Khi Hà Vu Yến xuống lầu, vừa khéo gặp phải Hà An Khởi ở chỗ rẽ thang lầu, bởi vì bỏ lỡ tiết học đầu tiên, Hà An Khởi chuẩn bị ăn bữa sáng sau lại đi trường học.
"Chào."
Hà Vu Yến nhàn nhạt nói một tiếng chào, đối với hai chị em Hà gia này, cô kỳ thực coi như thích, lại bởi vì sợ dì Hà, luôn luôn không dám cùng các cô thân thiết.
Hà An Khởi đi xuống thang lầu,thấy Hà Vu Yến không đi vào nhà ăn, cô thuận miệng hỏi: "Cô không ăn bữa sáng sao?"
"Tôi muốn đuổi kịp xe bus."
"Hôm nay cô có tiết à?" Hà An Khởi lại hỏi.
Hà Vu Yến lắc đầu, "Không có tiết, bất quá hôm nay tôi hẹn bạn cùng nhau đọc sách."
"Vậy thì ăn bữa sáng đi rồi đi, sắc mặt cô không tốt lắm." Hà An Khởi làm sao mà không biết buổi sáng xảy ra chuyện gì, biết Hà Vu Yến cả đêm ngủ không ngon,đôi mắt phiếm hồng hồng tơ máu, sắc mặt xanh trắng, sợ cô không cẩn thận liền té xỉu ở trên đường không biết tên, cho nên cô tốt bụng nói.
Hà Vu Yến nghe cô nói vậy, sờ sờ mặt trái bản thân, có chút thẹn thùng, đành phải cùng đi theo vào phòng ăn cùng ngồi xuống.
Ngồi vào chỗ của mình, Hà An Khởi lấy bánh mì chét bơ trên bàn,kêu người hầu lấy cho hai người một ly sữa nóng.
Bởi vì vội vã ăn xong bữa sáng rời nhà đuổi kẹp xe bus,Hà Vu Yến không phát hiện đối diện cô Hà An Khởi luôn luôn đăm chiêu nhìn miếng dán trên gò má cô.
Thấy Hà Vu Yến một bộ dường như không có việc gì, Hà An Khởi nghĩ rằng đổi thành là cô bị cha vung một cái tát như vậy, khẳng định là sẽ ầm ĩ muốn sống muốn chết, nhưng Hà Vu Yến không có khóc, cô biết cha bởi vì điểu kiện của mẹ, đối với Hà Vu Yến luôn luôn cũng không tính thân thiện, so với bản thân cùng Hà An Nhân, trong quá trình Hà Vu Yến trưởng thành luôn luôn đều bị cha lạnh nhạt.
"Khuyên tai của mẹ tôi cô tìm được chưa?" Buổi sáng Hà An Khởi lén lúc hỏi qua người hầu, biết khuyên tai còn chưa có tìm được.
"Hôm nay tôi sẽ vào vườn hoa tìm lại."Hà Vu Yến nhỏ giọng nói qua.
"Đã đánh mất liền đánh mất, cùng lắm thì mua lại một đôi khác." Đều bị đánh một cái tát,hơn nữa cô thật sự không muốn thấy Hà Vu Yến chật vật quỳ rạp trên mặt đất,chỉ vì tìm một chiếc khuyên tai.
"Là tôi đánh mất,tôi nhất định phải nghĩ biện pháp tìm được." Khuyên tai đắt tiền như vậy, tuy rằng ngoài miệng dì Hà không nói cái gì, nhưng cô biết dì Hà kỳ thực là để ý.
Hà An Khởi hừ nhẹ: "Nếu tìm không thấy đâu? Chẳng lẽ cô muốn mua cái mới đền cho mẹ tôi sao?"
Mặt cỏ trong nhà lớn như vậy, tìm cả buổi tối tìm không thấy,chắc chắn sớm đã đánh mất, có lẽ là bị người tới tham gia tiệc sinh nhật nhặt đi rồi cũng nói không chừng.
Bất quá chỉ là một đôi khuyên tai, nhà cô có rất nhiều tiền, căn bản không thèm để ý đến món tiền nhỏ ấy, nhưng là mẹ cô lại vì món tiền nhỏ đó so đo, cô cảm thấy có lẽ mẹ cô đang khi dễ Hà Vu Yến, sẽ làm bản thân đã từng khó chịu vì là người thứ ba đỡ hơn một chút, lại không nghĩ rằng cô cùng em gái bị kẹp ở giữa, căn bản không biết ở chung với người chị cùng cha khác mẹ này như thế nào.
Hà Vu Yến cũng không hư hỏng cũng không đáng ghét, năm mười tuổi, vừa vào trong nhà cô, trong tươi cười mang chút ngốc ngếch, luôn im lặng không ầm ĩ không nháo, cho cái gì cũng đều nói tốt, không cho cô cô cũng không xin.
Trong ấn tượng của cô,Hà Vu Yến học luôn không giỏi, mời gia sư đến nhà cũng không hiệu quả bao nhiêu, này cũng là một điểm bất mãn của cha, cha thích đứa trẻ thông minh, mà cô cùng Hà An Nhân học luôn luôn đều rất xuất sắc, so sánh Hà Vu Yến thật là không thông minh, nói trắng ra là chính cô không phải đọc sách cũng biết.
Nhưng là Vu Yến thật thiện lương,nếu trước kia các cô quậy quá, phá hỏng đồ trong nhà hoặc là đồ cha yêu quý,Hà Vu Yến đều sẽ ôn nhu an ủi các cô xong, chạy tới cùng cha nhận sai, một người ngây ngốc đưa lưng chịu oan ức vì người khác.
Còn nhỏ bị chửi và bị đánh, phạt đứng phạt quỳ, không cho ăn cơm,những xử phạt này Hà Vu Yến đều có chịu qua, có lẽ là vì xử phạt đó cũng không lớn, cô cùng em gái luôn luôn không để ở trong lòng.
Thẳng đến có một lần, cô cùng em gái vào trong thư phòng cha phá loạn, không cẩn thận đánh vỡ bình hoa quý báo, bởi vì thói quen để Hà Vu Yến thay các cô chịu tiếng xấu, cũng cho rằng cha sẽ giống như các lần trước phạt cô không ăn cơm hoặc là phạt đứng, cho nên Hà Vu Yến lại lần nữa gánh vác.
Khi đó tuổi các cô còn nhỏ không hiểu chuyện,bình hoa quý trọng như vậy bị đánh vỡ,cha nào dễ dàng bỏ qua cho Hà Vu Yến.
Cô cùng em gái trốn ở ngoài cửa, chột dạ nhìn cha tức giận mắng to, tiếp theo là cha tát một mạnh vào gò má của Hà Vu Yến, nhìn Hà Vu Yến đau hốc mắt đỏ lại không dám khóc thành tiếng, cô cùng em gái sợ tới mức ngốc đứng ở tại chỗ.
Mười năm sau đó, người một nhà bình thường như trước duy trì mặt ngoài hòa thuận, qua một thời gian dài như thế, thay đổi duy nhất, mẹ đối với Hà Vu Yến soi mói cùng bất mãn chỉ có gia tăng chứ không có giảm bớt, ba đối với Hà Vu Yến ngẫu nhiên quan tâm, cuối cùng cũng từ từ biến thành chẳng quan tâm, mà cô cùng Hà An Nhân cũng dần dần không cùng Hà Vu Yến thân thiết, thẳng đến Hà Vu Yến thi lên đại học chuyển ra ngoài.
Hà Vu Yến không có nói tiếp, chỉ là yên lặng ăn xong bữa sáng, đứng dậy cầm túi xách mình tính toán rời nhà.
''Nếu tìm không thấy, tôi sẽ nói với mẹ cho,cô không cần tìm nữa." Nhiều năm như vậy, nhìn Hà Vu Yến bị cha mẹ lạnh nhạt, những người đứng như Hà An Khởi đột nhiên sẽ hướng Hà Vu Yến nói như vậy.
Hà Vu Yến nghe được Hà An Khởi nói vậy, cô dừng bước chân, nhỏ giọng nói: "Nếu thật sự tìm không thấy, tôi sẽ bồi tiền cho dì Hà,khuyên tai này thật đắt tiền."
Hà An Khởi nghe cô nói câu ngu đần kia, rất muốn tức giận hướng Hà Vu Yến rống to, cái gì kêu thật quý? Những đồ quý đó mẹ cô đều mua nổi!
Hơn nữa Hà Vu Yến chỉ là một sinh viên Đại Học, trong nhà cho cô tiền tiêu vặt không nhiều lắm, cô lấy cái gì đến bồi thường đây?
Nhìn Hà Vu Yến hướng đi ngoài, quần màu hồng bảy phần, áo sơ mi màu trắng, áo khoác màu xanh nhạt mỏng tanh,còn có một đôi giầy búp bê đã mang nhiều năm, cô vốn là muốn thốt ra lời nói nhưng tất cả đều nghẹn ngào ở trong cổ, đó là quần áo cũ cùng giầy cũ của cô, lúc này lại mặc ở trên người Hà Vu Yến.
Cô không hiểu, liền tính là cùng cha khác mẹ, nhưng là đường đường đại tiểu thư Hà gia, vì sao muốn sống hèn mọn như vậy? Ngay cả quần áo ba mẹ cô đều cho keo kiệt như vậy.
Khi Hà Vu Yến rời nhà mấy phút đồng hồ, Hà An Khởi bực mình đem bánh mì ăn một nửa bỏ trên bàn, tính toán đi phòng khách chờ em gái,mắt lại thấy em gái chẳng biết lúc nào đã đứng ở cửa thang lầu.
"Chị,nếu mẹ biết chị nói những lời này, nhất định sẽ tức giận đến giậm chân."
"Em đừng nhiều chuyện làm sao mẹ biết?" Hà An Khởi tức giận trừng mắt nhìn em gái một cái, "Mau tới ăn bữa sáng, chờ một chút đi trường học đó."
Bởi vì trễ giờ xe bus, khi Hà Vu Yến cùng Lâm Kiều Kiều gặp nhau, so với thời gian các cô hẹn chậm nửa giờ.
"Hà Vu Yến, cậu muốn chết sao? Dám để bản tiểu thư chờ cậu hả!"Thật xa nhìn thấy bóng dáng Hà Vu Yến chạy chậm tới,Lâm Kiều Kiều liền bắt đầu mắng.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . ." Một đường chạy tới Hà Vu Yến một bên cười trừ, một bên thở gấp, nói chuyện cũng vụn về.
"Nói, cậu muốn bồi thường mình như thế nào đây?"
"Mình mời cậu đi uống nước ha."Hà Vu Yến lấy lòng nói.
"Chỉ có uống nước thôi à? Mình ngồi đây đợi cả nửa tiếng đồng hồ ,cậu làm mình giống như đứa ngốc đứng ở chỗ này đợi nửa tiếng, thế nhưng chỉ dám mời mình uống nước thôi vậy đó hả!" Cô gái được nuông chiều của nhà họ Lâm lại bắt đầu khí thế nữ vương rồi.
"Thế. . . . . . Thế cộng thêm cơm trưa được không."Hà Vu Yến đau lòng thêm một câu nữa, trong nhà cho cô tiền tiêu vặt không nhiều lắm, thường mua sách mua đồ dùng văn phòng, cũng chỉ còn lại có tiền ăn cơm.
"Thế thì cũng không tồi lắm."Lâm Kiều Kiều thấy hô hấp cô thông thuận chút, lập tức lôi kéo người đi,"Tốt lắm, không cần nở nụ cười ngốc nữa, đi mau, chờ một chút nếu thư viện đầy, mình để cậu mời mình ăn MacDonald."
Lâm Kiều Kiều so với ai đều hiểu rõ Hà Vu Yến có bao nhiêu, bình thường căn bản luyến tiếc xài tiền bậy bạ, mỗi lần vì trêu cợt cô, cuối cùng cố ý kéo cô đi tiêu tiền,nhìn Hà Vu Yến một mặt đau lòng,Lâm Kiều Kiều nói có bao nhiêu sảng khoái còn có nhiều sảng khoái.
Vốn còn đang líu ríu cùng Lâm Kiều Kiều, bởi vì rất dùng sức,một đêm không ngủ tinh thần suy yếu khiến Hà Vu Yến có chút chênh vênh, cả người ngã ra phía sau,hoàn hảo Lâm Kiều Kiều nhanh tay lẹ mắt kéo Hà Vu Yến lại, dùng sức lôi cô, miễn cho cô thật sự ngã ngồi tại nơi.
Đúng lúc này, tiếng kêu sợ hãi từ bên trên truyền đến, "Vu Yến,mặt cậu bị sao vậy?"Lâm Kiều Kiều là nữ sinh cao gầy,thân cao 1 72 cm so với nữ sinh cùng lứa cao hơn, Hà Vu Yến đứng bên cạnh cô kém hơn 12 cm, có vẻ bé bỏng rất nhiều.
Vừa chạm vào mặt, bởi vì Hà Vu Yến tận lực dùng tóc che đậy,Lâm Kiều Kiều không phát hiện gương mặt cô dán miếng vải, lúc này từ trên nhìn xuống, rõ ràng phát hiện cô chẳng những có dán miếng vải, bên trái mặt còn sưng lên thật nghiêm trọng.
"Nói mau, cậu làm sao vậy?"
"Không có gì a."Hà Vu Yến tránh né nhẹ nói.
"Không có sao mặt cậu sưng, còn dán miếng vải nữa? Cậu bị đau răng hả?"Lâm Kiều Kiều đem mặt cô nâng lên, ngó trái ngó phải, càng xem sắc mặt càng khó nhìn.
"Mình bởi vì đau răng mới sưng vậy." Nói theo Lâm Kiều Kiều, sẽ không nói dối lại không tìm thấy lý do,Hà Vu Yến lập tức phụ họa nói.
Lâm Kiều Kiều nghe được cô giải thích, bán tín bán nghi vươn ngón trỏ chà xát mặt cô, "Đau hay không?"
"Đau. . . . . ."Hà Vu Yến đau rụt cổ lại.
"Thật là đau răng sao?"
"Ừa, là đau răng."
"Hà Vu Yến, mình là người đầu tiên nói xấu trước mặt cậu, cậu chẳng những có bộ dạng đần, còn có đầu óc ngốc ngếch, ai thấy đều muốn khi dễ,toàn thân cao thấp luôn dùng khuôn mặt này trước mặt người khác,cậu tốt nhất đừng có để người ta thương tổn khuôn mặt của cậu, bằng không sẽ đem nam sinh dọa chạy,mình thấy đời này coi như tiêu luôn rồi."Lâm Kiều Kiều rất không khách khí kể lể.
"Cũng không phải tất cả nam sinh đều chỉ nhìn bề ngoài."
"Không phải là tất cả mau chóng cũng là tất cả thôi, đi thôi, muốn đi nha sĩ hay không? Hay là muốn đi mua thuốc giảm đau?"Lâm Kiều Kiều một bên lôi kéo cô đi, một bên quay đầu lại hỏi.
Nghe Lâm Kiều Kiều tức giận hỏi,Hà Vu Yến cảm thấy trong lòng một trận lo lắng, cô biết Lâm Kiều Kiều ngoài miệng mắng, bất quá trong lòng là quan tâm cô.
"Làm chi không nói, mình đang hỏi cậu. . . . . ."
Dọc theo đường đi chỉ thấy hai người một trước một sau, phía trước nữ sinh một mái tóc ngắn xinh đẹp, ngũ quan đoan chính hơi khí khái hào hùng, dáng người tinh tế thon dài, nếu không phải giọng nói cô có chút khàn khàn, người qua đường còn tưởng rằng là con trai xinh đẹp, rồi sau đó buồn không hé răng tùy ý để người đằng trước lôi kéo đi, trên mặt cô gái bất chợt lộ ra nụ cười ngây ngô, nếu không phải trên mặt này dán vải, quả thật là một mỹ nữ trong sạch không dính bụi trần.
Cùng em gái tham gia tiệc sinh nhật của Hà An Khởi xong, hai ngày sau, công việc Uông Hạo đột nhiên gia tăng, bận đến ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, thế còn đã có người không mời tự đến tới cửa tìm.
Tuần trước mới từ nước ngoài đi công tác trở về nên Biên Nhân rảnh rỗi đến bị khùng, lại tìm không thấy người cùng hắn vui đùa, hai ngày này dứt khoát đến công ty Uông Hạo báo danh, hôm nay giữa trưa sẽ đến, hơn nữa cơm trưa kêu cô thư ký mua đến cùng Uông Hạo cùng nhau ăn.
Đến buổi chiều, cô thư ký vì hắn chuẩn bị món điểm tâm ngọt cùng đồ uống,ngồi ở trước bàn làm việc nhìn Uông Hạo xem tài liệu, Biên Nhân cảm thấy thật chám chừơng.
"A Hạo,tối nay bà xã của Nhất Địch mời ăn cơm,cậu đi không?" Bởi vì rất nhàm chán, rõ ràng buổi sáng Uông Hạo cự tuyệt một lần,hắn vẫn chưa từ bỏ ý định lại hỏi.
"Mình bề bộn nhiều việc."
"Thiếu gia, mình đã hỏi qua thư kí cậu,công việc của cậu người thường đều có thể xử lý xong hết rồi."Hắn hai ngày này ở nơi này la cà, quan hệ cùng cô thư ký cực tốt, tiến độ cùng hành trình công việc của Uông Hạo,hắn sớm mò một rõ hai ràng rồi.
Nghe Biên Nhân có chút giọng điệu ai oán, Uông Hạo có thế này mới đem tầm mắt từ trên tài liệu dời đi, ngước lên lườm Biên Nhân một cái, thấy hắn đang thỏa mãn uống trà sữa trân châu mà cô thư ký mua về, "Cậu rất rãnh rỗi có phải không?"
"Là thật cực kỳ rảnh rỗi mới đúng, công ty mình có chị ở đó,chị ấy khí thế nữ vương, chẳng những nhân viên chủ quản trong công ty thật an phận, hơn thế khách hàng đều rất ít không hề nghe lời, kia còn cần mình ra mặt làm chi."
"Mình nghĩ chị cậu không lâu nữa sẽ phải lập gia đình,cậu là người thừa kế hợp pháp không nhiều cũng ít nên làm một chút chứ."
"Cậu yên tâm đi, tương lai chồng chị mình sợ chị mình ở trong nhà rất buồn, cho nên đồng ý sau khi kết hôn chị có thể tiếp tục đi làm."
Uông Hạo thấy Biên Nhân nói mặt không đỏ khí không thở gấp, thưởng cho hắn một cái xem thường, " Cậu có thể có chút tiền đồ được không?Nhưng đây là công ty của cậu, chị cậu bất quá là quản lý giúp cậu thôi, cậu không thèm quan tâm như vậy, không sợ người khác cười cậu à?"
"Cười cái gì? Liền tính mình là kẻ bất tài cũng sẽ có phụ nữ mong chờ." Biên Nhân có chút lưu manh nói,hắn có tiền có gia thế, thể trạng cường tráng, tuấn tú lịch sự, phụ nữ không thương hắn liền quá lãng phí rồi.
"Chờ ngày nào đó cậu bị người phụ nữ cậu nhìn trúng ghét bỏ, mình xem coi cậu sẽ làm thế nào đây."
"Đến khi đó mình có thể làm sao? Trực tiếp đem người đó kéo lên giường làm." Biên Nhân tùy ý nói, hoàn toàn không lo lắng có loại sự tình này phát sinh.
"Mình một chút còn họp, cậu có thể đi rồi."
"Bữa ăn tối hôm đó cậu không đi thật à?"
Uông Hạo còn muốn cự tuyệt, Biên Nhân lại buông đồ uống trong tay, cả người ngồi phịch ở trên sofa.
"Mình ở trong này chờ cậu, dù sao mình cũng rất rảnh rỗi." Nói xong Biên Nhân đem ra một cái mini pad mang theo bên mình, bắt đầu cùng phụ nữ tán dóc.
Trong nhóm bọn họ Biên Nhân là người rành rỗi chuyện theo đuổi phụ nữ nhất, chỉ cần hắn vứa ý,nếu không truy đuổi, chính là thực đuổi theo, cảm giác mới mẽ hết đi, không đến ba tháng lập tức sẽ lại tìm mục tiêu khác,cuộc sống Biên Nhân săn bắt riết không biết mệt.
Chịu không nổi Biên Nhân quấn quít làm phiền, Uông Hạo hiếm khi không tăng ca, cuối cùng chỉ có thể cùng nhau lái xe đi đến nhà Kỉ Nhất Định.
Bởi vì tính mua bia qua uống, bọn họ lái xe quanh quẩn đến cửa hàng tiện lợi mua rượu bên cạnh, đang lúc bọn họ đi tiến cửa hàng tiện lợi,di động Uông Hạo đột nhiên vang, Biên Nhân vỗ vỗ vai anh, bản thân đi vào mua bia trước,để Uông Hạo một mình ở bên ngoài nói điện thoại.
Uông Hạo nói điện thoại, nói vài câu liền cúp, đưa điện thoại di động nắm ở trên tay xoay người, vừa mới tiến vào cửa hàng tiện lợi tìm Biên Nhân, trong lúc xoay người, khóe mắt thoáng nhìn bóng dáng có chút quen quen,ánh mắt anh nhìn kĩ lại, chớp mắt hướng về bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Thì ra Vu Yến,khi nhìn thấy cô, Uông Hạo mới nhớ khuyên tai hai ngày trước nhặt còn đặt ở trong túi tây trang, đêm đó đã quên trả lại cho Hà gia, hai ngày này công việc bận quá hơn nữa Biên Nhân luôn luôn quấy rầy anh,làm anh hoàn toàn quên đi chuyện khuyên tai, xem ra đêm nay về nhà, anh muốn trước đem khuyên tai trực tiếp đưa cho em gái, muốn con bé trả lại cho Hà gia.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào Hà Vu Yến,hôm nay cô mặc váy không có tay liền thân, trên gối váy ngắn chất liệu mềm mại, theo gió đêm thổi phấp phới, đem làn váy cô thổi tới tùy ý lay động theo chiều gió, làm cho người ta nhịn không được đem tầm mắt dừng ở trên đôi chân trắng tuyết của cô.
Hà Vu Yến cùng một nam sinh cao gầy đang ở chờ đèn xanh, nam sinh so với Hà Vu Yến cao hơn hơn mười cm, không biết ở bên tai Hà Vu Yến nói gì đó, làm cô tức giận tay đánh vào bờ vai của hắn vài cái,nam sinh bị đánh chẳng những không tức giận, còn vui vẻ giương cao đầu cười, một tay bắt được tay cô, một tay vỗ vỗ đầu cô, vô cùng thân thiết giống như là một đôi tình nhân
.
Không sai, đáng chết như là một đôi tình nhân liếc mắt đưa tình, Uông Hạo cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động hai người.
Khi đèn xanh, nam sinh lôi kéo tay Hà Vu Yến đi qua đường, hướng phương hướng anh đi tới hai người bộ dáng thân mật nói nói cười cười, khiến anh nhìn không thoải mái vô cùng, muốn dời ánh mắt đi, lại chói mắt nhìn chằm chằm tay hai người đang nắm.
Kỳ thực từ đêm đó đối với Hà Vu Yến nói anh không thích cô, Uông Hạo đã phân rõ giới tuyến bản thân cùng cô, anh sẽ không vi phạm, cũng không muốn cô tự mình chịu mất mặt cùng dây dưa,mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, tầm mắt vẫn là không khỏi hướng hai người đó nhìn lại.
Lúc này Biên Nhân mua bia xong, đi ra cửa hàng tiện lợi chỉ thấy Uông Hạo một tay cầm di động, một tay bỏ vào túi quần tây, sắc mặt không được tốt cho lắm.
"A Hạo,cậu làm gì mà trương một bộ mặt như muốn ăn thịt người vậy?"
Uông Hạo không có đáp lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Hà Vu Yến đang đi cách trước mặt mình vài bước, còn có trên mặt cô có dán vải thật chướng mắt.
Trong lòng một thanh âm nhảy ra, mặt cô bị thương?Một người nữ sinh tốt, nơi nào không thương tổn lại bị thương ở trên mặt .
Hà Vu Yến là con gái của vợ trước, bởi vì vợ trước qua đời,nên khi đem con gái về nhà nuôi nấng, dì Hà không cho,làm ầm ĩ lên, cuối cùng vẫn là đem Hà Vu Yến mang về nhà nuôi nấng.
So với hai đứa con gái bảo bối mình sinh,Hà Vu Yến trong mắt dì Hà như cái đinh trong mắt vậy, mà bây giờ chú Hà có hết thảy cuộc sống xa hoa tất cả đều là cưới dì Hà ban tặng,ngay cả nhìn thấy dì Hà đối với Hà Vu Yến xem nhẹ,chú Hà cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần dì Hà đừng hở một tí là ầm ĩ với ông, ông hết thảy đều theo vợ.
Bốn năm trước khi anh bổ túc môn cho Hà Vu Yến, liền phát hiện Hà Vu Yến ở Hà gia không một ngày dễ chịu, dì Hà hết sức lạnh lùng,chú Hà chẳng quan tâm,ngay cả cùng chị em Hà gia cũng không tính thân thiết.
Anh đã từng đồng tình cũng thương hại Hà Vu Yến, nhưng lúc anh phát giác cô thích mình,đồng tình cùng thương hại cũng trôi đi, bắt đầu lạnh lùng với cô.
Hai mươi hai tuổi Hà Vu Yến thuộc về xinh đẹp, cùng những phụ nữ anh kết giao lúc trước hoàn toàn khác nhau, hơn nữa có cảm giác cô là người nhẫn nhục chịu đựng, trong số nữ sinh anh biết đều toàn là đại tiểu thư bị làm hư,đều mĩ nữ xinh đẹp tự tin, còn chưa từng tiếp xúc với nữ sinh giống Hà Vu Yến ôn thuần nhu thuận.
Anh thích phụ nữ có cá tính,Hà Vu Yến xinh đẹp,nhưng lại ít khiến dục vọng
anh muốn chinh phục giữ lấy, cô giống như là cọc gỗ mỹ nhân, chỉ có thể nhìn thưởng thức, rất khó gợi lên dục vọng của đàn ông.
Bốn năm trước anh đối với cô không động tâm, bốn năm sau cũng không có khả năng, anh không biết là bản thân đối với thưởng thức người phụ nữ, trải qua bốn năm lập tức liền thay đổi, nhưng là nhìn cô cùng người khác thân mật nói nói cười cười, anh thế nhưng cảm thấy cảnh tượng thật chói mắt,khiến anh nhìn rất không thoải mái.
Nhớ đến đêm đó, nếu anh không nhìn lầm, trong mắt cô như trước tồn tại đối với anh thích cùng ái mộ, thế nào mới vài ngày không thấy, cô đã cùng người khác gần gũi , không biết có phải không là người đàn ông kiêu ngạo quấy phá,nhìn một màn lúc này, một cỗ cảm giác không vui xa lạ từ trong lòng anh nổi lên.
"Hà Vu Yến." Bởi vì Uông Hạo đột nhiên hô tên cô, làm thân hình Hà Vu Yến cúi đầu muốn làm bộ như người xa lạ đi lướt qua anh bỗng cứng lại, nhưng cô không có đáp lại, mà là nắm tay Lâm Kiều Kiều bên cạnh dựa vào càng gần,hành động né tránh của cô khiến Uông Hạo đã không vui còn chớp mắt càng tức giận.
Biên Nhân bởi vì khát nước, thuận tay mở một lon bia,thấy Uông Hạo không khách khí muốn con gái người ta đứng lại, hắn anh tuấn đem thùng bia khiêng trên vai,nhíu mày nhìn Uông Hạo một cái, ở trong ấn tượng của hắn, Uông Hạo rất ít khi ở trên đường tìm người bắt chuyện, hôm nay cũng làm cho hắn mở rộng tầm mắt rồi.
Hà Vu Yến gắt gao nắm tay Lâm Kiều Kiều, cả người rúc vào bên cạnh Lâm Kiều Kiều, không dám ngẩn đầu nhìn, thầm nghĩ chạy nhanh rời đi.
Lâm Kiều Kiều còn đang quyết định,hai ngày liên tục giúp Hà Vu Yến ôn tập kế toán, cô mệt suýt nữa ngồi phịch ở trên sofa thư viện, miệng ầm ĩ muốn Hà Vu Yến mời khách, nhưng lại nhất định phải ăn sang một chút, khiến trên đường đi Hà Vu Yến vừa đi vừa kháng nghị.
Bởi vì đang chuyên chú nghĩ chờ một chút muốn ăn cái gì,Lâm Kiều Kiều không phát hiện Uông Hạo tồn tại,Hà Vu Yến cũng không muốn cho cô biết, thẳng đến Uông Hạo hướng về các cô vượt qua một bước, còn không kịp phản ứng, tay kia của cô đã bị Uông Hạo kéo lấy,hung bạo làm cô dừng lại bước đi.
"Tôi gọi em, em không nghe thấy sao?" Giọng nói Uông Hạo lần này tăng thêm, lực đạo trên tay không nặng không nhẹ, lại làm Hà Vu Yến muốn tránh đi cũng không được.
Lâm Kiều Kiều còn không hiểu rõ chuyện gì, hai người các cô đang đi trên đường vui vẻ,người đàn ông trước mắt một bộ dáng toàn thân đều là tây trang hàng hiệu, nhưng tự nhiên nắm tay Hà Vu Yến làm chi nha? Cô bất mãn khuôn mặt khiêu khích trừng Uông Hạo.
"Vu Yến,cậu biết ông chú này à?"
Lâm Kiều Kiều một tiếng ông chú khiến trên mặt Uông Hạo hiện lên hắc tuyến, ngay cả Biên Nhân đứng một bên cũng bị bia trong miệng làm sặc, nhịn không được ho khan vài tiếng.
Mắt Uông Hạo lạnh lùng lườm Lâm Kiều Kiều,thanh âm làm nũng vừa nghe liền biết, người bị anh nghĩ lầm là nam sinh kỳ thực là nữ sinh,chỉ là quần áo hơn nữa một đầu tóc ngắn, cữ chỉ gọn gàng hơn chút sẽ như nam sinh anh tuấn, mới có thể khiến anh hiểu lầm.
Hà Vu Yến không trả lời, chỉ là tránh cổ tay bị Uông Hạo bắt được, nhỏ giọng muốn Uông Hạo buông cô ra, đáng tiếc Uông Hạo từ đầu không để ý tiếng nói giống như mèo kêu kháng nghị của cô.
Thấy Hà Vu Yến lắc đầu, lại thấy người đàn ông vốn không quen biết không biết làm sao cứ nắm tay Hà Vu Yến không tha,đại tiểu thư Lâm Kiều Kiều lập tức phát cáu rồi đấy.
"Vị ông chú này, chú là ai vậy? Muốn tìm phụ nữ, phía trước chỗ rẽ đi chừng trăm mét còn có quán rượu, chờ đến tối khách điếm mở, chú muốn tìm phụ nữ thế nào đều tùy chú, bất quá xin không cần giống như mấy tên biến thái tùy tiện ở trên đường bắt loạn người khác, cẩn thận cháu gọi cảnh sát bắt chú!"
Lâm Kiều Kiều rất không khách khí hướng Uông Hạo rêu rao, dương cằm trừng anh,bộ dáng hung dữ làm Biên Nhân cảm thấy hứng thú chớp mắt vài cái, bình thường sớm quen với nữ sinh đối với Uông Hạo nịnh bợ lấy lòng,gặp nữ sinh dùng giọng nói khinh thường lại khiêu khích cùng Uông Hạo nói chuyện, này thật đúng là phá lệ lần đầu thấy.
Uông Hạo bị kêu ông chú đã có chút không vui, lại nghe đối phương không khách khí kêu anh biến thái, sắc mặt không khỏi càng trầm, lực đạo nắm tay Hà Vu Yến cũng mạnh hơn một chút.
Anh đang nghĩ câu uốn nắn lại đối phương,Lâm Kiều Kiều lại bảo huyên náo, "Vị ông chú này, cháu biết bạn cháu rất xinh đẹp, dáng người còn rất là hạng nhất, nhưng có thể mời chú buông tay ra không? Chúng cháu thật sự bề bộn nhiều việc, không rảnh ở trong này cùng chú bắt chuyện."Lâm Kiều Kiều trợn trừng mắt, trong giọng nói tràn đầy khinh thường, cuối cùng hướng trước ngực Uông Hạo đẩy một cái, này rõ là đang khiêu khích nhìn nhìn ánh mắt Uông Hạo tức giận lên, nhịn phải cố nhịn, chỉ sợ bản thân vừa ra tay, đem nữ sinh không biết trời cao đất rộng bị thương.
Anh tự nhận đối với nữ sinh luôn luôn tôn trọng, lại không thể tức giậm cũng không ý nghĩ đánh, bất quá hôm nay thực là bị tức chết muốn đem nữ sinh không giống nam cũng chẳng giống nữ này bóp chết.
Uông Hạo liên tục làm vài cái hít sâu, muốn bản thân đừng cùng nữ sinh này so đo, đem lực chú ý đặt ở trên người Hà Vu Yến, "Mặt của em bị sao?"
Lúc này Hà Vu Yến cúi đầu muốn đẩy tay đang không buông của Uông Hạo ra,cúi đầu muốn nói anh buông tay, lại bởi vì câu hỏi vừa rồi của Uông Hạo làm cô biểu cảm một chút, làn môi nhếch lên, tay vuốt miếng vải dán trên mặt trái, cuối cùng không lên tiếng.
Biên Nhân một bên nhịn không được chậc vài tiếng, không nghĩ tới Uông Hạo ngăn lại nữ sinh là vị đại mỹ nữ, đáng tiếc mặt trái của cô bị sưng, còn dán một miếng vải lớn, thoạt nhìn vô cùng chướng mắt.
Ánh mắt Uông Hạo dừng trên miếng vải dán bên mặt trái của Hà Vu Yến, mày nhíu lại cau, lực đạo trên tay cũng không tự giác giảm chút.
"Nói với tôi, mặt của em làm sao vậy?" Uông Hạo dằn lại tức giận hỏi lại lần nữa.
Câu hỏi của anh không được Hà Vu Yến đáp lại, ngược lại là mang theo một mặt đề phòng nhìn anh, kia còn có dịu dàng đêm đó.
"Ông chú à, chú cho chú là ai chứ, bạn cháu mắc mớ gì phải nói với chú?Thiệt là quái lạ."Lâm Kiều Kiều một bước ngăn Uông Hạo cùng Hà Vu Yến, rất có khí thế một mình đấu cùng Uông Hạo.
Thấy thế,Hà Vu Yến sợ Lâm Kiều Kiều thật sự động thủ, lôi kéo tay cô nói: "Kiều Kiều, anh ấy lúc trước là gia sư của mình."
"Gia sự thì giỏi lắm sao? Ông chú gia sư là có thể kiêu ngạo ở trên đường nắm tay nữ sinh không tha? Mời chú lập tức buông tay!"Lâm Kiều Kiều từ nhỏ đã học võ, tuy rằng dáng người nhỏ nhắn, bất quá cô là dạng đại tỷ kiêu ngạo, không nói hai lời dùng sức kéo, muốn đem tay Hà Vu Yến kéo trở về.
Lôi kéo này,Hà Vu Yến cuối cùng chịu không nổi, đau kêu vài tiếng, này mới khiến Uông Hạo không tình nguyện buông tay.
Nhìn thấy cổ tay trắng nõn của Hà Vu Yến bởi vì anh thô bạo mà chuyển hồng,Lâm Kiều Kiều thấy anh buông tay, lập tức đem Hà Vu Yến kéo ra phía sau, một bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con.
"A Hạo?" Nhìn thấu hai người có tư thế đánh nhau, Biên Nhân chạy nhanh đi lại.
Uông Hạo tùy tay lấy ra một tấm danh thiếp, "Cầm."
Hà Vu Yến không rõ vì sao anh đưa danh thiếp cho mình, sợ hãi đưa tay tiếp nhận, trên mặt danh thiếp viết hai chữ Uông Hạo, phía trên còn có số điện thoại di động riêng của anh, "Đây là. . . . . ."
"Tôi chờ em nói với tôi, mặt em rốt cuộc là bị như thế nào."
Uông Hạo không muốn ở trên đường lớn cùng cô lôi kéo, cũng không muốn bạn cô cùng Biên Nhân dùng ánh mắt hoài nghi nghĩ anh là biến thái, tiếp tục đứng ở chỗ này còn bị nhiều người qua lại nghị luận ào ào, tức thời quyết định tìm thời gian bàn lại.
Không đợi Hà Vu Yến nhiều lời, Uông Hạo chuyển sang Biên Nhân đang xem náo nhiệt nói: "Đi thôi."
Tìm không ra được gì Biên Nhân cũng không có tò mò thêm ,thấy Uông Hạo tự mình đi tới vị trí dừng xe, hắn khiêng thùng bia, trước khi đi vẫn không quên quay đầu hướng Lâm Kiều Kiều nói: "Nhớ đấy, lần sau ngàn vạn không cần tùy tiện đối với anh đẹp trai kêu là ông chú, cẩn thận bị người ta chộp tới đánh đòn đó."
"Biến thái!"Lâm Kiều Kiều mắng, nếu không phải Hà Vu Yến giữ chặt cô, cô sớm đã tiếng lên hung hăng đá vào mông cái người đàn ông đó.
"Em người phụ nữ này, tôi nhớ kỹ em,lần sau gặp phải tôi, tôi nhất định sẽ cho em hiểu rõ cái gì là biến thái."Biên Nhân hắn là ai? Hắn là một tên sắc lang lăn lộn trong đám phụ nữ, gặp phải người phụ nữ kiêu ngạo như vậy, hắn phải cho cô biết tay một chút ,thật tốt keó lại hoà nhau.