn quýt giao triền, phân không rõ trên dưới trước sau.

Bàn tay của Tề Minh nhẹ nhàng tách ra hai gò đất nhỏ phía sau, lần tìm miệng huyệt ướt nhẹp đang nhẹ nhàng run lên, mời gọi người ta tới chà đạp. Một ngón tay khẽ luồn vào bên trong, cảm nhận vách tràng mềm mại, ấm áp.

"Ngoan, gọi thêm một lần."

Giọng nói Tề Minh hơi khàn khàn, mang theo ý vị trêu chọc, ra lệnh.

Tống Quân Di da mặt mỏng, lại càng cắn môi không chịu nói.

Ngón tay thô ráp phía dưới lại càng đào sâu hơn, khẽ di chuyển, mật huyệt bị kích thích, trào ra một ít dịch trong suốt. Lúc này thì lí trí của Tống Quân Di không biết đã trôi đi nơi nào rồi, chỉ còn lại dục vọng cố kìm chế.

"... Tề Minh.."

Một tiếng gọi lại chính thức khiến cho dục vọng của Tề Minh trào lên như một cơn đại hồng thuỷ, cuốn đi tất cả lí trí.

Long hành của Hoàng đế lập tức xuất đầu, nhẹ nhàng tìm tòi hang ổ của mình. Khoảnh khắc tiếng thở dốc đứt quãng rơi xuống bên tai, long căn liền lập tức hăng hái nhập động, thoả sức vẫy vùng, dùng sự bất ngờ mà tiến công thẳng vào khe sâu hiểm trở.

Hơi thở bị đâm đến chia năm xẻ bảy, tiếng nức nở truyền khắp Ngự thư phòng.

Tiếng chim hót ngoài cửa cũng phải thẹn thùng mà nhường chỗ, chỉ có ánh sáng chui qua khe cửa, chiếu lên hai bóng dáng mập mờ, đầy dâm mĩ.

Tiếng da thịt va chạm nhóp nhép khiến người người mặt đỏ tai hồng tới rạng sáng chưa ngừng. Giọng ai đó từ rên rỉ khẽ khàng, vì bị dục vọng xâm chiếm mà phóng thích thành tiếng rên la, rồi lại vì cường độ vận động kéo dài mà trở thành tiếng khàn đục xin tha mạng. Bụng nhỏ của Tống Quân Di được rót đầy tinh hoa, khiến dòng chất lỏng không ngừng rịn ra từ nhụy huyệt sưng đỏ, chảy thành dòng xuống đùi trong, thấm xuống đệm chăn long phụng. Bụng dưới Tống Quân Di cũng từ từ ứ lên thành một độ cung nho nhỏ.

Cũng không rõ qua bao lâu, Tống Quân Di thần trí lên mây, chỉ cảm thấy giống như có một dòng nước ấm áp bao trọn lấy thân thể, rồi lại đột kích vào bên trong, lúc này mới mê man mà thiếp đi.

"Quân Di của ta, Hoàng hậu của ta..."

Ngươi không biết được ta yêu ngươi nhường nào đâu.

Tiếng lòng thổn thức nơi đáy tim, giấu không được nhất vãng tình thâm.

La trướng khẽ động, chút tia xuân ý sót lại hãy còn vấn vít lưu luyến không nỡ rời.

HẾT PHIÊN NGOẠI 1