May Mắn Nhỏ Của Em - Duy Kỳ

Chương 13




Giang Sinh ngồi trong cabin lái xe, chưa kịp phản ứng thì Hạ La đã đẩy cửa xe: “Mật khẩu thanh toán là gì vậy?”

Giang Sinh đáp không cần suy nghĩ: “Ngày sinh của tôi, sáu số.”

Hạ La ném lại một câu: “Tôi biết rồi” rồi nhảy xuống xe. Cô có khả năng gần như nhớ được mọi con số chỉ sau một lần nhìn, đã từng thấy chứng minh thư của anh nên nhớ ngày tháng năm sinh của anh.

Giang Sinh nhanh chóng thấy một chiếc ô màu hồng đi qua trước xe, người bên trong co ro, chống chọi với gió mưa chạy về phía cửa hàng tiện lợi của trạm xăng.

Để mua thuốc cho anh.

Trái tim Giang Sinh khẽ rung động, nhưng rồi anh lại lắc đầu, bắt bản thân bình tĩnh lại. Anh cởi chiếc áo phông ướt ra, phơi trên sợi dây nhỏ, sau đó lấy khăn lau khô tóc và người.

Làm xong những việc đó, chiếc ô hồng cũng quay lại, Hạ La mở cửa xe, trèo lên, tay cầm một túi nhựa nhỏ: “May là còn mua được, chỉ còn hộp tăm bông betadine cuối cùng. Tôi còn mua thêm ít gạc để băng vết thương cho anh.”

Giang Sinh nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô.”

Hạ La nhún vai: “Cảm ơn gì chứ, dùng tiền của anh thôi mà, tôi chỉ là chân chạy việc vặt thôi.”

Cô mở hộp ra, lấy một cây tăm bông, xé bao bì, bẻ gãy một đầu, betadine từ lõi bông chảy về đầu còn lại.

Giang Sinh ngạc nhiên nhìn: “Bây giờ tiện lợi thế rồi à? Tôi nhớ trước kia toàn dùng loại betadine chai lớn.”

“Dùng loại này tiện mà, đi du lịch mang theo nhẹ nhàng, hơn nữa mỗi cái đều đóng gói riêng, vệ sinh hơn.” Hạ La nhìn anh chằm chằm: “Đưa tay đây.”

Giang Sinh sững người một chút, rồi hiểu ra là cô định thoa thuốc cho anh. Thực ra việc nhỏ này không cần phiền cô, nhưng lời nói của cô dường như có ma lực, anh không thể cưỡng lại, ngoan ngoãn đưa tay phải ra.

Hạ La cầm tăm bông, hơi cúi đầu, cẩn thận thoa betadine lên vết thương của anh.

Giang Sinh liếc nhìn cô, từ góc độ này, hàng mi cô dài và dày, như búp bê Barbie vậy, làn da trắng ngần, đôi môi hồng nhạt gần như trong suốt hé mở.

Thoa xong betadine, theo thói quen Hạ La khẽ thổi vào vết thương.

Làn gió mềm mại phả vào lòng bàn tay, như đuôi mèo khẽ quét qua, Giang Sinh cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, yết hầu vô thức lăn xuống, anh rụt tay lại: “Để tôi tự thoa vậy.”

Hạ La hơi ngỡ ngàng, sau đó nhận ra hành động thoa thuốc có thể gây khó xử, bèn đưa hộp tăm bông và gạc cho anh: “Đây.”

Trong lòng cô lại thấy buồn cười, anh gần ba mươi tuổi rồi mà sao còn ngây thơ thế, cô thoa thuốc cho mà cũng ngại…

Tai Giang Sinh hơi đỏ, cố tỏ ra bình tĩnh, anh cúi đầu, lấy tăm bông khử trùng tay trái trước, sau đó quấn vài vòng gạc lên hai lòng bàn tay, buộc chặt, coi như xử lý xong vết thương.

Lúc này, bên ngoài vẫn mưa lớn, chỉ là đỡ hơn lúc sấm chớp ban nãy, cửa kính xe đầy những giọt mưa, cần gạt nước không thể ngừng một giây. Lần lượt có thêm xe vào khu dịch vụ, có vẻ mọi người đều định đợi mưa nhỏ hơn rồi mới đi tiếp.

Hạ La quan sát tình hình mưa bên ngoài: “Chúng ta đợi ở đây hay sao?”

Giang Sinh nhìn giờ: “Vẫn phải đi thôi, tôi sợ không biết phải đợi đến khi nào, nếu giao hàng trễ thì phiền phức lắm.”

Nói rồi anh nổ máy xe, từ từ lái ra khỏi khu dịch vụ. Tuy mưa to không thể chạy nhanh, nhưng dù sao cũng đang trên đường, đang tiến gần đích đến, điều này khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Hạ La không biết anh chịu đựng cuộc sống trên bánh xe thế nào, vì cô rất nhanh đã cảm thấy chán. Phong cảnh thay đổi bên ngoài cửa sổ lúc đầu thấy mới mẻ, nhìn lâu thì mệt mỏi, toàn là núi, ruộng lúa, và cây cối giống nhau.

Cô ngó nghiêng quanh xe vì chán, vô tình liếc thấy tấm ảnh trên bảng điều khiển bên trái anh, nhớ lại lúc nãy anh vội vàng lau khô nó. Thực ra tấm ảnh đã được ép plastic, dù có mưa dính vào một chút cũng không sao.

Sở dĩ anh căng thẳng như vậy, chắc là vì tấm ảnh rất quan trọng với anh, nhưng trông có vẻ đã lâu năm rồi.

“Giang Sinh.” Cô thực sự không kìm được tò mò: “Tấm ảnh đó, chụp từ mấy năm trước rồi?”

Giang Sinh để tầm mắt dừng lại trên tấm ảnh, khóe mắt đuôi mày đều dịu lại: “Hơn tám năm rồi.”

“Hèn gì trông có vẻ cũ.” Hạ La muốn xác nhận phỏng đoán của mình: “Cô bé trong ảnh là em gái anh à?”

Giang Sinh khẽ ừ: “Chụp vào kỳ nghỉ hè trước khi con bé lên lớp 10.”

Hạ La đếm ngón tay tính toán, cảm thấy em gái anh có lẽ bằng tuổi mình, lòng chợt cảm khái: “Thực ra, tôi hơi ghen tị với em gái anh.”

Giang Sinh ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, vẻ mặt rất phức tạp, muốn nói lại thôi. Im lặng một lát, anh thở dài, nuốt lại những lời định nói: “Sao vậy?”

“Ghen tị vì em ấy có một người anh trai tốt.” Hạ La cười cười, nhìn ra xa qua đầu xe: “Hồi nhỏ, tôi luôn muốn có một người anh trai, như vậy sẽ được bảo vệ.” Nói rồi vẻ mặt có chút ngậm ngùi: “Tôi không thích làm chị cả.”

Giang Sinh ngạc nhiên: “Cô không phải con một sao?”

Hạ La lắc đầu: “Có một em trai, nhỏ hơn tôi hai tuổi.”

Giang Sinh hiểu ra. Không trách cô không muốn về nhà, chắc gia đình cũng trọng nam khinh nữ, từ nhỏ yêu cầu cô việc gì cũng phải nhường em trai.

Nói đến đề tài này, tâm trạng cô rõ ràng sa sút, có vẻ nhớ lại nhiều chuyện không vui. Giang Sinh vội an ủi: “Chuyện quá khứ đừng nghĩ nữa, nghĩ cũng chỉ vậy thôi, không thay đổi được, chi bằng nghĩ xem chút nữa chúng ta ăn gì.”

Hạ La bĩu môi: “Đồ ăn ở khu dịch vụ thì cũng thế thôi, có gì mà nghĩ.”

“Vậy khi chúng ta đến Đông Bắc, cô muốn ăn gì?”

“Ừm…” Hạ La bắt đầu nghĩ ngợi nghiêm túc. Cô chưa từng đến Đông Bắc, nơi xa nhất từng đi là Bắc Kinh: “Tôi muốn ăn bánh bột nhân dưa cải, thịt lợn hầm miến, còn có món hầm tạp của Đông Bắc nữa…”

Chuyển được sự chú ý của cô thành công, Giang Sinh thở phào, tiếp tục nói chuyện với cô về ăn uống.

Đến khu dịch vụ, hai người gọi đại vài món để ăn, ăn xong, anh lẻn ra sau nhà vệ sinh nam hút thuốc, rồi tiếp tục lên đường. Cho đến khi thực sự buồn ngủ không chịu nổi, anh mới dừng xe ngủ một lát.

Khi anh ngủ, Hạ La ngồi trên xe chơi điện thoại của anh. Nói ra thì, Giang Sinh thực sự rất tin tưởng cô, ngay cả mật khẩu thanh toán cũng nói cho cô biết, không sợ cô cầm điện thoại bỏ trốn sao?

Bây giờ điện thoại của anh đối với cô không có bí mật gì, chỉ cần cô muốn, có thể xem bất cứ nội dung nào, album ảnh, lịch sử trò chuyện WeChat, thậm chí là số dư Alipay.

Nhưng cô không làm thế. Nếu anh đề phòng cô từng li từng tí, có lẽ cô sẽ làm, nhưng anh đối với cô quá thẳng thắn và tin tưởng, cô lại không thể làm chuyện quá đáng với anh, không nói rõ được vì sao, chỉ là muốn xứng đáng với sự tin tưởng này.

Vì vậy cô chỉ dùng điện thoại của anh để xem phim và chơi game.

Khi Giang Sinh ngủ đủ, hai người lại lên đường, bữa tối cũng qua loa ở khu dịch vụ. Khi màn đêm buông xuống, cơn buồn ngủ kỳ lạ ập đến với Hạ La, cô vốn hay mất ngủ, nhưng ngồi xe của anh lại dễ buồn ngủ, vì thế rất nhanh đã gật gù.

“Nếu buồn ngủ thì ra sau ngủ đi.” Giang Sinh chỉ về phía ghế sau.

Hạ La đắn đo một lúc, rồi vẫn trèo ra sau, dọn dẹp những đồ lặt vặt trên đó, xếp vào góc, sau đó lấy cặp sách của mình làm gối, nằm xuống. Hàng ghế sau hơi chật đối với Giang Sinh, nhưng với cô thì đủ để ngủ.

Ban đầu, Hạ La còn hơi bất an, dù sao nằm tư thế này chẳng có chút cảm giác an toàn nào, hơn nữa trong xe còn có một người đàn ông.

Nhưng một lúc sau, cô thả lỏng. Giang Sinh sẽ không làm gì cô đâu, nếu trong đầu anh thực sự có những ý nghĩ xấu xa đó, đã làm gì cô từ lâu rồi, cần gì đợi đến giờ.

Cô cảm thấy hơi thở dần đều đặn, thậm chí còn rảnh rỗi ngắm những ngôi sao bên ngoài cửa sổ. Cô không biết họ đã lái đến vùng nào, nhưng bầu trời bên ngoài như ngọc đen, làm nổi bật từng ngôi sao một, rất rõ ràng.

Không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, khoảng giờ mặt trời mọc. Ánh sáng ban mai rất dịu dàng, rải trên mặt, ấm áp dễ chịu. Hạ La mở mắt, mới giật mình nhận ra mình đã ngủ cả đêm, mà không cần uống thuốc.

Cô ngồi dậy, định thần một lúc, mới phát hiện trên người đắp chiếc áo khoác của anh.

“Dậy rồi à?”

Phía trước vọng lại giọng Giang Sinh, xe tải vẫn đang phóng trên cao tốc. Hạ La ừ một tiếng với giọng mũi: “Anh lái xe cả đêm à?”

“Đêm xe ít, chạy nhanh.” Giang Sinh liếc nhìn định vị: “Đến khu dịch vụ tiếp theo ăn sáng nhé.”

“Ừm.” Hạ La trèo từ ghế sau lên ghế phụ lái, ngồi xuống, xoa xoa thái dương, làm cho mình tỉnh táo hơn: “Lát nữa anh ngủ một lát đi, đã lái xe mệt rồi.”

“Được.”

Đến khu dịch vụ, Hạ La cầm túi đến bồn rửa tay công cộng bên ngoài nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt. Giang Sinh lấy ra một cái chậu tráng men, đến chỗ lấy nước nóng miễn phí múc nửa chậu nước nóng, rồi pha thêm nước lạnh, đưa cho cô: “Vào trong lau người đi.”

Hạ La đang lo người ra mồ hôi mà không có chỗ tắm, có chậu nước nóng lau người cũng tốt.

Cô bưng chậu vào nhà vệ sinh nữ, lấy nước nóng thấm khăn, lau người từ trong ra ngoài một lượt, cảm thấy sảng khoái hơn nhiều. Lau xong đi ra, Giang Sinh cầm chậu đi lấy nước nóng lần nữa, bưng vào nhà vệ sinh nam.

Sau khi hai người vệ sinh xong, ngồi xuống ăn một bữa sáng tử tế, cháo trắng đơn giản với trứng và bánh bao. Ăn xong Giang Sinh ngủ một lát, rồi lại tiếp tục lên đường. Cứ thế lái xe hơn hai ngày, cuối cùng đến một thành phố ở Đông Bắc, Hạ La chưa từng nghe qua, cũng không quan tâm là đâu.

Xe tải chạy vào bãi đỗ xe ngoài trời, Giang Sinh bắt đầu gọi điện liên lạc với bên nhận hàng. Lúc này tuy gần tối nhưng trời vẫn còn sáng, Hạ La nhảy xuống xe, hoạt động gân cốt, tiện thể hít thở không khí trong lành, ngồi xe lâu như vậy, cảm giác cơ thể sắp rã rời.

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa dẫn theo mấy công nhân đi tới, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón út, chân phình to đi dép tông. Giang Sinh vừa thấy người đó liền mở cửa xe nhảy xuống, tiến lên chào: “Ông chủ Chu.”

“Tiểu Giang, sao rồi, đi đường suôn sẻ chứ?” Ông chủ Chu vừa nói vừa vẫy tay, các công nhân liền đi về phía đuôi xe dỡ hàng.

“Rất suôn sẻ.” Giang Sinh móc hộp thuốc, rút ra một điếu đưa qua, ông chủ Chu nhận lấy, Giang Sinh lại lấy bật lửa giúp ông châm thuốc.

Ông chủ Chu hít một hơi, từ từ thở ra một vòng khói, qua làn khói mờ ảo, ông liếc thấy không xa có một cô gái đang đứng, ngẩng đầu nhìn trời, mái tóc dài mềm mại xõa sau lưng, dáng vẻ ấy, giống hệt một tinh linh rơi xuống trần gian.

Ông ta dùng tay đang kẹp thuốc chỉ về phía cô, híp mắt hỏi: “Cô gái kia là ai vậy?”