May Mắn Nhỏ Của Em - Duy Kỳ

Chương 17




Sau khi tắm xong và sấy khô tóc, Hạ La bước ra khỏi phòng tắm, nghe thấy điện thoại kêu “tút tút” hai tiếng, có tin nhắn WeChat gửi đến.

Kể từ hôm giúp Giang Sinh tìm hàng ở chợ, để giữ liên lạc với anh nên cô phải bật điện thoại cả ngày. Cô cảm thấy việc bật điện thoại dường như cũng không phải là vấn đề gì to tát, nên sau đó cô cứ bật suốt.

Đi đến bàn, thấy có vài người nhắn tin cho mình, tin mới nhất là từ Giang Sinh: “Quên nói với em, ngày mai tôi phải dậy sớm đi tìm hàng, em nghỉ ngơi cho khỏe, khi nào dậy thì gọi cho tôi nhé.”

Hạ La mỉm cười, ngồi xuống mép giường và trả lời: “Không, em muốn đi cùng anh. Anh dậy mấy giờ?”

Màn hình hiển thị đối phương đang nhập tin, một lúc sau dừng lại, rồi lại tiếp tục nhập, cuối cùng gửi: “6 giờ. Em dậy nổi không?”

Sao nghe có vẻ khiêu khích thế nhỉ? Hạ La khó chịu “chặc” một tiếng: “Sao em lại không dậy nổi? Ngày mai nếu em dậy đúng giờ thì sao?”

Giang Sinh nhanh chóng trả lời: “Mua đồ ăn ngon cho em nhé?”

Hạ La cười, có vẻ anh chàng này đã nắm được điểm yếu của cô: “Được, ngày mai anh cứ chờ mà bị em moi tiền đi.”

Giang Sinh trả lời: “Được.”

Tiếp theo anh gửi thêm một tin: “Em ngủ sớm đi.”

Hạ La ôm điện thoại, gõ chữ bằng hai tay, trước tiên gửi một chữ “ừ”, sau đó lại gõ “anh cũng ngủ sớm nhé”, nghĩ một lúc, rồi nhấn nút xóa, từng chữ từng chữ một xóa đi.

Giang Sinh không gửi thêm tin nhắn nào nữa. Hạ La nhìn avatar của anh một lúc, đó là một chiếc máy bay chiến đấu, thân máy bay khí động học, phía sau là bầu trời xanh với những đám mây trắng. Có lẽ anh là một người đam mê quân sự?

Đắn đo một lúc, vẫn không cưỡng lại được tò mò, cô click vào moments của anh. Lướt xuống một hồi, chủ yếu chia thành hai loại, những bài đăng gốc phần lớn là phong cảnh anh gặp trên đường giao hàng, núi tuyết, đỉnh cao, bình minh, lá đỏ, còn những bài chia sẻ lại chủ yếu là tin tức quân sự, xem ra đúng là người đam mê quân sự rồi.

Thực ra với vóc dáng của anh, rất thích hợp để đi làm lính, anh vốn để đầu đinh, chiều cao cũng đủ, sức lực càng không cần phải nói, tư thế đứng đặc biệt thẳng tắp, nếu mặc quân phục…

Hạ La không khỏi tưởng tượng ra cảnh anh mặc đồ rằn ri, đi giày quân đội, vai đeo súng, bất giác sinh ra vài phần khao khát. Nếu anh chịu chăm chút bản thân một chút, chắc sẽ rất được con gái thích.

Điện thoại lại kêu “tút tút” hai tiếng, kéo cô ra khỏi trí tưởng tượng đang lan man. Mở tin nhắn ra xem, là lớp trưởng thời đại học Canh Quang Huy gửi tới, một emoji, trên đó viết: “Người đâu rồi?”

Cô lật lại tin nhắn trước đó mới phát hiện anh ta đã gửi cho cô một tin nhắn, mà cô mãi không trả lời: “Ngày mai Thiếu gia Lục về, tối mời mọi người ăn ở Túy Vân Hiên, cậu có đến không?”

Hạ La sững người một lúc mới phản ứng lại, hóa ra đã là tháng 9 rồi, ngay cả Lục Tắc Tây cũng sắp về. Cô im lặng rất lâu, mới trả lời hai chữ: “Không đi.”

Canh Quang Huy: “Sao vậy?”

Hạ La: “Tôi đi du lịch rồi, không có ở Bắc Kinh.”

Canh Quang Huy: “Khi nào về?”

Hạ La: “Chưa biết.”

Canh Quang Huy: “Không phải em cố tình tránh Thiếu gia Lục đấy chứ?”

Ngón tay Hạ La siết chặt. Tất nhiên là cô đang tránh anh ta, ngay cả khi cô có ở Bắc Kinh, cô cũng sẽ không đi, huống chi cô không ở đó. Nhưng trả lời đối phương lại là: “Sao có thể chứ, tôi thật sự không ở Bắc Kinh, nếu không tôi chia sẻ vị trí cho cậu xem tôi đang ở đâu nhé.”

Canh Quang Huy: “Thôi thôi thôi, tôi tin cậu, tôi cũng thấy không thể nào, năm đó ai cũng biết là câu đá cậu ấy, nếu tránh thì phải là cậu ấy tránh cậu mới đúng.”

Hạ La: “Cậu còn chuyện gì nữa không? Không có gì thì tôi ngủ đây.”

Canh Quang Huy: “Không có không có, cậu ngủ đi.”

Hạ La ném điện thoại lên giường, người cũng ngã xuống, nhìn trần nhà đăm chiêu, hơi thở vì độ cao mà có phần khó khăn.

Tại sao Canh Quang Huy lại đặc biệt đến hỏi cô? Có ý đồ gì đặc biệt, hay chỉ là thông lệ hỏi từng người bạn? Vì anh ta và Lục Tắc Tây có mối quan hệ đặc biệt tốt, nên cô không khỏi nghi ngờ anh ta là cái loa của Lục Tắc Tây.

Ngay cả khi thật sự là ý của Lục Tắc Tây bảo anh ta đến hỏi, thì có gì khác biệt?

Hoặc là, căn bản không phải ý của Lục Tắc Tây, chỉ là cô nghĩ nhiều thôi.

Trong đầu Hạ La rối như tơ vò, những chuyện đã qua bị chôn vùi như cát dưới đáy sông, càng khuấy động lên càng nhiều, người cũng càng thêm không cam tâm.

Xem ra tối nay khó ngủ rồi.

Cô ngồi dậy khỏi giường, mò trong ba lô lấy ra chai thuốc nhỏ, trọng lượng rất nhẹ. Vặn nắp chai ra, mới phát hiện bên trong chỉ còn một viên thuốc. Bình thường đều uống hai viên, hôm nay đành phải chịu vậy.

Đổ viên thuốc ra, uống cùng với nước, cô ném chai thuốc vào thùng rác, rồi nằm lại lên giường. Nói cũng lạ, trong xe của Giang Sinh, cô lại rất dễ ngủ, có lẽ là vì có người bên cạnh. Khi một mình, ngược lại dễ suy nghĩ lung tung.

Ban đêm, cô ngủ không yên, luôn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.

Giấc mơ quái dị, trước tiên là bị Lục Tắc Tây đâm một dao, lưỡi dao trắng vào, lưỡi dao đỏ ra, sống sượng móc trái tim ra, cúi đầu nhìn, giữa thân thể có một lỗ to bằng bát, gió thổi vù vù, tiếp theo không hiểu sao lại bốc cháy, cả người trong ngọn lửa vàng nhảy múa hóa thành tro bụi…



Ngày hôm sau.

Đồng hồ báo thức đúng 6 giờ vang lên, Giang Sinh ngồi dậy khỏi giường. Mặc dù đây là lần đầu tiên trong ba năm chạy xe chở hàng anh ngủ ở khách sạn, anh cũng không có ý định nằm nướng.

Sau khi rửa mặt và thu dọn xong, anh ra khỏi phòng, Hạ La ngủ ở phòng bên cạnh, không nghe thấy động tĩnh, có lẽ vẫn chưa dậy.

Nghĩ đến đây, khóe miệng anh hơi nhếch lên, hôm qua còn nói cứng là dậy được, còn bắt anh mua đồ ăn ngon, bây giờ chắc đang ngủ ngon lành.

Thôi, để em ấy ngủ thêm một lát vậy.

Anh vừa bước chân đi được vài bước thì dừng lại. Nếu không gọi em ấy, lát nữa tỉnh dậy phát hiện bị bỏ lại, lại giận dỗi mất.

Nghĩ một lúc, vẫn quay lại, gõ “cốc cốc” hai cái lên cửa phòng cô.

Bên trong không có phản ứng.

Lại gõ mạnh thêm hai tiếng, gọi: “Dậy đi.”

Một lúc sau, bên trong truyền ra giọng yếu ớt: “Biết rồi.”

Giang Sinh im lặng đợi trước cửa, khoảng mười phút sau, cửa mở ra, một khuôn mặt tiều tụy xuất hiện trước mắt, má sưng húp, môi tái nhợt.

Anh sững người. Ban đầu định trêu chọc cô vài câu, bây giờ cũng chẳng còn tâm trạng nữa: “Tối qua ngủ không ngon à?”

Đầu óc Hạ La như một đống hồ, miễn cưỡng gật đầu.

Giang Sinh lo lắng: “Em vẫn nên về ngủ thêm đi, tôi thấy sắc mặt em quá tệ rồi.”

“Không sao, lát nữa sẽ khỏe thôi.” Hạ La vừa nói vừa bước tới, nhưng bước chân lảo đảo, như đang bước trên bông, càng đi ánh sáng trước mắt càng tối dần, cho đến khi tối đen hoàn toàn, người ngã xuống theo.

Thấy thân hình cô mềm nhũn, Giang Sinh lập tức bước lên phía trước, đỡ lấy, ôm vào lòng, cô đã bất tỉnh, cánh tay vô lực buông thõng xuống.

Anh không kịp nghĩ nhiều, bế ngang người cô chạy ra ngoài. Chủ nhà trọ thấy vậy, tự nguyện lái xe đưa họ đến bệnh viện gần nhất.

Bác sĩ khám xong, kết luận là do huyết áp quá thấp dẫn đến choáng, cần nằm viện theo dõi. Ngoài ra, tim cô có tiếng thổi rõ ràng, đợi bệnh nhân tỉnh lại, cần làm siêu âm màu.

Sau đó Hạ La được đưa vào phòng bệnh, Giang Sinh canh bên giường trông nom, im lặng nhìn cô. Hơi thở cô đều đặn, nhưng rất nhẹ, sắc mặt vẫn còn hơi tái, thuốc đang nhỏ giọt, qua kim tiêm trên tay chảy vào cơ thể.

Một lọn tóc xòa bên tai cô, anh đưa tay ra, cẩn thận vén mái tóc rối vào sau tai, rồi nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô.

Chủ nhà trọ rất thật thà, sau khi đưa họ đến bệnh viện, lại quay về, giúp họ mang hành lý tới, bên trong có quần áo thay của cô gái. Giang Sinh nhiều lần cảm ơn chủ nhà trọ, anh ở đây không quen biết ai, may mà có ông ấy giúp đỡ.

Lấy được hành lý, Giang Sinh lục ba lô của cô, lấy ra những đồ quý giá như điện thoại và ví, quần áo và đồ vệ sinh cá nhân để vào tủ đầu giường. Sau đó anh nhờ chị ở giường bên cạnh trông cô giúp, còn mình vội vàng ra ngoài mua đồ.

Khoảng hai tiếng sau, Hạ La mới dần dần tỉnh lại. Mở mắt ra, trần nhà xa lạ, chai truyền dịch treo trên cao, xung quanh người qua kẻ lại, âm thanh ồn ào, còn có một khuôn mặt đang lo lắng ngồi bên giường.

“Có chỗ nào không thoải mái không?” Giọng nói rất dịu dàng.

Hạ La lắc đầu, giọng hơi khàn: “Em muốn ngồi dậy.”

Giang Sinh nâng đầu giường lên, sau đó cẩn thận đặt gối sau lưng cô: “Thế này được không?”

Hạ La “ừm” một tiếng: “Em muốn uống nước.”

Giang Sinh cầm bình giữ nhiệt đặt trên tủ, vặn nắp đưa cho cô: “Xem nhiệt độ có vừa không.”

Hạ La nhận lấy bình, là bình mới mua, cô từ từ nhấp một ngụm nước, không nóng, vừa phải.

Giang Sinh kê cái bàn nhỏ lên giường, rồi bày đồ ăn sáng lên: “Đói rồi phải không, ăn chút gì đi.”

Hạ La nhìn, có cháo thịt nạc rau, trứng gà, và bánh bao gạo tím. Cô đặt bình giữ nhiệt xuống, múc một thìa cháo, vẫn còn ấm.

Giang Sinh lấy từ túi nhựa ra một quả trứng, gõ vài cái trên bàn, bóc một nửa vỏ, đưa cho cô: “Nào, ăn cái này đi.”

Hạ La nghe lời nhận lấy, ăn trứng cùng với cháo, còn ăn nửa cái bánh bao gạo tím, bụng hơi căng lên.

Sau khi ăn xong, Giang Sinh dọn hộp đựng thức ăn, vứt vào thùng rác bên ngoài.

Hạ La uống bát cháo nóng, người bắt đầu đổ mồ hôi, tóc xõa xuống cổ, rất nóng, nhưng tay trái đang truyền dịch: “Giang Sinh, giúp em buộc tóc lên.” Cô giơ tay phải về phía anh, trên cổ tay có một dây buộc tóc màu đen.

Giang Sinh lấy xuống, đi vòng sang bên phải phía sau cô, Hạ La phối hợp xoay người lại, quay lưng về phía anh. Mái tóc xõa trên vai được anh từng nhúm từng nhúm, cẩn thận nhặt lên. Thỉnh thoảng, đầu ngón tay thô ráp của anh vô tình chạm vào gáy cô, nhẹ nhàng lướt qua, như giấy nhám ma sát, hơi tê tê, lại hơi ngứa.

Hạ La cảm thấy cánh tay mình nổi da gà.

Giang Sinh dựa vào ký ức hồi nhỏ giúp em gái buộc tóc, dùng ngón tay chải thẳng đuôi tóc, sau đó lấy dây buộc lên, rồi quấn một vòng, buộc lần nữa. Tóc cô rất dày, dây chun buộc hai vòng là vừa rồi. Buộc xong, nhìn qua nhìn lại, cũng được, không bị lệch.

Hạ La lập tức cảm thấy gáy mát mẻ hơn nhiều: “À phải rồi, khi nào chúng ta có thể đi? Em không muốn ở bệnh viện.”

Giang Sinh vén những sợi tóc rời vào sau tai cô: “Tạm thời chưa đi được, bác sĩ nói tim em có tiếng thổi, cần làm siêu âm màu.”

“…”

Cuối cùng vẫn bị phát hiện sao? Hạ La cúi đầu xuống, thờ ơ: “Không có gì phải làm đâu, cơ thể của em, em tự biết.”