May Mắn Gả Cho Người

Chương 15: Muốn Câu Dẫn Lão Công Tôi, Không Có Cửa Đâu!




Nếu ra cửa, Cố Miên tự nhiên muốn trang điểm một phen. Quần áo Phó Dư chuẩn bị cho cô đều là thiết kế nổi tiếng, giá trị trên trời. Tuy vậy vẫn có một số thiết kế đặc biệt, chỉ cần tay nghề thủ công và chế tác tinh xảo đều được vận chuyển về Phó gia. Mỗi kiện quần áo đều dựa theo kích thước và khí chất của Cố Miên mà thiết kế.

Đời trước Cố Miên nhìn cũng không nhìn một cái một cái, bất quá đời này cô sẽ không ủy khuất chính mình. Tất cả những thứ này đều chứng minh tình cảm nồng đậm chân thành của lão công dành cho cô. Đặt trong phòng giữ quần áo chẳng phải là đều lãng phí sao?

Cố Miên chọn một chiếc váy màu nâu camel với một chiếc áo khoác xám liền ra cửa. Chẳng qua có bảo tiêu theo sau thật sự không quen. Nên cô liền kêu bảo tiêu đứng ở những chỗ tối, không có lệnh của cô thì không cần ra mặt.

Tới trung tâm thương mại, Cố Miên lập tức đến một cửa hàng bán quần áo nam. Quần áo của cửa tiệm này chủ yếu hướng đến hình tượng người đàn ông thành thục trưởng thành, vừa vặn rất hợp với khí chất của Phó Dư. Chẳng qua quần áo chất lượng cùng kiểu dáng đẹp, giá cả cũng phi thường cao.

Tùy tiện một bộ quần áo ở đây cũng trên mấy chục vạn chứ đừng nói đến tây trang. Người thường căn bản mua không nổi.

"Tiểu thư, cô muốn chọn lựa quần áo cho vị nam sĩ nào sao?" Nhân viên cửa hàng nhìn quần áo trên người Cố Miên nhưng không nhìn ra được là nhãn hiệu gì, nhất thời cũng không rõ Cố Miên có khả năng mua nổi quần áo không.

"Ừm, chọn một bộ cho người yêu của tôi."

Cố Miên nhìn trúng một bộ tây trang màu xám. Trùng hợp chiếc váy hôm nay cô mặc cũng màu xám, nhìn qua rất giống trang phục tình nhân, có đúng không? (≧∇≦)/

Lúc này bảo tiêu vừa tránh ở chỗ tối vừa đem tất cả mọi chuyện mình nhìn thấy báo cáo cho Phó Dư. Bệnh viện bên kia, tay Phó Dư lại lần nữa nắm chặt.

Quần áo Cố Miên chọn thích hợp với đàn ông từ 25-30 tuổi. Tự nhiên không có khả năng tặng cho cha cô. Mà những năm gần đây Cố Miên căn bản chưa từng tặng quà lễ vật cho hắn. Phó Dư đương nhiên sẽ không nghĩ Cố Miên sẽ đem quần áo này tặng cho mình.

Như vậy chỉ còn một khả năng. Quần áo này Cố Miên mua cho người đàn ông khác.

Nghĩ đến đây, Phó Dư lại đứng ngồi không yên.

Lý trí hắn bạo nộ, từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào trói buộc Cố Miên mang về nhà, đè cô trên giường hung hăng ra vào, khiến cho cô không thể xuống giường nữa. Như vậy cô sẽ không thể quan tâm tới bất kì người đàn ông nào khác.

"Bác sĩ Phó, đây là bệnh án của Chu thị trưởng. Ông ta đã chỉ đích danh yêu cầu anh thực hiện ca phẫu thuật sắp tới."

Viện trưởng cung kính mang tài liệu giao cho Phó Dư.

Tuy hắn là viện trưởng bệnh viện, nhưng là ai kêu Phó Dư lợi hại như vậy. Toàn bộ quan to hay quý nhân thành phố A ai ai cũng mong muốn được Phó Dư khám bệnh chứ.

Nhưng mà Phó Dư xem cũng không xem, đẩy chồng tư liệu kia đi. Sau đó đứng dậy thay áo blouse trắng ra.

"Hôm nay có chuyện phải ra ngoài. Không nhận công việc nữa."

"Nhưng mà Chu thị trưởng chỉ đích danh cậu..."

Viện trưởng vẻ mặt khó xử. Phó Dư tuy rằng thoạt nhìn dễ nói chuyện, nhưng thực tế lại tâm tình bất định, cứ như một quái nhân vậy.

"Đó là chuyện của ông ta, không liên quan đến tôi."

Phó Dư nói rồi thản nhiên rời đi.

Mặt khác bên này.

Cố Miên nhìn quần áo rất là vừa lòng, lúc cô định bảo nhân viên cửa hàng lấy bộ quần áo này xuống thì một thanh âm lạnh lẽo từ phía sau truyền đến.

"Tôi còn tưởng là ai, thì ra là đứa con gái vô dụng của Cố gia. Nghe nói Cố gia đem cô gả cho một ông già dâm đãng, như thế nào, ông già đó không thể thoả mãn được cô nên ra ngoài tìm đàn ông khác à?"

Cố Miên nghe tiếng xoay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy bó ngực đeo trang sức cầu kỳ đi tới.

Người phụ nữ này Cố Miên biết, chính là bạn tốt của đứa em gái riêng kia tên là Chu Khiết thì phải.

Có câu vật hợp theo loài, Chu Khiết cùng em gái riêng Cố Bảo Châu của Cố Miên đều là con gái tư sinh. Hai người này mấy năm nay ở bên ngoài bôi nhọ cô không ít.

Mà Cố Bảo Châu càng lợi hại, vì phá hoại thanh danh cô. Thế nhưng nói Phó Dư thành một lão già dâm đãng xấu xí.

Mà Chu Khiết vừa rồi cố ý lớn tiếng như vậy làm mọi người chú ý. Lúc này đúng lúc đông người, ánh mắt nhìn Cố Miên rất phức tạp

"Chu tiểu thư, nếu tôi nhớ không lầm. Sau khi cô tới Chu gia, một phân tiền cũng không kiếm được. Vậy xin hỏi người như cô có tư cách gì nói tôi vô dụng? Hơn nữa lão công tôi lớn lên đẹp trai soái khí, khi nào lại biến thành lão già dâm đãng vậy!"

Cố Miên trong lòng nghẹn một hơi. Người ta có thể nói cô, nhưng nói đến Phó Dư của cô liền không thể được!

"Chê cười, toàn bộ thành phố A ai không biết Cố gia vì mấy vạn đồng mà bán con gái. Loại hàng như cô cũng có giá quá nhỉ."

Chu Khiết là con gái riêng của thị trưởng nên nhìn đến Cố Miên tiểu thư chân chính trong lòng vẫn luôn không phục. Hơn nữa cô ta là bạn của Cố Bảo Châu, tự nhiên muốn dẫm nát mặt mũi Cố Miên mới tốt.

"Ác? Trước khi Chu tiểu thư được Chu thị trưởng đón về thì sống ở câu lạc bộ khiêu vũ có đúng không? Tôi nhớ lúc đấy cô tiếp khách ngủ một đêm cũng chỉ được một vạn đồng mà thôi."

Đời trước khi Chu Khiết và Cố Bảo Châu cặp hoa tỷ muội plastic này tan rã. Chính tai cô nghe Cố Bảo Châu đem bí mật đen tối này nói ra.

"Mày ngậm máu phun người! Người đâu rồi, mau đánh nó cho tao!"

Bảo tiêu của Chu Khiết ở hiện trường. Cô ta vừa bị nói trúng tìm đen liền không suy nghĩ muốn đánh người bịt miệng.

Nhưng mà người đàn ông kia còn chưa chạm được tới góc áo Cố Miên thì đã bị một bàn tay thon dài chế trụ.

Cố Miên thấy Phó Dư xuất hiện liền trợn tròn mắt. Thời điểm này, Phó Dư hẳn là nên ở bệnh viện mới phải? Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?

"Lão công, sao anh lại ở đây?"

Cố Miên vẻ mặt hạnh phúc ôm tay Phó Dư.

Lúc này đổi lại Chu Khiết choáng váng. Cố Bảo Châu rõ ràng nói Cố Miên gả cho một người đàn ông vừa già vừa xấu sao, như thế nào lại biến thành một soái ca trẻ tuổi soái khí ngời ngời thế này.

"Ở đây gần bệnh viện, vừa vặn có chuyện cần làm ở đây."

Thanh âm Phó Dư lạnh băng. Khí tràng cường đại trên người hắn làm bảo tiêu trước mắt sợ hãi lùi lại.

"Còn không phải là một bác sĩ thôi sao, nhìn bộ dạng nghèo túng này mà xem. "

Chu Khiết cười lạnh một tiếng, tuy rằng không phải một lão già dâm đãng, nhưng cũng chỉ là một bác sĩ mà thôi. Còn nghèo đến không có tiền, chỉ có thể sống dựa vào đồ vật Cố Miên mua cho.

Bất quá sau khi Chu Khiết nhìn thấy gương mặt Phó Dư thì cũng có mấy phần động tâm.

"Soái ca, em chính là thiên kim thị trưởng. So với vợ anh còn nhiều tiền hơn. Không bằng anh ly hôn với cô ta rồi ở em, được không? Chỉ cần anh đi theo em, bảo đảm mỗi tháng sẽ có rất nhiều tiền, tiêu hoài không hết a."

Chu Khiết tiến đến bên người Phó Dư.

Nhưng mà cô ta lại không phát hiện, ánh mắt Phó Dư nhìn cô ta chẳng khác gì nhìn một người chết.

Bất quá không đợi Phó Dư phản ứng, Cố Miên đã đứng ra ngăn trước người Phó Dư.

"Bà tám* kia cô đang nói gì vậy hả. Dám dụ dỗ lão công của tôi, cũng không nhìn lại xem bộ ngực silicon này của cô có được bao nhiêu lực hấp dẫn. Mau tránh xa ra, đừng làm bẩn mắt lão công tôi."

(*: Cái này là tác giả viết nha mọi người, em chỉ để nguyên thôi(≡^∇^≡))

Cố Miên tức giận muốn hộc máu. Dung mạo này của bác sĩ Phó nhà cô quả thực quá bug. Đi đến nơi nào cũng hút về một nắm hoa đào.

"Mày, mày nói cái gì? Mày có biết tao là ai không!"

Chu Khiết phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Miên, cô ta chỉnh dung căn bản không ai biết được. Tại sao Cố Miên chuyện gì cũng biết rõ! Nếu hôm nay cô ta cứ vậy bỏ qua cho Cố Miên, chỉ sợ sau này cô ta không còn chỗ đứng ở cái thành phố A này.

Nhưng mà Chu Khiết còn chưa kịp động thủ, một cuộc điện thoại đã gọi đến. Chu gia bảo tiêu thế nhưng cung kính cúi chào Phó Dư và Cố Miên.

"Ngượng ngùng, bác sĩ Phó vừa rồi là chúng tôi mạo phạm ngài cùng phu nhân."

Bảo tiêu nội tâm có chút hỏng mất, đứa con gái riêng ngu ngốc này đá trúng khối thiết bản rồi.

Chu Khiết choáng váng, bảo tiêu của cô ta thế nhưng không đứng về phía cô ta mà lại đi xin lỗi Cố Miên sao?