May Mắn Gặp Anh

Chương 40




Thiên Hy Linh tiếp tục rơi vào trạng thái ngơ ngác. Mắt cô nhìn vào gương mặt tuấn tú, hai má tự nhiên ửng đỏ, nóng rang cả mặt, lắp bắp hỏi: “Anh…Anh định làm gì?”

Doãn Mặc ấm áp xoa mái tóc cô, môi khẽ mỉm, “Không cần lo, em cứ như bình thường là được rồi.”

Mặt Thiên Hy Linh càng đỏ hơi, ngại ngùng cúi đầu ăn cơm trưa. Còn Doãn Mặc vẫn cười mỉm, nhìn cô với ánh mắt nuông chiều.

Thiên Phàm nhíu mày, đưa tay che mắt Doãn Mặc, giọng oán thán, “Biết hai người yêu nhau rồi. Không cần thể hiện!”

Doãn Mặc nắm cổ tay Thiên Phàm kéo xuống, ánh mắt thu lại vẻ dịu dàng, nữa câu cũng không thèm nói với Thiên Phàm.

Thiên Phàm nở một nụ cười miễn cưỡng, tay chân ngứa ngáy muốn đập cho người bạn thân này một trận. Mẹ nó! Có sắc quên bạn!

Thiên Phàm hậm hực dùng bữa xong thì bỏ về lớp. Họa Thư vì muốn để cho hai người có không gian riêng nên cũng tìm cớ chạy theo Thiên Phàm. Cuối cùng chỉ còn lại Doãn Mặc và Thiên Hy Linh ngồi đó.

Trước nay cả hai ở riêng thì không sao, nhưng không hiểu tại sao lúc này không khí lại có chút ngại ngùng.

“Linh Linh.” Doãn Mặc thấy cô mãi không mở lời nên đành lên tiếng trước.

Thiên Hy Linh có hơi thót tim, nhưng khi quay đầu nhìn anh lại là khuôn mặt tươi cười, “Dạ?”

Doãn Mặc lây từ trong balo ra một chiếc hộp quà nhỏ dễ thương, đưa tới trước mặt Thiên Hy Linh, “Tặng em.’’

Thiên Hy Linh ngơ ngác nhận hộp quà, nghi hoặc nhìn anh, “Em mở ra được không?”

Doãn Mặc gật đầu, để Thiên Hy Linh mở.

Bên trong là chiếc vòng cổ mảnh được làm bằng vàng trắng, mặt dây chuyền là hình hoa tulip màu hồng nhạt, nhìn kỹ vào có thể thấy ba chữ ‘Thiên Hy Linh’ được khắc rất tỉ mỉ trên cánh hoa. Sợi dây mang lại phong cách nhẹ nhàng, tao nhã, nhưng đơn giản, không quá cầu kỳ, nét đẹp vô cùng tự nhiên.

“Để anh mang cho em.’ Doãn xòe tay, ý muốn cô đưa cho anh.

Thiên Hy Linh không tự chủ để lên bàn tay Doãn Mặc, để anh tiến tới đeo lên cổ mình. Chiếc vòng rất phù hợp với cô, tôn lên lớp da trắng nõn ở vùng cổ.

“Có thích không?” Doãn Mặc quay về chỗ cũ ngồi xuống, hỏi.

Thiên Hy Linh quay đầu nhìn anh mấy giây, đột nhiên lao vào lòng Doãn Mặc. Khuôn mặt rạng rỡ của cô nở lên một nụ cười hạnh phúc, ngẩng đầu nhìn anh, “Quà của anh em đều rất thích. Cảm ơn anh, Doãn Mặc!”

Hai tai Doãn Mặc đỏ ửng khi nhìn thấy biểu cảm tựa như búp bê của người trong lòng, người hơi trượt xuống phía sau, ánh mắt dời đi để Thiên Hy Linh không thấy được vẻ ngại ngùng của mình, anh ngập ngừng nói: “K-không…không có gì!”

Thiên Hy Linh thản nhiên không nhận ra sự kỳ quái của anh, vẫn giữ y tư thế ban đầu. Còn Doãn Mặc càng ngày càng nóng, Thiên Hy Linh không khác gì cái lò sưởi ấm nóng bên cạnh.

Anh khẽ nuốt nước bọt mấy cái, lên tiếng, “Em…em đang nằm trên người anh…”

Thiên Hy Linh ngưng động hai giây, sau đó vội vàng bật dậy, lùi người về phía sau, mặt còn đỏ hơn cả Doãn Mặc vừa nãy, “Em…em…em vui quá nên mới vậy. A-anh đừng trách. Em xin lỗi!”

Doãn Mặc có hơi hối hận khi nói ra lời vừa nãy, vội vàng tới an ủi cô, ‘Không phải lỗi của em. Anh…anh…” Doãn Mặc không biết nên giải thích thế nào. Không lẽ lại nói thẳng ra là cơ thể anh có phản ứng? Doãn Mặc xoa đầu Thiên Hy Linh, “Anh chỉ là thấy ngồi như thế hơi bất tiện. Em không cần xin lỗi.”

Thiên Hy Linh ngập ngừng gật đầu, từ từ quay đầu nhìn Doãn Mặc, “Anh…sao anh lại tặng em dây chuyền này?”

“Khi trước anh thấy em hay để ý tới mấy cây hoa tulip, với cả cũng từng nghe em nói chuyện với Họa Thư là em thích hoa tulip nên anh làm sợi dây này tặng em. Anh định tặng em vào ngày giáng sinh, nhưng vì bên hãng làm có chút sai sót nên tặng có chút trễ. Nhưng em thích là được rồi.”

Thiên Hy Linh nghe Doãn Mặc giải thích, cảm động tới mức không nói thành lời. Thì ra bản thân lại có phúc yêu được một chàng trai như thế. Cô tươi cười nói, “Có anh thật tốt!”

“Um.” Doãn Mặc xoa đầu cô, hơi gật đầu. Có em anh cũng cảm thấy rất tốt.



“Ông nói cái gì? Cổ phiếu đột nhiên xuống dốc? Ông đang nói đùa phải không?” Bà Kết sửng sốt nhìn ông Kết đang ôm đầu tuyệt vọng bên cạnh.

“Chuyện này có thể lấy ra đùa được sao?” Ông Kết hai mắt hiện lên tia máu, nhìn dáng vẻ vô cùng thảm thiết.

Hai mắt bà Kết rưng rưng, đi tới bên cạnh ông Kết, lắc đầu như không tin nổi vào sự thật, “Bây giờ…bây giờ phải làm sao? Tại sao cổ phiếu lại có thể đột nhiên giảm sút? Ông…ông nói gì đi chứ! Không lẽ cứ để chuyện này xảy ra vậy sao?”

“Bà im miệng! Nếu như không tại bà thì sao giờ lại có chuyện này?” Ông Kết tức giận đẩy mạnh, đứng lên trừng mắt nhìn.

Bà Kết nhíu mày, không hiểu đây là ý gì, “Tại tôi? Tôi làm cái gì mà tại tôi? Ông có thể nói lý chút không?”

Ông Kết nở nụ cười nặng nề, hai tay siết chặt. Nghĩ tới người đứng sau chuyện này càng khiến ông tức giận. Đây thật sự là họa nhà ông phải gánh rồi!

“Sao lại im lặng? Ông giải thích đi, chuyện này là như thế nào!?” Bà Kết thấy ông ta không nói gì, trong lòng càng hiện lên nỗi lo lắng và sợ hãi hon.

“Nếu bà không đắc tội với…”