May Mắn Nhỏ Của Em - Duy Kỳ

Chương 33




Đêm đó, hai người nói chuyện rất lâu.

Sau khi chia tay lưu luyến, Hạ La uống thuốc cảm rồi về phòng nghỉ ngơi.

Nằm trên giường, nhớ lại những lời Giang Sinh nói, cô không tài nào ngủ được. Anh đã gây thương tích nặng cho người khác, ngồi tù 5 năm, học đến năm ba tại Đại học Khoa học Quốc phòng thì buộc phải bỏ dở.

Còn kẻ làm hại em gái anh, cuối cùng cũng không bị pháp luật trừng phạt vì thiếu chứng cứ.

Cô khó có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng của Giang Sinh. Năm năm tù tội, khi ra ngoài mọi thứ đều đã thay đổi.

Học hành dang dở, tương lai mờ mịt, chỉ còn lại cuộc sống đầy thương tổn, cùng với cha mẹ tóc bạc sớm vì ngày đêm vất vả – để trả hết tiền bồi thường dân sự, cha mẹ Giang Sinh đã vay một khoản tiền lớn, rồi rời quê hương lên thành phố làm việc để trả nợ.

Đến khi anh ra tù, bố anh đã sắp xếp cho anh đi học lái xe. Nghề vận tải tuy vất vả, rủi ro cao, nhưng kiếm được không ít tiền. Huống hồ một người có tiền án, đi xin việc ở đơn vị chính quy là chuyện khó, người ta chỉ cần điều tra lai lịch sơ sài cũng sẽ không nhận.

Hạ La trở mình trên giường, khẽ thở dài. Hóa ra ai cũng có địa ngục riêng phải gánh vác. Không ngờ một người tan nát như cô, có ngày lại có thể trở thành niềm an ủi cho người khác.



Sáng hôm sau.

Chuông báo thức còn chưa kêu, Giang Sinh đã bật dậy khỏi giường như cá chép vượt vũ môn. Anh xuống giường với tinh thần phấn chấn, kéo rèm cửa ra, ở đường chân trời, ánh hồng đang bị mây che khuất sắp sửa bùng nổ.

Có vẻ hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp.

Tâm trạng Giang Sinh rất tốt, vừa khẽ ngâm nga vừa đi vào phòng tắm rửa mặt. Đã lâu lắm rồi anh không cảm thấy vai mình nhẹ nhõm như vậy, như thể vừa trút bỏ được gánh nặng ngàn cân.

Khi một người chỉ có thể vật lộn với mưu sinh, những thứ như ước mơ, học hành, tình yêu, đều không dám hy vọng. Mỗi ngày anh chỉ cầu mong sớm trả hết nợ cho bố mẹ, để hai người già có cuộc sống thoải mái về già.

Cho đến khi gặp cô, từ đó trong lòng anh lại có thêm những khao khát khác.

Rửa mặt xong, Giang Sinh vào bếp nấu cháo, rồi xuống lầu chạy bộ năm cây số, xả bớt năng lượng dư thừa trong người sau đó mới về nhà.

Mở cửa ra, trong nhà yên ắng, Hạ La vẫn chưa dậy. Giang Sinh thấy đã đến giờ liền đi gõ cửa phòng cô: “Dậy thôi.”

“Em biết rồi.” Bên trong vọng ra giọng nói uể oải, còn mang theo giọng mũi nặng trĩu.

Giang Sinh thấy cô đã tỉnh, không thúc giục nữa, quay người vào bếp nhào bột, chuẩn bị chiên cho cô mấy cái bánh hành trứng. Một lúc sau, nghe thấy tiếng lẹp xẹp, là tiếng dép lê trên nền gạch. Có vẻ cô đã dậy rồi.

Vài phút sau, Hạ La rửa mặt, đánh răng xong và xuất hiện ở cửa bếp. Giang Sinh đang rửa bát, quay đầu nhìn cô một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Chào buổi sáng.”

Hạ La mắt còn ngái ngủ: “Chào buổi sáng.”

“Lại đây, anh xem còn sốt không.”

Hạ La ngoan ngoãn đi qua, đứng yên bên cạnh anh.

Giang Sinh lau tay vào tạp dề, rồi áp lên trán cô: “Ừm, hết sốt rồi, có vẻ thuốc tối qua vẫn có tác dụng.”

Đứng gần mới phát hiện mí mắt cô hơi sưng, dưới mắt cũng hơi thâm: “Ngủ không ngon à?”

Hạ La híp mắt ừm một tiếng, đi về phía sau anh, hai tay quấn lấy eo anh, thân thể cũng dán vào, ôm lấy anh như con gấu túi.

Hai người cứ im lặng đứng thế một lúc, Giang Sinh đột nhiên nói: “Xin lỗi.”

Một câu không đầu không đuôi. Hạ La ngáp một cái: “Xin lỗi gì ạ?”

“Trước đây anh luôn tránh né em, làm em buồn, là anh làm không đúng. Anh nợ em một lời xin lỗi.”

Thì ra là vì chuyện này. Hạ La cọ cọ vào sau lưng anh, khóe môi cong lên: “Chỉ xin lỗi thôi sao được? Phải có chút bồi thường chứ đúng không ạ?”

“Em muốn gì?”

Hạ La có tinh thần hẳn, ngẩng đầu lên: “Em muốn anh…” Cô hơi ngại ngùng, rồi lấy hết can đảm: “Hôn em.”

Giang Sinh im lặng một lúc, đặt cái bát đã rửa sạch sang một bên rồi xoay người lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt long lanh, chứa đầy mong đợi của cô.

Hai người nhìn nhau một lúc, tầm mắt Giang Sinh hạ xuống, dừng lại ở đôi môi hé mở, màu hồng nhạt của cô, như lời mời gọi vô thanh. Chốc lát, anh đưa tay ra, nắm lấy cằm cô, nhấc lên một chút.

Tay anh vẫn còn ướt, một giọt nước lạnh đọng lại trên cằm cô, theo cổ trắng ngần chậm rãi trượt xuống. Hạ La lập tức nổi da gà.

Giang Sinh nhìn giọt nước chui vào áo cô, biến mất ở nơi sâu hơn, đột nhiên ánh mắt tối lại. Ngón cái di chuyển lên, ấn lên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, đôi mắt đen như diều hâu khóa chặt lấy cô, thần sắc phức tạp chưa từng có, dường như đang cân nhắc mức độ thích hợp.

Mặc dù Hạ La không đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng khí thế khác thường của anh vẫn khiến cô vô thức nuốt nước bọt. Đây là lần đầu tiên cô đọc được dục vọng trên gương mặt anh, như một con thú hoang vùng thoát xiềng xích, sẵn sàng xông lên. Còn đầu ngón tay thô ráp của anh cọ qua môi mềm mại của cô, mang đến cảm giác tê dại, khiến cô gần như không thể suy nghĩ về chuyện khác.

Đúng lúc hơi thở của cô ngày càng gấp gáp, Giang Sinh bất ngờ cúi người, chặn đôi môi của cô, hôn say đắm. Bàn tay vốn đang giữ cằm cô chuyển ra sau gáy, ép cô sát vào mình hơn, tay còn lại ôm lấy eo cô, kéo cả người cô vào lòng.

Ánh bình minh chiếu qua cửa sổ trước bàn bếp, dịu dàng phủ lên hai người. Nụ hôn nồng nàn cùng với mùi bạc hà nhẹ nhàng từ kem đánh răng, dường như vô tận.

Mãi đến khi Hạ La khó thở bắt đầu đẩy anh ra, Giang Sinh mới dừng lại, hai người ôm nhau, thở dốc không ngớt. Hạ La cảm thấy mặt mình sắp đỏ bừng lên mất.

Giang Sinh tựa cằm lên vai cô, tay vẫn siết chặt eo cô, khẽ thì thầm: “A La, anh đã cho em cơ hội để đi, là em tự không đi, vậy thì, anh sẽ không bao giờ buông em ra nữa.”

Đây có phải là tỏ tình không? Hạ La đỏ mặt ngượng ngùng, rúc vào lòng anh, nhỏ nhẹ: “Vâng, đã hứa rồi, sau này dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không được buông tay em.”

“Ừ, anh hứa với em.”



Sau khi ăn xong, hai người bàn bạc xem đi đâu dạo. Hạ La đề nghị đi chợ, từ trước đến nay, cô luôn mơ ước được sống cuộc sống bình dị như vợ chồng tay trong tay đi chợ mua gạo mua muối.

Ra khỏi nhà với đồ đạc cần thiết, Giang Sinh tự nhiên nắm lấy tay cô, đan ngón tay vào nhau.

Hạ La không ngờ anh chủ động như vậy, sững người một chút, tim đập hơi loạn, rồi từ từ nắm chặt tay anh. Bàn tay anh rộng lớn ấm áp, có vết chai sần, lòng bàn tay có những vết chai do lái xe lâu năm.

Cô lén nhìn trộm anh, lén mỉm cười. Cô rất thích dáng vẻ chủ động của anh. Tuy bình thường khi ở cùng nhau, anh luôn nhường nhịn cô nhiều hơn, nhưng dù là nắm tay hay hôn nhau, trong những chuyện này, cô rất thích cảm giác được anh dẫn dắt.

Xuống lầu, khi đi ngang cổng khu dân cư, bác bảo vệ đang cầm bình giữ nhiệt uống trà. Ánh mắt dừng lại trên bàn tay đan vào nhau của họ, bác cười hề hề, chào hỏi: “Tiểu Giang, có bạn gái rồi à?”

Giang Sinh gật đầu: “Vâng.” Nắm tay Hạ La chặt hơn một chút.

Bác bảo vệ nhấp ngụm trà, nhổ bã trà ra, cười nói: “Tốt tốt, khi nào đưa về cho bố mẹ xem thử?”

“Để sau ạ.” Giang Sinh mỉm cười đáp lại. Hai người mới bắt đầu, đưa cô ấy về gặp bố mẹ sớm thế này, sợ cô ấy sợ.

Họ ra khỏi khu dân cư, đi về phía chợ.

Hạ La cả đường đi bên cạnh anh, nhìn anh chào hỏi những người hàng xóm quen biết. Cảm giác được anh công khai như thế này, thật tuyệt, từ nay cô với anh, chính thức là bạn trai bạn gái rồi.

Hai người đi chợ hơn một tiếng đồng hồ, mua đầy hai túi lớn rau củ về nhà. Giang Sinh một tay xách đồ, một tay nắm tay cô.

Về đến nhà, anh vào bếp xử lý nguyên liệu, Hạ La phụ giúp bên cạnh, rửa rau, bóc tỏi các thứ.

“À phải rồi, sau này em định thế nào?”

Hạ La biết anh hỏi chuyện gì: “Em định về Bắc Kinh tìm việc trước.”

Giang Sinh ngạc nhiên quay đầu lại: “Chữa bệnh vẫn quan trọng hơn chứ, anh nghĩ nên đặt chuyện phẫu thuật lên lịch trình trước.”

Nhưng Hạ La có ý kiến khác: “Hai đứa mình bây giờ đều không có tiền, em đi làm thì một là có thu nhập, hai là có thể tiếp tục bảo hiểm y tế, đến lúc đó phí phẫu thuật có thể được hoàn trả một phần, trong thời gian nghỉ bệnh cũng có lương.”

“Chuyện tiền em đừng lo nghĩ nhiều quá, anh có thể cầm cố xe.”

“Không được.” Hạ La dứt khoát: “Nếu anh cầm cố xe, em sẽ không chữa bệnh nữa.”

“…” Giang Sinh thấy vẻ mặt cô như thể nếu còn nhắc đến chuyện cầm cố xe thì sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa, thở dài: “Anh chủ yếu lo lắng kéo dài quá lâu không tốt cho sức khỏe của em.”

“Không lâu đâu, nhiều nhất nửa năm thôi. Hơn nữa đặt lịch phẫu thuật với bác sĩ chuyên khoa cũng cần thời gian, đâu phải muốn làm là có thể làm ngay được.”

“Nhưng với sức khỏe của em mà đi làm, chịu nổi không?”

“Không sao đâu, em chỉ ngồi văn phòng thôi, có phải phơi nắng dầm mưa đâu. Còn về cường độ công việc, lần này em về, mục tiêu là vào công ty châu Âu hoặc Mỹ, làm việc từ 9 giờ đến 6 giờ, áp lực công việc nhỏ, tự do cao, nên anh cứ yên tâm, em tuyệt đối không làm mệt sức đâu.”

“Vậy anh ở lại Bắc Kinh bên em, đến lúc em phẫu thuật cũng cần người chăm sóc.”

Hạ La cười: “Em cũng muốn anh ở lại bên em, nhưng không được. Bố mẹ anh đã trả nhiều tiền như vậy cho anh, chắc chắn anh cũng muốn sớm trả hết tiền cho họ, nên anh cứ tiếp tục lái xe đi, khi nào rảnh, đến Bắc Kinh thăm em là được rồi.”

Giang Sinh hơi bất ngờ, việc nhỏ đôi khi cô không biết nặng nhẹ, nhưng việc lớn lại rất sáng suốt. Anh cười khổ: “Nợ bố mẹ, e là một thời gian ngắn cũng chưa trả hết được. Ba năm trước anh trả bố mẹ gần hai trăm nghìn (*), kết quả bố mẹ lại mua căn nhà này cho anh…”

(*) Tương đương 710.152.018,53 VND

“Vì vậy anh càng phải chạy xe nhiều vào.” Hạ La hiếm khi nghiêm túc: “Nửa năm này, chúng ta cùng cố gắng để dành tiền, đến khi em đặt được lịch với bác sĩ chuyên khoa, anh hãy quay lại bên em làm phẫu thuật, được không?”

Giang Sinh hiện tại cũng không có cách nào tốt hơn. Anh muốn ở lại bên cô, nhưng ở lại thì cần có công việc ở địa phương. Mà đi ứng tuyển vào công ty, chỉ cần đơn vị tuyển dụng điều tra một chút lai lịch, sẽ biết anh có tiền án, cơ hội tìm được việc tốt rất khó. Làm công việc tạm thời, thu nhập chắc chắn không cao bằng lái xe.

Lúc này đang cần tiền, không chỉ cho ca phẫu thuật của cô, mà còn cho tương lai của cô, anh phải kiếm nhiều tiền hơn. Nghĩ đến đây, anh gật đầu: “Anh đưa em đến Bắc Kinh, thấy em ổn định anh mới yên tâm.”

Tác giả có lời muốn nói:

Được một người khác chấp nhận vô điều kiện, là một chuyện hạnh phúc.