Chủ nhật như thường lệ, Hạ Chi Nhạ thường chở Trạch Đường Xuyên về Trạch gia thăm ông nội, ăn bữa cơm, trồng vài chậu hoa cũng khiến ông vui trong lòng.
Lúc hai người bước vào trong phòng đã nghe tiếng nói cười tíu tít của Lộ Tiến Đan với ông nội.
Lộ Tiến Đan thật sự rất thông minh.
Sau bữa ăn ở Điềm Mật, nhận thấy Trạch Đường Xuyên có chút không kiên nhẫn với mình cậu lập tức ngừng lại chuyển qua lấy lòng Trạch lão gia tử.
Dù sao có tiền đề từ trước, cậu quả thực rất được ông yêu thương.
“Đường Xuyên, Nhạ Nhạ mau đến đây.
Tiểu Đan mang rất nhiều đồ từ nước C về cho mấy đứa đấy.”
Lộ Tiến Đan cười bẽn lẽn nhìn anh.
Ánh mắt có chút liếc qua phía Hạ Chi Nhạ.
Trạch Đường Xuyên kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, nghe Lộ Tiến Đan nói đủ thứ trên đời đồng thời cậu mua rất nhiều đồ cho anh.
“Xin lỗi anh dâu em không biết anh thích gì nên không mua cho anh a.”
Lộ Tiến Đan ánh mắt đầy tội nghiệp nhìn Hạ Chi Nhạ.
Nhưng cậu không hiểu dụng ý sâu sắc trong đó.
Lộ Tiến Đan mua đồ cho tất cả người trong nhà chỉ trừ Hạ Chi Nhạ.
Rõ ràng là không xem cậu là người Trạch gia.
“Không cần.
Đồ của anh cũng là đồ của em ấy.
Cậu mua đồ cho em ấy không khéo anh lại ghen vì tưởng cậu thích em ấy nữa.”
Câu nói của Trạch Đường Xuyên như một đòn đánh nặng nề vào Lộ Tiến Đan.
Ông nội bên này cũng lộ ra tia cười tinh tế.
Thằng nhóc con nhà mình từ khi nào biết phản đòn mấy cái nợ đào hoa này thế.
Trạch Hùng cũng biết rõ Lộ Tiến Đan thích cháu trai mình.
Ban đầu ông cũng có ý tác hợp nhưng không hiểu sao lại có chút chần chừ.
Có lẽ lúc đó ông đã mường tượng biết được Lộ Tiến Đan không hiền lành như vẻ bề ngoài.
Trạch Đường Xuyên khui mấy hộp quà ra, rất tự nhiên nói với Hạ Chi Nhạ cái này hợp với em lắm.
“Anh Đường Xuyên cái này quý lắm, là đồ bổ em mua cho anh a.”
“Bác sĩ nói anh có hơi dư thừa chất đạm, những thứ bổ dưỡng thế này nên để cho ông nội ăn thôi.”
Lão gia tử xua tay, ông già rồi không nuốt trôi mấy thứ đó đâu.
Cuối xùng dưới ánh nhìn không cam tâm của Tiểu Đan, khay đồ bổ đó đưa cho Hạ Chi Nhạ.
Lộ Tiểu Đan tức giận.
Cậu đã cố tỉnh bỏ mấy món đồ cho Hạ Chi Nhạ đi thế mà Trạch Đường Xuyên còn chia sẻ cho cậu ta nữa.
Rõ ràng, rõ ràng không để cậu vào mắt mà.
Hạ Chi Nhạ không hiểu lắm đấu đá giữa hai người.
Cậu chỉ cảm thấy có chút tủi thân.
Câu chuyện giữa bọn họ cậu không chen vào được.
Lộ Tiến Đan mở miệng là những câu chuyện lúc Trạch Đường Xuyên còn bé của hai người, cậu không biết một chút gì cả.
Đúng lúc cậu cảm thấy lạc lỏng thì Trạch Đường Xuyên bỏ dỡ câu chuyện với Lộ Tiến Đan quay sang nói chuyện chiếc xe máy điện của cậu cho ông nghe.
Trong giọng nói tràn ngập sủng nịch tự hào, lại có chút khoe mẽ khiến cậu ngại ngùng muốn chết.
“Ha ha ha.
Tên tiểu tử này, đi xe máy cũng hạnh phúc như vậy sao.
Cái giọng điệu khoe khoang của ngươi kìa?”
“Ông nội, hôm nào ông ngồi thử đi.
Nhạ Nhạ lái xe vững tay lắm.”
Hạ Chi Nhạ nhiệt tình mời ông nội lên mình chở đi dạo một vòng nhưng Trạch Đường Xuyên nghe vậy thì không vui.
“Chỗ đó là của anh, em đừng để ai ngồi lên.”
“Ha ha ha.
Ônh không thèm tranh với mày, có chỗ ngồi thôi mà cũng keo kiệt với ông.”
Không khí trò chuyện vô cùng vui vẻ hoà đồng.
Lộ Tiến Đan lần đầu tiên cảm thấy hối hận như thế.
Biết trước cậu đã không đi du học.
Nếu không thì tên này sao có thể chui vào cơ chứ.
Vị trí phu nhân Trạch thị vốn là của cậu mà.
Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, gương mặt có chút vặn vẹo nhưng vẫn cố che dấu bằng nụ cười tiêu chuẩn.
Trong khi ông nội và Hạ Chi Nhạ đang tíu tít kể nhau nghe chuyện du lịch nông thôn thì Trạch Đường Xuyên có liếc qua Lộ Tiến Đan.
Hắn có thể nhìn được chút ghen tị và oán hận trong mắt cậu dành cho Hạ Chi Nhạ.
Xem ra vẫn là nên cảnh cáo một chút thôi.
————————————————————-
Dùng xong bữa trưa, trong khi mọi người đang làm một giấc thật ngon thì Lộ Tiến Đan lại ra ngoài vườn hoa gọi điện thoại kể lể với Vi Tiếu Anh.
“Anh nói xem, đó là thuốc bổ em mua cho anh ấy.
Sao cậu ta có thể nhận được chứ?
“Tiểu Đan à, Đường Xuyên cũng nói rồi.
Bác sĩ bảo cậu ta không uống được, đưa cho Hạ Chi Nhạ là hợp lý nhất rồi.
Em cũng biết hai người là chồng chồng hợp pháp, có gì đâu cơ chứ.”
“Có gì đâu? Nhưng đó là quà của em.
Hơn nữa, chẳng phải anh nói hai người đó sau ba năm sẽ ly hôn à?”
Vi Tiếu Anh bên kia bắt đầu có chút hối hận đã lỡ kể cho Tiểu Đan nghe về bản hợp đồng.
Đáng lẽ không nên a.
Dù sao chuyện Lộ Tiến Đan thích Trạch Đường Xuyên bọn họ đều biết cả.
“Tiểu Đan, em bỏ cuộc đi.
Trạch Đường Xuyên có gia đình rồi.
Em như thế này là…”
“Bỏ cuộc.
Anh Tiếu Anh, anh cũng bênh vực tên kia sao? Tên đó có gì hơn em chứ? Em xứng với anh Đường Xuyên hơn.”
Lộ Tiến Đan bực bội cúp máy.
Cậu không thể ngờ được mình đi có mấy năm mà sự chú ý yêu thương vốn dĩ dành cho mình đã bị một kẻ xa lạ cướp lấy mất.
“Hạ Chi Nhạ, tao sẽ…”
“Em định làm gì?”
Lộ Tiến Đan giật mình, quay qua đằng sau thì không biết tự lúc nào Trạch Đường Xuyên đã đứng đó nghiêm mặt nhìn cậu.
Lộ Tiến Đan có chút thất thố nhưng rất nhanh đã lấy lại được khuôn mặt bình tĩnh nụ cười tự tin.
“Anh Đường Xuyên, em…”
“Em ghét Nhạ Nhạ nhỉ?”
“Em không có ghét.
Chỉ là em thấy có hơi lạ khi có người chen vào vòng tròn quan hệ của chúng ta thôi.”
Trạch Đường Xuyên cười ngồi xuống ghế đá.
Chen? Như thế nào là chen?
“Em ấy không chen.
Chỗ này vốn dĩ là của em ấy.
Chỉ có kẻ không biết điều ngồi vào mới gọi là chen.
Em ấy chỉ trở về nơi thuộc về mình thôi.”
“Anh Đường Xuyên….”
Giọng Lộ Tiến Đan làm nũng như tiếng mèo kêu.
Hai mắt rơm rớm đỏ, cố gắng ngăn cho nước mắt không chảy xuống.
Nhìn qua có vẻ như rất tủi thân nhưng Trạch Đường Xuyên không hề mảy may động lòng.
“Anh Đường Xuyên, đâu phải anh không biết em rất thích anh.
Em thích anh lâu rồi.
Em có thể đợi, đợi anh ly hôn với Hạ Chi Nhạ khi đó em và anh có thể tiến tới rồi.”
Trạch Đường Xuyên mệt mỏi thở dài, đối với người trước mặt nói thẳng.
“Lộ Tiến Đan, em biết bây giờ trông em rất giống mấy tiểu tam chực chờ nhà người khác có chuyện rồi xông vào không hả?”
Lộ Tiến Đan không ngờ Trạch Đường Xuyên lại nói thẳng như thế.
Nước mắt cậu uất ức trào ra ngoài.
Cậu chỉ là muốn ở bên anh thì có gì là sai? Chẳng phải hai người cũng đâu có yêu nhau thì việc gì không cho cậu cơ hội.
“Hức… hức…”
Lộ Tiến Đan càng khóc càng đáng thương nhưng trong mắt Trạch Đường Xuyên đã mất sạch sự kiên nhẫn với cậu.
Anh đối tốt với cậu chẳng qua là vì đây là người học trò ba anh cưng nhất.
“Sau này em không có việc gì thì đừng tìm anh nữa.
Cũng đừng có nói gì không đúng với Nhạ Nhạ.”
Trạch Đường Xuyên lạnh lùng bỏ đi.
Lộ Tiến Đan sao có thể cam tâm.
Cậu xông lại ôm chặt lấy eo anh, vừa ôm vừa khóc lóc nói yêu anh rất nhiều.
Bàn tay siết qua eo ôm càng lúc càng chặt.
Trạch Đường Xuyên có chút hốt hoảng sau đó là tức giận công tâm.
Anh vốn định đẩy Lộ Tiến Đan ra nhưng nhìn thấy Hạ Chi Nhạ đứng cửa nhà nhìn ra với gương mặt trắng bệch.
Đầu anh liền nhảy số.
Đúng vậy, bây giờ anh có đẩy hay không đẩy thì cũng khó mà giải thích với cậu.
Chi bằng…?
Lộ Tiến Đan bỗng nhiên cảm thấy người mình ôm mềm nhũn.
Cậu vừa thả tay ra, Trạch Đường Xuyên đã ngất xỉu ngã cái đùng trên sàn.
Khổ nhục kế vẫn là hay nhất..