May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em

Chương 66: Sự thật (2)




Cach…

Hai anh em Thẩm gia đang ngồi trong nhã gian ở một quán cà phê. Thẩm Hiểu Phong không biết uống ly trà thứ bao nhiêu rồi mà tay vẫn còn run rẩy, lúc đặt tách trà xuống còn phát ra tiếng động khá lớn.

“Hiểu Phong, hay em về nghỉ ngơi trước đi. Để anh xử lý việc này cho.”

Thẩm Hiểu Hi khuyên can em mình. Vẻ mặt cậu hai Thẩm gia lúc này trắng bợt, đôi môi tái nhợt, ánh mắt thì nôn nóng liên tục nhìn về phía cửa.

“Không cần anh cả, em ổn mà. Em phải đợi Nhạ Nhạ đến chứ.”

Thẩm Hiểu Hi đành thở dài cũng không khuyên can em trai thêm nữa. Dù sao nó đợi được đến ngày hôm nay cũng khó khăn rồi.

Thẩm Hiểu Phong cả đêm qua ua không ngủ. Tâm trạng lúc nào cũng như đi tàu lượn siêu tốc, viễn cảnh tương lai cứ hiện lên trước mặt. Anh cũng không biết Nhạ Nhạ nghĩ gì về họ. Có chịu nhận họ không? Có trách cứ người anh trai không nên nết này không?

Bao nhiêu câu hỏi cứ lượn qua lượn lại trong đầu khiến anh khó chịu. Đợi mãi tới sáng mới được gặp, có trời mới biết lòng anh cồn cào như lửa đốt.

Cốc… cốc

“Vào đi.”

Trạch Đường Xuyên nắm tay Hạ Chi Nhạ bước vào. Thẩm Hiểu Phong nhìn thấy Nhạ Nhạ thù bắt đầu hơi nôn nao, nếu không phải anh trai ngồi bên cạnh giữ lại thì anh ta đã xông lên rồi.



Hạ Chi Nhạ thấy tình cảnh trước mắt thì sợ hãi nấp vào sau lưng Trạch Đường Xuyên. Ánh mắt người đàn ông kia nhìn cậu kì lạ quá đi.

“Trạch tổng, cậu Hạ, mời ngồi.”

Thẩm Hiểu Hi lên tiếng đánh tan bầu không khí ngượng ngùng. Trạch Đường Xuyên nắm chặt tay bạn đời của mình, an ủi em ấy.

Hai mắt Thẩm Hiểu Phong đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Nhạ Nhạ. Đây là người em trai thất lạc của hắn. Đây là người hắn có lỗi nhất trên đời. Hắn phải tìm cách bù đắp lại cho em ấy.

Thẩm Hiểu Hi đá nhẹ vào chân em mình. Nhìn người ta chằm chằm như thế có còn biết lịch sự không hả? Tuy Trạch Đường Xuyên không nói gì nhưng mặt hắn ta đen như đáy nồi thế kia là biết, hận không thể móc mắt thằng em ngốc của mình ra.

“Thẩm tổng, tôi và Nhạ Nhạ đã quyết định sẽ điều tra chuyện này. Tất nhiên nếu sự thật đúng như các người nói, chúng ta sẽ tính toán tiếp. Nhưng nếu sai, tôi mong các vị đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em ấy nữa.”

Đây đã là nhân nhượng lớn nhất mà Trạch Đường Xuyên đưa ra. Nếu không phải là sự thật mà chỉ là bên đó ngộ nhận, anh sẽ không nương tay mà cho họ một bài học.

“Là em ấy. Không sai được đâu.”

Thẩm Hiểu Phong kích động hẳn lên, nhìn Nhạ Nhạ bằng đôi mắt đầy đau thương.

Hạ Chi Nhạ dường như cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng thái độ kích động của quá trớn của tên này làm cậu có hơi sợ sệt nên càng căng thẳng.

“Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh kích động quá.”

Thấy Nhạ Nhạ hơi rụt cổ lại nhìn mình bằng ánh mắt đề phòng, Thẩm Hiểu Phong cũng hiểu được mình hơi kích động quá mức. Anh lập tức áy náy xin lỗi. Anh chỉ muốn biểu đạt lòng mình, biểu đạt sự thành khẩn của mình nhưng quá nôn nóng nên đâm ra bất thành.

“Cậu Hạ, chúng tôi cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”

Thẩm Hiểu Hi quay sang nói cảm ơn với Hạ Chi Nhạ. Chủ yếu là anh muốn giao tiếp với em ấy nhưng nãy giờ Hạ Chi Nhạ chỉ lăm lăm chơi ngón tay cuat Trạch Đường Xuyên, hoàn toàn phớt lờ bọn họ.

Trạch Đường Xuyên nắm lấy bả vai của vợ mình tiếp thêm sức mạnh cho em ấy. Lúc này Hạ Chi Nhạ mới có quay sang người đối diện khẽ gật đầu. Anh biết, đây là cậu sợ bọn họ quá nên quyết định phớt lờ đây mà.

“Các anh thông cảm, em ấy…”



“Không sao. Là do nhà chúng tôi quá nóng vội. Không phải lỗi em ấy.”

Tất nhiên không phải lỗi em ấy rồi. Trạch Đường Xuyên hắn chỉ nói lời khách sáo mà thôi. Lỗi hoàn toàn thuộc về mấy người cả.

Trạch Đường Xuyên lấy ra một nhúm tóc đựng trong bịch. Ban đầu hắn định đưa bàn chải đánh răng của Nhạ Nhạ, nhưng cuối cùng lại xoắn xuýt không muốn. Nói chung là hắn ta không muốn bất kì thằng đàn ông nào đụng vào đồ của vợ mình cả.

Lấy máu thì hắn không nỡ. Đưa đồ thì hắn không muốn. Vì chuyện này mà Trạch Đường Xuyên và Nhạ Nhạ quậy nhau một trận. Cuối cùng, cả hai quyết định lấy một ít tóc đưa bọn họ.

Thẩm Hiểu Phong lấy được mẫu tóc thì mừng như bắt được vàng. Ánh mắt mừng hùm rạng rỡ, hơi hơi có nước mắt. Nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.

Con đường tìm được em trai lại đến gần hơn một chút rồi.

Thẩm Hiểu Hi lúc này cũng có chút kích động. Mọi chuyện sắp rõ ràng. Hắn cảm giác được cả nhà sắp đoàn tụ. Dù không thể hiện ra mặt như em trai của mình nhưng Thẩm Hiểu Hi trong lòng cũng cồn cào ngứa ngáy tim gan.

Trạch Đường Xuyên nắm chặt tay Nhạ Nhạ đi dạo trên con đường phố. Tự dưng sau buổi gặp mặt đó, Hạ Chi Nhạ lại có hứng đi dạo. Cậu thong dong khắp nơi, ghé vào các hàng quán ăn vặt, nhặt những chiếc lá rơi, bầu tâm sự nặng nề cũng như trút được một ít.

Cảnh sắc mùa thu thật hợp lòng người. Bóng dáng hai người con trai nắm chặt tay nhau bước đi trên đường phố, cử chỉ thân mật khiến mọi người phải liên tục ngoái lại nhìn.

“Nhạ Nhạ, em muốn thế nào?”

Hạ Chi Nhạ lắc đầu không nói. Chuyện sau này cứ để sau này tính. Cậu bây giờ chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc bên cạnh bạn đời của mình. Có mấy khi hai người được nắm tay nhau, lại thong dong như thế này đâu.

“Em không muốn nghĩ. Em chỉ muốn bên cạnh anh thôi.”

“Được, chúng ta không suy nghĩ nhiều. Em muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đến đấy.”

Thật ra đêm qua Nhạ Nhạ đã suy nghĩ thông suốt. Dù đúng hay không thì bên cạnh cậu vẫn luôn có Trạch Đường Xuyên. Anh sẽ không làm cậu tổn thương hay bỏ rơi cậu. Chỉ cần bấy nhiêu thôi là đủ. Mặc kệ sự đời xoay vần. Em cũng chỉ cần có anh mà thôi.

Hai bàn tay đan chặt vào nhau dưới ánh mặt trời vàng tà tà chiều thu.

Trong khi đó, hai anh em Thẩm gia lại không được thảnh thơi như vậy. Thẩm Hiểu Phong ngồi một ngày một đêm ngoài phòng xét nghiệm. Dù cho trợ lý hay quản gia bảo hắn về nhà nghỉ ngơi nhưng hắn vẫn không chịu, túc trực bên ngoài phòng xét nghiệm. Tựa như chỉ cần chậm một giây thôi, hắn sẽ có lỗi một đời. Tựa như năm đó chỉ mất năm phút, hắn đã làm lạc mất đứa em trai bảo bối của mình vậy.



Kết quả xét nghiệm 2 ngày sau mới có. Trong hai ngày Thẩm Hiểu Phong không rời khỏi khu vực chờ nửa bước.

Bộp… …

Tiếng bước chân chạy trên hành lang. Thẩm Hiểu Phong ngẩng đầu, người đang chạy tới là ba mẹ của hắn. Hai ông bà đầu tóc đã bạc đi nhiều, khoé mắt lúc này đã đỏ bừng, chạy lại đến trước mặt hắn.

Cả hai anh em Thẩm gia đều tính giấu ông bà. Một phần vì ông bà đang ở quê tận hưởng cuộc sống, một phần vì sợ làm ông bà hi vọng rồi thất vọng. Nhưng không biết ông bà nghe được tin ở đâu mà vội vàng chạy đến đây.

“Con nói bố mẹ nghe thật không? Là thằng bé đúng không?”

“Mẹ thấy hình thằng bé rồi. Giống hệt ông nội con. Là nó đúng không? Là tiểu Bảo nhà chúng ta đúng không?”

Mẹ Thẩm vừa nói, vừa khóc, vừa cười. Bao năm qua tìm con trong vô vọng, mái tóc đen của bà cũng hoá trắng từ lúc nào, bà luôn cảm thấy có lỗi với con. Mỗi lần nghe được chút tin tức là mỗi lần trái tim đau nhói. Có chút hi vọng lại có chút thất vọng.

“Mẹ… ba… con…”

“Là con của mẹ đúng không? Là tiểu Bảo đúng không con?”

Cạch…

Tiếng mở cửa phòng xét nghiệm cắt ngang câu chuyện. Ba người đang đứng đó vội vã lau nước mắt tiến lại gần. Tới rồi.