May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em

Chương 93: Phiên ngoại: Thẩm Hiểu Phong x Trương Chu




Trương Chu gặp Thẩm Hiểu Phong là khi anh ta hùng hùng hổ hổ xông vào Trạch thị, đòi gặp Trạch tổng. Tất nhiên ấn tượng khi ấy của thư kí Trương về Thẩm Hiểu Phong chả mấy tốt đẹp rồi.

Một người đàn ông ăn mặc nhếch nhác, hai mắt thâm quầng, đầu tóc thì rối nùi. Không nói còn không biết đó là Nhị thiếu gia Thẩm thị nữa. Hành động thì thô lỗ, xốc nổi, cho nên Trương Chu cực kì không thích người này.

Nói đúng hơn là cực kì ghét người này.

Cùng lúc đó, Thẩm Hiểu Phong thì có ấn tượng cũng không mấy tốt đẹp về vị thư kí này. Một người lúc nào cũng trưng cái bản mặt khó đăm đăm, đối với anh thì chẳng có gì tốt đẹp, người thì khô khan, nói chuyện thì cứ rập khuôn. Nói chunh là một người thư kí i như ông chủ của mình.

Thẩm Hiểu Phong ghét Trạch Đường Xuyên như thế nào chính là ghét Trương Chu như vậy.

Tưởng chừng hai người ngoài chuyện của Nhạ Nhạ sẽ không có giao điểm nào, thế nhưng một đêm say lại khiến hai người bám chặt lấy nhau.

Trương Chu vẫn nhớ rõ đó là đêm thứ bảy được nghỉ hiếm hoi của anh. Đó cũng là lần đầu tiên anh theo lời mời của bạn đến một quán bar trong thành phố.

Quán bar này khác hẳn với ấn tượng của anh. Không hề có nhạc giật đùng đùng hay các vũ nữ uốn éo sexy cũng không có thuốc lắc. Chỉ đơn giản là những bản nhạc chill cùng rượu, các tuấn nam mỹ nữ say sưa, ai hợp mắt nhau thì nói chuyện, sau đó lên giường.

“Trương Chu, cậu bán mình cho tư bản mấy năm cũng đến lúc thay đổi bản thân rồi đấy. Tới đây kiếm một cô nàng hợp ý rồi nói chuyện yêu đương đi. Cậu cũng có tuổi rồi đó.”

Bạn của Trương Chu nói với cậu, sau đó tiếp tục pha chế rượu. Trương Chu chỉ cười cười, cũng không có ý tiếp mấy cô hái đến ve vãn mình.

Không hiểu sao từ năm mười lăm tuổi, anh đã không có cảm giác với các cô gái tiếp cận mình. Anh cũng nhận rõ mình khác biệt với các bạn nam cùng lớp, rõ ràng xem phim xxx nam nữ anh lại vô cảm. Sau này lớn hơn một chút, Trương Chu mới phát hiện mình thích nam nhân, anh sợ hãi điều này, quyết định chôn nó cho tới khi chết mới thôi.

Nhưng khi đi làm cho Trạch tổng, nhìn Trạch tổng và cậu Hạ ân ân ái ái không ngại thế gian, lúc này Trương Chu mới phát hiện bản thân cũng như người khác. Thèm yêu, cực kì thèm cảm giác cùng người nào đó yêu đương. Cho nên lần này anh mới đến đây với mục đích chính là tìm người yêu.

Bất quá người yêu thì không thấy đâu nhưng oan gia thì lại thấy một người.

Ngồi cách cậu mấy mét chính là Thẩm Hiểu Phong đang tán tỉnh hết trai rồi lại gái. Từ ngày anh ta trở thành anh rể Trạch tổng, tần suất đi vào Trạch thị nhiều hơn, tần suất hai người cãi nhau cũng nhiều hơn.

Cho nên lần này, Trương Chu quyết định lờ anh ta đi, coi như không thấy không biết.

Nhưng mà Thẩm Hiểu Phong lại không cho anh ta cơ hội đó mà liên tục đưa mắt về phía này. Ánh mắt mang theo tia lửa tình ý rất rõ ràng, nhưng mà Trương Chu không muốn trúng thính của tên này đâu. Ai mà không biết Thẩm nhị thiếu gia tình trường dài như sớ. Trai gái đều ăn, người thật lòng không ai muốn dính đến vị thiếu gia này cả.

“Thư kí Trương sao hôm nay cũng có nhã hứng đến đây thế?”

Thẩm Hiểu Phong thấy Trương Chu không đáp lại thì quyết định sấn tới. Từ cái nhìn đầu tiên, anh đã bắt được tần số của Trương Chu - anh ta là gay, hơn nữa là trai tân nằm dưới nữa.

“Không phiền đến Thẩm thiếu lo, tôi mong anh không đến gần tôi.”

Thẩm Hiểu Phong bị người ta từ chối thẳng thừng cũng không buồn phiền, chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh sau đó đuổi tất cả những cánh bướm tới định tiếp cận Trương Chu.

Trương Chu cũng không tỏ vẻ khó chịu hay gì, chỉ ngồi đó, ngắm nhìn chung quanh, im lặng không nói một lời. Điều này càng khiến Thẩm Hiểu Phong thấy hứng thú.

Khi cả hai đã có hơi men trong người, lúc này Thẩm Hiểu Phong mới bắt đầu tấn công con mồi của mình.

“Trương Chu, tôi biết cậu là gay. Sao cậu không thử với tôi một lần? Biết đâu, sẽ thích thì sao?”

“Thẩm thiếu đây mà thiếu bạn phải tìm đến tôi hay sao?”

Thẩm Hiểu Phong xoay ly rượu, miệng mỉm cười nhẹ đầy quyến rũ.

“A Chu đừng xem nhẹ bản thân mình như thế. Rõ ràng nếu chúng ta hợp ý nhau có thể làm bạn với nhau mà. A Chu đừng lạnh lùng với tôi như thế.”

Trương Chu suýt nữa thì phun ngụm rượu trong miệng ra khi nghe tên này gọi A Chu. Điên à, vị Thẩm thiếu này bị chạm mạch ở đâu sao? Sao mà cứ năm lần bảy lượt tìm đến hắn vậy.

Nhưng Thẩm Hiểu Phong vẫn nhất quyết không bỏ cuộc. Hắn ta vẫn ngồi bên cạnh Trương Chu, không nói nhiều, chỉ kể mấy câu chuyện thú vị liên quam đến đời sống hằng ngày. Nghe thì có vẻ tẻ nhạt nhưng vào tai Trương Chu thì quả thực rất hấp dẫn.

Bất tri bất giác anh đã bị cuốn theo câu chuyện đó của Thẩm thiếu gia. Nhưng mà không hiểu sao nói chuyện một hồi, cả hai lại cuốn lấy nhau vào khách sạn. Đây quả là chuyện lạ a.

Trương Chu thân là trai tân mấy mươi năm qua tất nhiên cũng muốn thử ít trái cấm. Chỉ là mối quan hệ tình một đêm, Trương Chu suy nghĩ một chốc cũng thấy ổn.

Dù sao cũng chỉ là tình một đêm, không yêu đương gì, hợp ý thì lên giường, sáng mai thì ai về nhà nấy thôi. Dù đã làm tư tưởng cho mình như thế nhưng Trương Chu tim vẫn đập mạnh không thôi.

Cậu lúc này đang ngồi trên giường trong khách sạn, bên trong phòng tắm có tiếng nước chảy rào rào. Tai cậu vểnh lên nghe, trống trong tim vẫn còn nảy lên. Đầu thì suy nghĩ loạn không biết bản thân có nên bỏ của chạy lấy người hay không. Nhưng mà như thế thì có hơi hèn nhát, thể nào cũng bị Thẩm Hiểu Phong cười vào trong mặt.

Là trai tân, đến việc lên giường mà cũng không dám.

Cạch…

Tiếng mở cửa phòng tắm khiến Trương Chu giật thót cả người. Thẩm Hiểu Phong bước ra từ trong, cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, làm lộ cơ bụng sáu múi cùng với mấy giọt nước còn đọng trên người. Nhìn cực kì quyến rũ.

“Anh cũng đi tắm đi chứ. Hay là.. anh sợ rồi?”

Giọng Thẩm Hiểu Phong khàn khàn càng khiến trống tim của Trương Chu ngân vang. Cậu lắp bắp.

“Sợ.. sợ… cái gì chứ? Tôi.. tôi… đi tắm đây.”

Trương Chu co rúm người đi vào phòng tắm. Thẩm Hiểu Phong nằm trên giường cười hì hì. Chú thỏ con ấy sắp vào tay anh rồi. Sợ như vậy mà còn cứng miệng.

Trương Chu ở trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ không ra khiến Thẩm Hiểu Phong càng buồn cười hơn nữa. Quyết định trốn trong đó luôn rồi à.

Cốc.. cốc…

“A Chu, cậu ở trong phòng tắm lâu lắm rồi đây. Nhanh nào, có gì đâu mà sợ.”

“Tôi.. tôi.. tôi không có sợ. Ai bảo anh tôi sợ.”

Tiếng nước chảy hoà lẫn tiếng nói chuyện có chút run run. Nếu con thỏ đã nhất quyết ở trong hang thì anh đành chui vào hang bắt thỏ thôi.

Cạch…

Trương Chu đang ở nghịch nước vòi hoa sen, thấy một bóng đen tiếng vào thì giật mình thon thót. Rất nhanh không kịp để anh phản ứng, Thẩm Hiểu Phong đã bế xốc người chỉ có áo tắm trắng lên ngồi trên bệ rửa mặt. Hai tay cậu chống hai bên cố định đầu khiến anh không đường thoát thân. Trống ngực càng đập mạnh.

“Anh đừng sợ. Tôi biết là lần đầu tiên của anh. Tôi tuyệt đối sẽ nhẹ nhàng.”

Tiếp theo đó là một nụ hôn ướt át tràn đầy hơi thở nhục dục. Tay của Thẩm Hiểu Phong to lớn ôm chặt Trương Chu vào lòng, siết chặt vòng eo của anh khiến anh chỉ có thể thụ động há miệng nhận lấy nụ hôn ấy.

Trong phòng tắm thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nước cùng tiếng rên ái mụi khiến người khác phải đỏ mặt.