May Mắn Nhỏ Của Em - Duy Kỳ

Chương 48




Vài ngày sau, Giang Sinh nhận được cuộc gọi từ phòng nhân sự của Tinh Đồ.

Sau khi đánh giá tổng thể, dựa trên điểm thi viết và phỏng vấn, cùng với việc anh bỏ học đại học và thiếu kinh nghiệm làm việc liên quan, Tinh Đồ đồng ý phá lệ tuyển dụng, nhưng chỉ có thể trả mức lương của sinh viên mới tốt nghiệp đại học.

Cuối cùng, phòng nhân sự đặc biệt nhấn mạnh rằng mức tăng lương sẽ phụ thuộc vào hiệu suất công việc, nếu thể hiện xuất sắc có thể được tăng lương hai lần một năm.

Giang Sinh gần như không cần suy nghĩ đã nhận lời offer.

Đối với anh, đây là cơ hội vô cùng quý giá, cuộc sống trật đường ray nhiều năm cuối cùng đã quay trở lại điểm xuất phát.

Tuy so với những người bạn học cùng xuất phát điểm trước đây, anh đã tụt lại rất nhiều, nhưng anh tin rằng trời không phụ lòng người.

Sau khi cúp máy, anh lập tức nhắn tin cho Hạ La: “A La, anh đã nhận được offer của Tinh Đồ rồi.”

Hạ La gửi lại một biểu tượng cảm xúc cực kỳ vui vẻ: “Anh giỏi quá! Tối nay chúng ta đi ăn mừng nhé!!!”

Giang Sinh cười cong đôi mắt, cảm giác có người chia sẻ niềm vui thật tuyệt: “Được, em chọn địa điểm đi.”

Không lâu sau, Hạ La gửi một đường link Đại Chúng Điểm Bình, là một nhà hàng Hồ Nam gần nơi thuê nhà, đánh giá khá cao.

Giang Sinh tính toán thời gian rồi ra cửa, đến trạm xe buýt đón cô tan làm.

Lúc này đã vào đầu hè, một người bước xuống xe, mặc áo len dệt kim màu nhạt, váy dài hoa kiểu Nhật, mái tóc đen dài mềm mại buông xuống sau lưng.

Vừa nhìn thấy cô, lòng Giang Sinh như tan chảy mật ngọt, anh nhanh chóng bước đến, nắm lấy tay cô, dịu dàng hỏi: “Em có mệt không?”

Hạ La tự nhiên khoác tay anh, cười: “Không mệt, em vui lắm, anh vào được Tinh Đồ, chúng ta cùng ở một khu công nghiệ, sau này có thể đi làm cùng nhau rồi.”

Giang Sinh vuốt ve tay cô, nhìn cô cười.

Trên đường đi, anh cẩn thận kể cho cô nghe về offer đã nhận được, lương bao nhiêu tiền, quỹ công đoàn đóng theo mức tối đa 12% lương, thưởng cuối năm dựa theo hiệu quả của công ty, thường ngày còn có thưởng dự án.

Tính ra, thu nhập tuy không cao lắm nhưng cũng tạm ổn, quan trọng nhất là không gian phát triển trong tương lai rất lớn.

Tinh Đồ vẫn chưa lên sàn, nếu anh cố gắng phấn đấu, có thể được chia một ít cổ phiếu gốc, biết đâu sau này sẽ có tiền đặt cọc mua nhà.

Hai người vào nhà hàng ngồi xuống, phục vụ mang thực đơn đến.

Sau khi gọi món xong, Giang Sinh nói: “Anh định bán xe đi, dù sao sau này cũng không dùng đến, tiền bán xe vừa đủ cho em phẫu thuật, còn dư nữa.”

Lần này Hạ La không phản đối, chỉ có chút cảm khái: “Trước đây chính chiếc xe này anh đã cứu em, không ngờ chưa đầy một năm, cuộc sống của chúng ta đã thay đổi hoàn toàn.”

Giang Sinh nhớ lại chuyện xưa, im lặng một lúc: “Đôi khi anh cảm thấy sợ, nếu lúc đó anh nghĩ chuyện không liên quan đến mình thì đừng dính vào, mặc kệ em, anh nghĩ anh sẽ hối hận đến mức muốn tự sát.”

Ngày hôm đó cứu cô từ trong hồ, có lẽ là quyết định đúng đắn nhất trong đời anh.

Hạ La đưa tay ra, đặt lên bàn tay anh đang để trên bàn: “Anh sẽ không đâu, thấy chết không cứu không phải phong cách của anh, nên tất cả đều là định mệnh.”

Giang Sinh lật bàn tay lại, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, nhìn vào mắt cô: “A La, trước đây anh không tin vào định mệnh, sau khi gặp em, anh tin rồi.”

Hạ La cười: “Em tin vào định mệnh, nhưng em tin anh hơn. Nếu không phải anh nắm chặt em không buông, chúng ta cũng không thể đi đến ngày hôm nay.”

Hai người nắm tay nhau trên bàn, nhẹ nhàng vuốt ve, cho đến khi phục vụ mang nước trà đến, mới ngượng ngùng buông ra.

Giang Sinh chợt nhớ ra điều gì đó: “À phải rồi, bệnh viện có thông báo khi nào em phẫu thuật chưa?”

Hạ La lắc đầu: “Mấy ngày trước em có gọi điện hỏi, họ nói trong thời gian dịch bệnh tích tụ khá nhiều ca phẫu thuật, vẫn chưa sắp xếp xong, bệnh tình của em vì không nghiêm trọng nên được xếp về sau, nhưng chắc cũng sắp rồi.”

Giang Sinh tính toán ngày: “Anh thứ hai tuần sau sẽ đi làm, vậy khi em phẫu thuật, cần thêm người chăm sóc em. Anh chạy hai đầu công ty và bệnh viện, chắc chắn sẽ có chỗ không chu đáo được, có thêm người anh yên tâm hơn.”

Hạ La thì không sao cả: “Thuê một dì điều dưỡng là được rồi.”

“Ý anh là…” Giang Sinh ngập ngừng một chút: “Anh muốn mẹ anh qua đây. Điều dưỡng cũng chỉ có thể chăm sóc em ở bệnh viện, khi em xuất viện, ăn uống sinh hoạt đều cần người, anh không thể để em một mình ở nhà được.”

Nghe đề nghị này, Hạ La hơi ngạc nhiên. Cô quen sống độc lập, vốn không quá phụ thuộc vào người khác. Năm ngoái khi cô định một mình đi phẫu thuật, đã có kế hoạch thuê điều dưỡng ở bệnh viện, xuất viện rồi thì tự gọi đồ ăn. Chỉ là phẫu thuật tim thôi, đâu phải què chân, sinh hoạt vẫn có thể tự lo được.

Nên lần phẫu thuật này, cô hoàn toàn không nghĩ đến việc để Giang Sinh hay ai đó ở nhà chăm sóc. Giờ Giang Sinh chủ động đề nghị, cô lại cảm thấy hơi ngại.

Giang Sinh thấy cô ngẩn người, hiểu lầm ý của cô, vội giải thích: “Em đừng hiểu lầm, anh không phải nhất định bắt mẹ anh qua đây, nếu em thấy gặp mẹ không tiện, chúng ta thuê một dì giúp việc ở nhà cũng được.”

Hạ La chậm rãi lắc đầu, mắt hơi đỏ: “Không phải, em không phải thấy gặp cô không tiện, em chỉ hơi ngại làm phiền cô. Em là con cháu, đạo hiếu còn chưa kịp báo, đã để cô phải phục vụ em…”

Giang Sinh thở phào nhẹ nhõm, vốn anh không chắc chắn về phản ứng của cô khi gặp bố mẹ, giờ thấy cô không để ý, anh cũng yên tâm hơn: “Thực ra không phải anh muốn mẹ đến mà là mẹ tự muốn đến, trước đây nói chuyện điện thoại có nhắc với mẹ về việc em bị bệnh, mẹ đã muốn đến thăm em, nhưng thời điểm chưa thích hợp, anh vẫn giữ mẹ lại.”

Giang Sinh dịu dàng khuyên: “Em cũng đừng có tâm lý nặng nề, tuy chúng ta chưa đăng ký kết hôn, về mặt pháp luật vẫn chưa có quan hệ, nhưng em đã nhận nhẫn của anh thì đã là người một nhà rồi. Người một nhà giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường, không cần thấy không thoải mái.”

Hạ La cắn môi dưới gật đầu, cố nén nước mắt. Ngay cả mẹ ruột của cô cũng không muốn đảm nhận trách nhiệm chăm sóc này, vậy mà một người cô không có quan hệ máu mủ, lại sẵn sàng đi xa ngàn dặm để chăm sóc cô…

Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài. Thật tuyệt quá, cô đã có người thân mới rồi.



Từ khi ở bên Giang Sinh, Hạ La dường như càng ngày càng dễ khóc, không chỉ dễ xúc động mà còn hay làm nũng với anh.

Nhớ ngày xưa Lục Tắc Tây từng đánh giá cô như thế này: “Em không giống những cô gái khác, hay khóc hay làm nũng.”

Mãi về sau Hạ La mới hiểu ra, không phải cô đao thương bất nhập bách độc bất xâm, mà là cô không thể giống như một cô gái nhỏ trước mặt Lục Tắc Tây.

Có lẽ là trực giác của phụ nữ mách bảo cô rằng, anh ta chỉ là một cậu nhóc, không phải một người đàn ông trưởng thành, nên không thể dựa dẫm.

Chỉ có trước mặt Giang Sinh, cô mới được cưng chiều như một đứa trẻ, khóc lóc hay giận dỗi cũng không sao, anh đều chấp nhận.

Rất nhanh Giang Sinh đã đi làm ở Tinh Đồ, thời gian thử việc sáu tháng, lương bằng với sinh viên mới tốt nghiệp đại học 22 tuổi.

Nhưng anh không hề than phiền.

Mỗi sáng hai người cùng đi xe buýt đến khu công nghệ để làm việc, Giang Sinh là người mới, phải thể hiện trong công việc nên về muộn.

Có khi Hạ La đợi anh cùng về, có khi tự về trước.

Cuối tuần hai người cùng nấu ăn, đi dạo các điểm du lịch lân cận, sau đó đi siêu thị mua đồ, thời gian trôi qua rất nhanh.

Cuối hè đầu thu, bệnh viện cuối cùng cũng gọi điện đến, thông báo đã có giường bệnh, nói rõ thời gian nhập viện, bảo họ chuẩn bị trước.

Bên Giang Sinh lập tức báo cho mẹ mình, bảo bà từ trấn Thanh Xuyên qua đây.

Hạ La vừa nghe mẹ chồng tương lai sẽ đến, lập tức bắt đầu căng thẳng.

Cô chưa bao giờ gặp người thân của bạn trai, không biết phải ứng phó thế nào, lại sợ mình không đủ ngọt ngào ngoan ngoãn, không được người ta thích.

Vì thế cô kéo Giang Sinh hỏi han về các thói quen, sở thích của mẹ anh, muốn chiều theo ý bà.

Giang Sinh thấy cô có vẻ như đối mặt với kẻ thù lớn, bèn véo má cô: “Đừng căng thẳng, mẹ anh chắc chắn sẽ thích em.”

Hạ La chu môi: “Sao anh biết được? Không phải người ta đều nói mẹ chồng nàng dâu dễ xảy ra mâu thuẫn lắm sao. Em có một người bạn cấp ba, chỉ vì bảo chồng đi rót cho mình một ly nước mà đã bị mẹ chồng mắng đó.”

Giang Sinh cười: “Mẹ anh không phải người vô lý như vậy. Hơn nữa, với điều kiện của anh thế này mà em chịu ở bên anh, mẹ anh còn thấy em thiệt thòi, sao có thể kén chọn em được. Em bình thường thế nào thì cứ như thế trước mặt mẹ, không cần cố ý thể hiện.”

“Vậy…” Hạ La nghĩ đến một vấn đề: “Cô đến rồi thì sắp xếp chỗ ở thế nào? Không thể để cô ngủ sofa được.”

Giang Sinh suy nghĩ một lúc, căn hộ một phòng ngủ của họ mà ở ba người quả thật hơi chật, nhưng đổi sang căn hai phòng ngủ, một là phiền phức, hai là mẹ anh cũng không ở lâu, không đáng: “Chúng ta tìm cho mẹ một phòng đơn cho thuê ngắn hạn trong khu này đi, gần đây, tiện đi lại.”

Hạ La gật đầu: “Được.”

Giang Sinh đi tìm môi giới trong khu, rất nhanh đã chọn được một phòng ngủ phụ trong một căn hộ hai phòng. Vì thời gian gấp rút, lại chỉ là tạm thời, nên không quá kén chọn điều kiện nhà ở.

Bên này sắp xếp xong chỗ ở cho mẹ anh, bên kia Hạ La nói trước với trưởng phòng về việc phẫu thuật, xin nghỉ bệnh bốn tháng.

Mẹ Giang Sinh từ trấn Thanh Xuyên xuất phát, phải đi xe khách đến thành phố, rồi từ thành phố đi tàu cao tốc đến tỉnh lỵ, sau đó lại từ tỉnh lỵ đi tàu cao tốc đến Bắc Kinh.

Ban đầu Giang Sinh định đặt vé máy bay cho cụ, nhưng cụ nói sợ đi máy bay, người trên trời không yên tâm, đành phải đổi sang đặt tàu cao tốc.

Mất gần hai ngày mới đến. Giang Sinh và Hạ La ra ga tàu đón người.

Dù Giang Sinh đã nói không cần căng thẳng, Hạ La vẫn thấp thỏm. Có lẽ trên đời này không có nàng dâu nào gặp mẹ chồng mà không hồi hộp.

Lúc này tình hình dịch bệnh đã được kiểm soát tốt, người đi du lịch hoặc công tác cũng nhiều lên, nhà ga người đông như nước triều.

Hai người ngóng trông ở cửa ra. Giang Sinh vừa gọi điện cho mẹ, bảo sắp ra ngay.

Đợi một lúc, một cô cõng một túi lớn đồ, tay kéo một vali to, nhanh chóng bước ra.

Giang Sinh lập tức đón lên: “Mẹ, sao mẹ mang nhiều đồ thế?”

Hạ La đứng phía sau quan sát bà. Bà hơi cao, dáng người hơi vạm vỡ, da có màu vàng mộc mạc của người lao động, nét mặt hiền hậu, trông có vẻ không khó ở chung.

Cô hơi thở phào. Tục ngữ có câu, tướng mạo do tâm sinh. Có thể dạy dỗ được người con như Giang Sinh, chắc hẳn bà cũng là người biết điều.

Bà cởi hành lý trên lưng xuống đưa cho Giang Sinh cầm: “Mẹ mang mấy con gà thả, còn mang thuốc bổ nữa, lúc đó người bệnh cần bồi bổ.” Nói xong bà nhìn về phía sau Giang Sinh.

Hạ La biết bà đang tìm mình, vội vàng tiến lên, ngoan ngoãn gọi: “Cô ạ.”

“Ừ ừ chào cháu.” Bà cười nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cô đã nói với Giang Sinh rồi, không cần đến đón không cần đến đón. Cháu là người bệnh, phải nghỉ ngơi nhiều.”

Hạ La mặt hơi nóng: “Cô à, không sao đâu ạ, bệnh của cháu không nghiêm trọng đến thế.”

Giang Sinh tiện tay xách luôn vali của mẹ: “Đi thôi, đi đón taxi về rồi nói.”