Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 48




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yến hội đã chuẩn bị biết bao lâu cứ thế kết thúc.

Chúa thượng điện hạ giận dữ với những đại thần không tham dự yến hội tiến hành thanh trừ mưa gió máu tanh. Chẳng phải bình thường sẽ phải như vậy sao? Đúng vậy, cứ cho là không đến nỗi thanh trừng mưa gió máu tanh thì chí ít cũng sẽ có những trừng trị nhất định.

Nhưng hoàng cung rất yên tĩnh. Dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm sau các đại thần bắt đầu nhập cung, bái kiến bệ hạ. Bẹ hạ cũng vẫn như mọi ngày, giống như không hề có chuyện gì xảy ra cả, đối đãi với họ như thường.

Ra On cũng quay trở về cuộc sống trước khi có yến hội. Hôm nay nàng cũng phải đi đến giáo đường dạy dỗ nội quan cùng với các nội thị khác. Cả ngày học tập mệt mỏi, đến tối mới trở lại Tư Thiện Đường. Thế tử điện hạ gần đây cũng không có lịch gặp sứ thần nên gần đây nàng cũng không gặp hắn.

Nàng mở chiếc hộp giấu ở trong góc Tư Thiện Đường. Là bộ y phục nữ nhân mà nàng vẫn chưa trả được cho Yoon Sung. Lúc nào thì nàng mới được mặc bộ y phục này nhỉ? Tựa như một giấc mơ, nhớ lại chuyện buổi tối mấy hôm trước, Ra On đột nhiên nở nụ cười tiếc nuối.

Ra On gói kĩ lại bộ y phục, vội vàng ra khỏi Tư Thiện Đường. Ra On ôm túi đồ đi đến thư khố lễ tào của Yoon Sung.

"Tham nghị đại nhân." Ra On bước vào trong thư khố: "Tham nghị đại nhân, có ở đây không?"

Nghe nói đại nhân ở đây mà nhỉ, không có sao?

Ra On quét mắt nhìn cả phòng một lượt. Tuy rằng bình thường Yoon Sung thường ngồi phía sau chiếc bàn lớn trong phòng, nhưng lúc này cũng không thấy hắn.

"Xem ra không có ở đây thật rồi."

Đúng lúc Ra On đang tự lẩm bẩm thì có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.

"Đến đây tìm ta sao?"

Nghe tiếng nói từ phía sau, Ra On giật nảy mình: "A! Là tham nghị đại nhân sao?" Làm giật mình, đi vào đây từ lúc nào vậy không biết, lại còn đứng gần vậy nữa.

"Hình như ta làm ngươi hết hồn rồi, không sao chứ?"

"Chẳng nghe thấy tiếng động gì, ta còn tưởng là không có ai chứ."

"Thật ra thì ta nhìn thấy Hong nội quan đi vào nên ta trốn đi đấy."

"Vì sao?"

"Vì sao ư? Đương nhiên là để dọa Hong nội quan hết hồn rồi."

"Cái gì?"

Ánh mắt Ra On mở to. Nhìn thấy tình cảnh đó, Yoon Sung bật cười vui vẻ.

"Hong nội quan đúng là người vừa dễ bị dọa lại vừa thú vị."

"..."

Ngay trước mặt người mình vừa trêu mà nói thẳng vậy có phải hơi quá đáng không? Vừa nghĩ Ra On vừa bĩu môi.

Nhìn thấy vậy Yoon Sung lại bật cười ha hả thêm lần nữa.

"Hong nội quan lại phản ứng thế rồi. Làm sao mà ta từ bỏ cái trò vui này đây."

Tuy rằng đã cố gắng che giấu nhưng làm sao mà Yoon Sung không nhìn ra được suy nghĩ của Ra On chứ. Hắn cứ thế cười ha hả. Ra On cũng cười méo xẹo theo, lúc này ngoài cười ra thì nàng còn biết làm gì nữa.

"Nhưng mà có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ thấy nhớ ta nên mới tới à?"

Yoon Sung vừa hỏi vừa tiến lại gần, đối diện với Ra On. Nhìn thấy hắn đột nhiên tiến gần như vậy, Ra On liền ngại ngùng đưa cái hộp đang ôm trong lòng ra đưa cho hắn.

"Đây là cái gì?"

"Là y phục lần trước tham nghị đại nhân đưa cho."

"Rồi sao nữa?"

"Ta đến trả cho đại nhân."

Yoon Sung nhìn Ra On một hồi, sau đó lắc đầu: "Ta không lấy lại đâu."

"Vì sao?"

"Không phải ta đã từng nói rồi sao? Bộ y phục này tặng cho Hong nội quan."

"Đây là một lễ vật khiến người ta thấy gánh nặng."

"Quà đã tặng rồi thì không thể lấy lại được. Huống hồ món đồ này cũng đã không còn có ích gì với ta nữa."

"Dường như cũng không có ích lợi gì với ta cả."

"Vì sao? Y phục của nữ mà lại không có ích lợi gì với một nữ nhân là sao?"

"Đại nhân, người còn không hiểu sao? Hiện giờ ta không phải là nữ nhân, mà là một nội quan. Những bộ y phục này với ta mà nói không có nghĩa lý gì cả. Ta chẳng có cơ hội nào để mặc nó." Ra On cất giọng trầm thấp, vẻ mặt nghiêm túc.

"Sao lại chắc chắn rằng bản thân sẽ không có cơ hội mặc nó? Lần sau xuất cung cùng ta thì lại mặc không được sao?"

"Đại nhân đang nói là lại xuất cung nữa sao?"

"Đúng!"

"..."

Nghe Yoon Sung nói đến chuyện xuất cung lần nữa, Ra On chợt im lặng. Yoon Sung tựa như nước mưa thẩm thấu qua lớp đá, từ từ khiến cho Ra On thấy lưỡng lự, rung động trước những trải nghiệm mà lâu lắm rồi nàng mới có được.

"Với ta mà nói, một món đồ không có tác dụng gì với ta thì ta sẽ vứt nó đi."

"Bộ y phục vừa đẹp vừa quý giá như vậy sao có thể vứt đi chứ?"

Cho dù nhìn kiểu nào đi nữa thì bộ y phục này chắc cũng phải đáng giá 10 lượng bạc. Không, 10 lượng thì đã là gì, món đồ này chắc chắn còn đắt hơn như thế. Một món đồ đắt tiền như thế mà đại nhân khinh thị, nói vứt là vứt. Ra On thật muốn ngửa mặt lên trời hét to.

Dường như đang chờ đợi điều gì đó, Yoon Sung nhìn sắc mặt tiếc của của Ra On, khẽ cười nói tiếp: "Nếu Hong nội quan mặc nó thì được rồi."

"Chuyện đó... có chút..."

"Vậy vứt đi nhé."

"Cái đó cũng có hơi..." Ra On có cảm giác thật bế tắc.

"Rồi, ta biết rồi. Vậy bộ y phục này cứ để lại cho Hong nội quan mặc nhé." Vừa nói Yoon Sung vừa đẩy bộ y phục nọ trở lại vào lòng Ra On. Ngẫm một hồi, hắn lại nói tiếp: "Nhưng mà, từ tối hôm đó đến giờ điện hạ cũng không nói gì sao?"

"Nói? Nói gì cơ?"

"Xem ra chứng bệnh mù mặt của thế tử điện hạ còn nặng hơn so với ta tưởng." Yoon Sung vừa vuốt cằm vừa lẩm bẩm.

"Gì cơ?"

"Không có gì cả." Yoon Sung nhanh chóng lắc đầu.

Giữa hai người đột nhiên rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Yoon Sung mở miệng nói trước: "Tuy rằng rất muốn thoải mái vui vẻ trò chuyện với Hong nội quan tiếp, nhưng mà sắp đến hội nghị của lễ tào tham nghị rồi."

"A! Ta đã làm mất nhiều thời gian của đại nhân rồi, xin lỗi."

"Không đâu. Vừa đúng lúc ta đang muốn nghỉ ngơi thì Hong nội quan lại đến. Nhờ có Hong nội quan mà ta đã có khoảng thời gian thoải mái."

"Vô cùng cảm tạ đại nhân đã nói như vậy. Thôi đại nhân làm việc tiếp đi, ta xin lui." Ra On mang vẻ mặt vô cùng xin lỗi mà ôm bộ y phục nhanh chóng ra khỏi thư khố của lễ tào.

"Đợi ta hết bận rồi sẽ đi tìm Hong nội quan. Lúc đó Hong nội quan lại mặc bộ y phục ấy xuất cung đi dạo với ta nhé." Khi Ra On đang đứng ở cửa thì Yoon Sung nhẹ nhàng nói.

"Có thể làm vậy..."

"Nhất định có thể làm vậy." Yoon Sung vừa cười vừa đóng cửa.

Ra On ngơ ngác đứng ở đó một lúc. Nàng thẫn thờ nhìn bộ y phục đang ôm trong lòng, cuối cùng vẫn không thể trả nó cho Yoon Sung. Chắc chắn nàng bị ma ám rồi.

"Chắc mình bị điên rồi!" Ra On vừa nhìn bô jy phục đang ôm trong lòng vừa tự mắng.

***

Yoon Sung vẫn đứng sau khung cửa theo dõi Ra On. Cho đến khi Ra On khuất dạng thì hắn mới ngước lên trời cảm thán.

"Nhưng mà, trên đó có gì vui sao?"

Hắn vừa dứt lời thì một nam nhân từ trên xà nhà nhảy xuống nhanh như chớp giật. Là Byung Yeon.

Yoon Sung lập tức tươi cười mở lời: "Lâu rồi không gặp, huynh dạo này thế nào?"

Nhìn thấy cái kiểu vui vẻ hồ hởi của hắn, Byung Yeon nhíu mày, tỏ ra khó chịu thấy rõ: "Đừng có cười như thế."

"Chẳng phải là bằng hữu đã lâu không gặp à? Thân nhau quá mà, ta cứ thế không tự chủ được mà mỉm cười thôi."

"Bằng hữu?"

"Lúc nhỏ, điện hạ, ta, còn có huynh nữa, ba người chúng ta chẳng phải đã rất thân thiết ư?"

Nghe thấy những lời nói của Yoon Sung xong, ánh mắt Byung Yeon càng trở nên thâm thúy: "Lúc nhỏ thì còn có thể cho là vậy, nhưng bây giờ giữa ta và huynh còn có thể chơi đùa vô tư với nhau nữa sao?"

"Vậy ư?" Tuy nói như vậy, nhưng Yoon Sung vẫn duy trì nụ cười như cũ: "Nhưng mà hôm nay có chuyện gì mà lại đến đây?"

"Người đó." Byung Yeon vừa nói vừa nhìn theo hướng Ra On khuất dạng.

"Người đó? Đang nói đến Hong Ra On sao?"

"Đừng có lại gần đứa nhóc ấy."

"Nói vậy là sao? Không được lại gần Hong Ra On ư?"

"..."

"Ta và Hong Ra On chỉ là có duyên nên gặp gỡ. Hong Ra On cũng thường xuyên giúp việc cho bên lễ tào. Hơn nữa, hôm nay là Hong Ra On chủ động đến tìm ta mà." Yoon Sung dùng ánh mắt uất ức khổ sở mà nhìn Byung Yeon.

Byung Yeon dùng ánh mắt chán ghét liếc Yoon Sung. Hai người cứ thế trừng nhau một lúc. Cuối cùng Byung Yeon cất giọng phá vỡ im lặng: "Nếu đứa nhóc đó mà khóc, thì ta sẽ khiến huynh chảy máu."

"Ha ha ha. Nếu huynh mà nói như thế thì chẳng phải đã biến ta thành người xấu rồi sao?"

"Nhớ kĩ lời ta nói đấy." Nói xong Byung Yeon liền nhẹ nhàng biến mất khỏi thư khố lễ tào.

"Điện hạ cũng đã thật lòng như vậy, Byung Yeon cũng như thế. Mọi người đều đối xử với một nữ nhân như thế là thế nào?" Yoon Sung tỏ vẻ khó xử, lắc đầu lẩm bẩm: "Thật khó quá mà, nếu cứ như thế này... thì ta lại càng không muốn buông tay ra rồi."

***

Trở về Tư Thiện Đường, Ra On tròn mắt nhìn vị khách không mời mà đến.

"Ma nội quan đến đây là có chuyện gì?"

Ma nội quan nãy giờ vẫn ngồi ở sảnh đường của Tư Thiện Đường, nhìn thấy Ra On tiến vào liền chạy một mạch đến: "Ngươi rốt cuộc đã đi đâu vậy hả? Sao giờ mới về?"

Trước sự chất vấn của Ma Jong Ja, Ra On cười ngượng ngùng: "Ta đến thư khố của lễ tào."

Nghe thấy Ra On trả lời vậy, Ma Jong Ja không khỏi ngạc nhiên: "Thư khố lễ tào? Ngươi đến đó làm gì chứ?"

"Tham nghị đại nhân có việc riêng cần ta làm."

"Sao lại là ngươi?" Ma Jong Ja còn tính hỏi là phường tép riu như Ra On làm sao lại được lễ tào nhờ vả làm việc riêng gì được, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói: "À không phải, chuyện này không quan trọng. Ngươi có chuyện cần làm, đi theo ta."

"Chuyện ta cần làm sao? Bây giờ ư?"

"Đúng vậy."

"Có thể hỏi là chuyện gì không?"

Bây giờ cũng đã là giờ Hợi rồi, ngoại trừ những thái giám phải trực ra thì đâu còn việc gì phải làm nữa đâu nhỉ.

Ma Jong Ja liền nói nhỏ vào tai Ra On: "Mộc thái giám muốn gặp ngươi."

"Mộc thái giám? Thái giám trong đoàn sứ thần nhà Thanh đến sao?"

"Đúng vậy, người cao quý đó muốn gặp ngươi."

"Vì sao người đó lại muốn gặp ta?" Ra On cảm thấy thật khó hiểu: "Thái giám đoàn sứ thần nhà Thanh lại muốn cùng một tiểu nội quan vô danh tiểu tốt của Joseon đàm luận chuyện thiên hạ thái bình sao?"

"Sao hả? Ánh mắt này của ngươi là sao? Không tin lời ta nói hả?" Ma Jong Ja cao giọng bực tức.

"Không phải, không phải không tin. Chẳng qua là không biết Mộc thái giám vì sao lại gọi ta thôi"

"Sao lắm lời vậy không biết. Gọi ngươi thì ngươi mau chóng đến đó đi rồi biết. Mau đi theo ta."

Nói xong Ma Jong Ja cứ thế phẩy tay áo cất bước. Hết cách, Ra On chỉ đành đi theo sau lưng hắn. Nhưng không hiểu sao nàng cứ luôn cảm thấy sẽ có chuyện không hay.

"Hong nội quan, ngươi đang ở dây à? Ta tìm ngươi lâu lắm rồi." Vừa chạy vào Tư Thiện Đường, nhìn thấy Ra On ở xa xa phía trước, Chang nội quan vẫy vẫy tay với Ra On, nhưng rồi hắn lập tức thả tay xuống: "Người đó không phải là Ma nội quan, Ma Jong Ja sao? Sao hắn lại đến tìm Hong nội quan nhỉ? Họ đang nói gì với nhau mà vẻ mặt lại nghiêm túc như vậy?"

Chang nội quan quét mắt nhìn bốn phía sau đó bắt đầu bám theo hai người họ. Tựa như biết được thuật ẩn thân, hắn chạy vô cùng nhanh. Qua một lúc, khi Ra On và Ma nội quan còn đang nói chuyện, Chang nội quan đã chạy đến sát gần chỗ họ. Hắn cứ thế lẳng lặng bám theo.

Bốn bề tối đen như mực. Có hai thái giám xuất hiện ở Thái Bình Quán.

"Thái giám đại nhân, tiểu nhân là Ma Jong Ja."

Nghe thấy giọng của Ma Jong Ja, Mộc thái giám mở cửa.

"Vào đi."

"Sao còn đứng đó? Mau vào đi chứ." Ma Jong Ja nhìn Ra On rồi thúc giục.

"Một mình ta đi vào sao?"

Còn chưa kịp nói xong thì Ma Jong Ja đã đưa tay ra đẩy mạnh Ra On vào bên trong.

"A!"

Ra On hét một tiếng rồi ngã sấp vào trong. Nàng quay đầu lại nhìn thì cửa đã đóng lại rồi.

"Ma nội quan."

Dường như để đáp lại lời Ra On, trên khung cửa sổ ánh lên cái bóng của Ma Jong Ja: "An nguy của Joseon đang nằm trong tay ngươi. Vậy nên, không có lệnh của Mộc thái giám thì mặc kệ xảy ra chuyện gì ngươi cũng không được ra khỏi căn phòng này."

Nghe thấy lời uy hiếp của Ma Jong Ja, Ra On choáng váng: "Cái gì?" Sao lại thế này? An nguy của Joseon sao lại nằm trong tay ta?

Ngay tại thời điểm đó.

"Đến đúng lúc lắm."

Sau lưng Ra On đột nhiên vang lên một giọng nói xa lạ. Vừa xoay người thì lập tức đập vào mắt là gian phòng được bày trí theo kiểu của nhà Thanh. Phòng ngủ tràn ngập một màu đỏ từ rèm cửa, màn giường cho đến vật dụng trong phòng.

Mộc thái giám đang ngồi ở bàn rượu tròn.

"Uống rượu không?"

Mộc thái giám có khuôn mặt núc ních thịt, mỗi lần nói chuyện đều khiến cho hai gò má rung rung gợn sóng. Hắn lại lần nữa đưa ly rượu đến trước mặt Ra On: "Uống không?"

Nghe Mộc thái giám hỏi nàng có muốn uống rượu không, đột nhiên Ra On nhớ đến Lee Young và Byung Yeon. Dưới ánh trăng đẹp rạng ngời, nàng đã cùng thưởng rượu với hai người ấy. Nghĩ đến không biết lúc nào mới có thể được cùng hai người bằng hữu kia uống rượu, nàng thật sự không muốn cùng ai khác ngoài hai người họ thưởng rượu ngắm trăng. Đặc biệt là trong trường hợp giống như bây giờ, lại càng không muốn uống.

"Xin lỗi, tiểu nhân không biết uống rượu."

"Vậy sao?" Mộc thái giám cầm ly rượu hắn mời Ra On lên miệng uống cạn.

Trên mặt Ra On tràn đầy vẻ bất an sợ hãi: "Nhưng mà... vì sao lại gọi tiểu nhân đến đây?"

"Ngươi không biết là chuyện gì sao?"

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau