May Mắn Nhỏ Của Em - Duy Kỳ

Chương 7




Sau khi trả lời hết những tin nhắn cần trả lời, Hạ La lại tắt điện thoại, thế giới trở về yên tĩnh.

Sau hơn ba năm, trong ký ức của cô, khuôn mặt của Lục Tắc Tây đã trở nên mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của anh, cô vẫn cảm thấy khó lòng bình thản.

Nếu ngày đó nhảy hồ chết đi thì đã không phải đối mặt với những điều này nữa.

Nghĩ đến đây, cô lại bực mình với Giang Sinh, nếu không phải anh ta nhiều chuyện, có lẽ cô đã giải thoát từ lâu rồi. Còn kẻ gây ra chuyện này, giờ đang ngủ say, thậm chí còn ngáy khò khò.

Hạ La càng nghĩ càng tức, cầm chai nước khoáng uống dở ném mạnh vào lưng anh ta. Giang Sinh giật mình tỉnh giấc, lơ mơ gãi lưng: “Cái gì rơi vậy?”

Hạ La lại đập mạnh vào anh một cái: “Còn không dậy nữa? Ngủ tiếp thì trời tối mất!”

Nghe vậy, Giang Sinh vội lấy điện thoại xem giờ, bật dậy nhanh như chớp: “Chết tiệt, sao tôi ngủ hơn một tiếng rồi…”

“Không muốn ngủ lâu thì tự đặt báo thức đi.”

“Tôi quên mất…”

Giang Sinh nhanh chóng trở lại ghế lái, uống vài ngụm nước, lấy một chai dầu gió nhỏ, thoa một chút lên thái dương, rồi thắt dây an toàn, nhả phanh tay: “Đi thôi.”

“Ừ.”

Xe rời khỏi khu dịch vụ, phong cảnh bên ngoài cửa sổ lại thay đổi. Hạ La nhìn những ngọn núi lướt qua bên ngoài mà thẫn thờ. Cánh cửa dẫn đến thế giới thực vừa mới mở ra trước mắt cô trong chốc lát, rồi lại bị cô đóng sập lại. Cô đang cố quên đi tất cả những gì vừa thấy.

Giang Sinh liếc nhìn cô, dò hỏi: “Lúc nãy hình như… tôi nghe tiếng điện thoại của cô mở máy, phải không?”

Hạ La mặt không cảm xúc: “Không có, anh nghe nhầm rồi.”

“Hả?” Giang Sinh nghi hoặc: “Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng WeChat mà…”

“Anh nghe nhầm rồi.” Hạ La quay đầu lại, với vẻ mặt chân thành ‘anh cứ tin tôi đi’: “Tôi thật sự không mở máy, anh nghe thấy là điện thoại của người khác.”

“…” Giang Sinh không hiểu sao cô lại phủ nhận, nhưng vẫn nhượng bộ: “Có lẽ tôi nghe nhầm.”

“Ừ.”

Im lặng một lúc, Giang Sinh chợt nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “À phải rồi, tôi vẫn chưa biết tên cô.”

Hạ La im lặng một lát: “Không cần biết tôi tên gì đâu.” Dù sao cũng chỉ là người qua đường thôi.

“Vậy tôi nên gọi cô thế nào?”

“Anh không phải vẫn gọi tôi là ‘này’ đó sao.”

Giang Sinh gãi gãi má: “Cứ gọi vậy hoài cũng không hay lắm.”

Hạ La tỏ vẻ không quan tâm: “Tôi còn không để ý, anh để ý làm gì?”

Giang Sinh nhất thời không biết nói gì. Thấy cô vẫn rất đề phòng, anh cũng không hỏi thêm về thông tin cá nhân của cô nữa: “Tôi mở nhạc nghe được không?”

Hạ La nhún vai, tỏ ý đồng ý, dù sao ngồi trên xe cũng chẳng có việc gì để làm, chán chết đi được, không bằng nghe chút nhạc.

Giang Sinh tay trái giữ vô lăng, tay phải cầm điện thoại, nhẹ nhàng chạm vài cái trên màn hình, âm nhạc du dương lập tức vang lên.

Beauty queen of only eighteen

She had some trouble with herself…

Hạ La nghe mà sững người, đây không phải là bài “She Will Be Loved” của Maroon 5 sao?

Cô ngạc nhiên liếc nhìn Giang Sinh. Trông anh ta thô kệch vậy mà không ngờ lại có gu nghe nhạc khá tốt, thậm chí còn nghe cùng ban nhạc với cô.

Không không không, cô lắc đầu, chắc chỉ là trùng hợp thôi.

Một bài hát kết thúc, tự động chuyển sang bài tiếp theo:

You and I go hard at each other like we’re going to war

You and I go rough we keep throwing things and slamming the doors…

Lại là Maroon 5, bài “One More Night”.

Không thể trùng hợp đến thế được chứ? Hạ La không nhịn được hỏi: “Anh đang nghe đài nào vậy?”

Giang Sinh không hiểu: “Không phải đài, là playlist của tôi.”

Hạ La buột miệng: “Anh nghe nhạc tiếng Anh á?”

Giang Sinh nghe ra ý coi thường trong giọng cô, quay đầu nhìn chằm chằm: “Sao, tôi trông không giống người nghe nhạc tiếng Anh à?”

“…” Hạ La cứng cổ: “Anh trông giống người nghe Đao Lang hơn.”

Giang Sinh hừ một tiếng: “Đừng đánh giá người qua vẻ ngoài. Tiếng Anh tôi cũng học được chút ít, hồi đi học thành tích của tôi không tệ, từng đứng nhất lớp đấy.”

“Thật hả?” Hạ La đánh giá anh từ trên xuống dưới, có chút thay đổi cái nhìn: “Thành tích tốt vậy, sao không học đại học?”

Sắc mặt Giang Sinh khựng lại, tay nắm vô lăng siết chặt, một lúc sau mới gãi gãi mũi: “Không, vì một số chuyện mà bỏ dở.”

Hạ La không hỏi thêm nữa, một là cảm thấy đã chạm đến chuyện buồn của anh, hai là càng hiểu anh nhiều, dường như càng công nhận anh nhiều hơn, mà với tình trạng hiện tại của cô, thực sự không cần thiết phải tìm hiểu thêm về một người nữa.

Trong xe rơi vào im lặng, chỉ có nhạc phát từ điện thoại đồng hành cùng họ cả buổi chiều. Tối đến ăn chút gì đó ở khu dịch vụ, rồi lại tiếp tục lên đường, đến Dương Thành đã là hơn một giờ sáng.

Lại là một khu chợ xa lạ đối với cô.

Giang Sinh đỗ xe, xuống xe tìm người dỡ hàng, Hạ La cũng theo xuống xe, ngồi hơn mười mấy tiếng đồng hồ, cô đau lưng đau mông, cả người như sắp rã ra.

Duỗi người một cái, rồi vận động vài cái cho giãn gân cốt, hít thở sâu vài lần, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Đúng lúc Giang Sinh đi tới: “Cô đợi tôi một lát, dỡ hàng xong tôi tìm chỗ cho cô ở.”

“Phải dỡ bao lâu?”

“Có thể khoảng nửa tiếng.”

“Lâu vậy.” Hạ La đứng đây đợi dỡ hàng thực sự chán: “Vậy tôi đi dạo một chút đã, lát nữa quay lại.”

Giang Sinh lập tức lo lắng: “Cô có biết đường không? Đừng đi lạc đấy.”

“Tôi chỉ đi quanh bãi đỗ xe thôi, người lớn như này rồi, không lạc được đâu.”

Giang Sinh vẫn không yên tâm: “Cô mang điện thoại theo không?”

Hạ La chỉ vào cái ba lô sau lưng: “Trong túi đây.”

“Còn nhớ số điện thoại của tôi không?”

Hạ La bất đắc dĩ trợn mắt, đọc lại số điện thoại của anh: “Giờ đi được chưa?”

Giang Sinh mới gật đầu: “Nếu lạc đường thì gọi cho tôi, tôi qua đón cô.”

“Biết rồi.” Hạ La không thèm ngoái đầu lại mà bỏ đi.

Bãi đỗ xe lúc hơn một giờ sáng, ngoài một số ít xe tải đang bốc dỡ hàng thì nhìn chung khá yên tĩnh, các khu nhà dân và cửa hàng xung quanh hầu hết đều tối om.

Đi ra khỏi bãi đỗ xe, qua một con hẻm, ra đến đường lớn. Đây là con đường hai chiều nhỏ, ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống mặt đường yên ắng, hai bên đường có vài chiếc xe đạp công cộng đổ nghiêng ngả.

Hạ La đi dọc theo con đường. Cô thường mất ngủ, hai ba giờ sáng vẫn thức là chuyện bình thường, nhưng cô hiếm khi ra ngoài vào giờ này. Như thế này, một mình lang thang trên đường vào đêm khuya, quả là lần đầu tiên.

Đường phố gần như không có người đi bộ, thỉnh thoảng có chiếc taxi chạy qua bên cạnh, tài xế giảm tốc độ, quan sát thái độ của cô, sau khi phát hiện cô không có ý định đón xe thì lại đạp ga phóng đi.

Cả thế giới đều đã ngủ, chỉ một mình cô đi trên đường, cảm giác này cũng khá kỳ lạ. Bước chân Hạ La trở nên nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn khẽ ngân nga một giai điệu, ư ử không thành bài, dù sao trong thành phố này cũng chẳng ai biết cô, như thể đang sống trong một khoảng trống chân không vậy.

“Meo…”

Một tiếng mèo kêu cực kỳ yếu ớt bỗng lọt vào tai. Hạ La sững người, dừng bước, nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm không.

Đợi một lúc lâu, lại vang lên một tiếng: “Meo…”

Hạ La nhìn theo hướng tiếng kêu, không xa phía trước, dưới bóng của chiếc xe đạp công cộng, có một cục bông xù nhỏ. Cô tò mò đi lại gần xem, lập tức sững sờ.

Đó là một con mèo con mới sinh, có lẽ chưa đầy hai tháng tuổi, lông màu cam, toàn thân bẩn thỉu, đang nằm vật vờ, chân sau bên phải không biết bị gì cán gãy, phần chân bị thương dính vào mặt đất, bụng đang phập phồng yếu ớt, phát ra tiếng kêu như sợi tơ.

Phản ứng đầu tiên của Hạ La là đưa nó đến bệnh viện thú y, xem còn cứu được không. Nhưng nghĩ lại, cô lại do dự, rồi ngồi xuống bên cạnh con mèo.

Nó mới bé tí như vậy, không biết nằm đây bao lâu rồi, mắt đã gần như nhắm lại, cô có thể cảm nhận được sự sống đang dần dần rời khỏi thân thể bé nhỏ của nó.

Chắc không cứu được nữa đâu nhỉ?

“Này.”

Tiếng gọi đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng, Hạ La ngẩng đầu lên nhìn, Giang Sinh đang đi về phía cô, vừa đi vừa nói: “Tôi không yên tâm để cô đi một mình, để tôi đi cùng cô vậy.”

Khi đến gần, anh hỏi: “Cô ngồi xổm đó nhìn gì vậy?”

Hạ La chỉ xuống đất: “Ở đây có con mèo, sắp chết rồi.”

Giang Sinh bước nhanh vài bước, cúi đầu nhìn: “Nhỏ vậy, phải đưa đến bệnh viện chứ? Không thì chết mất.”

Hạ La khẽ nhướng mày: “Anh muốn đưa đến bệnh viện à?”

Giang Sinh hỏi lại: “Chẳng lẽ cô không muốn sao?”

Hạ La nhíu mày: “Anh có biết chữa bệnh cho thú cưng tốn bao nhiêu tiền không?”

Giang Sinh lắc đầu: “Không biết.”

Hạ La đứng dậy: “Chỉ riêng con mèo con này, đến bệnh viện ít nhất phải chụp X-quang, xét nghiệm sinh hóa và máu, còn phải phẫu thuật, cộng với các chi phí linh tinh, chắc chắn phải mất mấy nghìn. Tôi không có tiền, còn anh là người ăn mì gói cũng tiếc không dám thêm một cây xúc xích, lấy đâu ra tiền chữa bệnh?”

“Thú cưng khám bệnh đắt vậy sao?” Giang Sinh gãi đầu: “Nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu được.”

“Dù anh không cứu nó, cũng chẳng ai nói anh là người xấu.”

“Tôi không qua được cửa ải lương tâm.”

“Nhưng anh bỏ ra mấy nghìn để cứu, cũng chưa chắc cứu được, dù có cứu sống được, anh cũng không nuôi được, đến lúc đó chỉ có thể tìm người nhận nuôi, nhưng một con mèo tàn tật như vậy, ai sẽ nuôi chứ, cuối cùng chẳng phải vẫn bị bỏ rơi sao.”

“Có phải cô đang nghĩ quá nhiều không? Cứu được hay không là việc của bác sĩ, ít nhất chúng ta phải đưa nó đến bệnh viện đã, rồi tính chuyện sau.”

“Con mèo này rất có khả năng không cứu được thì đưa đến bệnh viện làm gì? Mỗi con mèo đều có số mệnh của nó, có lẽ số mệnh của con này là chết hôm nay, không bằng cứ để tự nhiên. Thế giới này mỗi ngày đều có rất nhiều người và động vật chết, cái chết cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ.”

Cô nói một cách nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt của Giang Sinh dần trở nên phức tạp, một lúc sau: “Có cứu được hay không phải thử mới biết, cô đâu phải bác sĩ, không có quyền quyết định sống chết của nó.”

“…” Hạ La nhìn chằm chằm anh im lặng, rồi cười lạnh: “Nhìn xem, anh lại muốn làm người tốt rồi, hôm nay cứu con này, ngày mai có cần cứu những con khác không? Trên đời có nhiều mèo hoang như vậy, anh cứu được hết sao?”

Khi cô nói những lời này, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, nhưng khóe miệng lại vẽ nên vẻ lạnh lùng và xa cách, như một khán giả đeo mặt nạ, không có bất kỳ cảm xúc nào, nhìn mọi thứ một cách thờ ơ.

Giang Sinh nhìn cô một lúc rồi cởi áo ba lỗ, anh nhẹ nhàng bế con mèo lên khỏi mặt đất: “Tôi chạy xe ba năm nay, thỉnh thoảng cũng gặp mèo hoang, nhưng đây là lần đầu tiên gặp con bị thương. Tôi không thể cứu hết tất cả mèo, nhưng con này tôi đã gặp thì không thể không quan tâm.”