Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 62




Hạ Chí nhanh chóng nghỉ việc. Nhưng để Tiêu Phi không nghi ngờ, cô không lập tức đến "Thừa Kế" làm việc chính thức, mà lấy cớ là học hỏi để bắt đầu trợ giúp Tiêu Phi xử lý công việc, làm quen với cách vận hành và quy trình công việc trong công ty. Cô còn không quên giả vờ hỏi: "Mẹ nuôi, sao mẹ giao hết cho con thế, mẹ định cùng bố sống thế giới hai người sao? Con nghe Trình Tiêu nói, bố lại cầu hôn mẹ nữa rồi."
Có lẽ là thật sự cảm nhận được tình yêu và sự quyến luyến của Trình Hậu Thần, cho dù mỗi lúc một gần ngày chia xa mãi mãi, Tiêu Phi vẫn cười rạng rỡ, bà nói: "Đừng nghe Trình Trình nói bậy, mấy năm nay mẹ quá mệt, định đi nghỉ mát mà thôi."
Hạ Chí nói bằng giọng nửa van xin nửa cười đùa: "Thế thì phải đưa bố theo đó, nếu không nghỉ mát cũng bị làm phiền đó, bọn con sẽ bất bình thay bố cho mẹ xem."
Tiêu Phi véo má cô, "Chỉ biết bênh vực bố!"
Hạ Chí ôm tay bà, nũng nịu, "Ai bảo bố mới là người hợp nhất với mẹ nuôi làm chi."
Bận rộn đến đêm khuya về nhà, Hạ Chí không cần ngụy trang trước mặt Kiều Kỳ Nặc nữa, không kiềm chế được mà khóc to.
Kiều Kỳ Nặc để mặc cô khóc đến mệt, rồi anh nói: "Có gì không ứng phó được thì bảo anh, anh làm cho."
Hạ Chí sụt sịt mũi, "Cố Nam Đình bây giờ gần như bay cùng Trình Tiêu, chuyện công ty cơ bản là anh xử lý, em làm sao có thể làm phiền anh thêm. Yên tâm, em không phải là Hạ Chí vụng về lóng ngóng bốn năm trước nữa, em làm được."
Kiều Kỳ Nặc xoa đầu cô như người anh lớn, "Chúng ta cùng ở cạnh bố, Trình Tiêu, đi cùng mẹ nuôi hết quãng đường này."
Hạ Chí gật đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống, hoàn toàn không thể kiểm soát.

Đối với Tiêu Phi, Trình Tiêu bận tập huấn không rảnh đến thăm bà thường xuyên, Hạ Chí lại tình nguyện đến Thừa Kế giúp sức, dường như chẳng còn gì mà không yên lòng nữa. Khi Tiêu Phi được Trình Hậu Thần đón về Trình gia mà bốn năm trời bà chưa một lần đặt chân vào, nhìn thấy ông để ra một căn phòng có ánh nắng đẹp nhất, dời hết dụng cụ y tế vào đây, ngoài chuyên gia điều trị ra còn có cả y tá, và cả giường ngủ y hệt như của họ trước kia, bà cảm động nói: "Cám ơn anh đã làm những điều này cho em."
"Anh là chồng, làm gì cho vợ cũng là chuyện đương nhiên mà." Trình Hậu Thần nắm tay bà, "Hơn nữa, cho em và Trình Trình mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời là lý do mà anh phấn đấu nửa đời. Nhưng anh xin lỗi, đã mắc nợ em quá nhiều. Phi Phi, hy vọng em cho anh cơ hội để anh có thể làm nhiều hơn cho em."
Tiêu Phi không thể từ chối được nữa, "Em nhận lời anh, em sẽ tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ, phối hợp điều trị. Đợi Hạ Chí hoàn toàn lên tay rồi, em sẽ nhập viện ngay."
Trình Hậu Thần gật đầu, sau đó ông không cầm lòng được, ôm người phụ nữ ông yêu vào lòng, khàn giọng: "Phi Phi, xin lỗi em."
Ly hôn tám năm, cầu hòa bốn năm, làm vợ chồng hai mươi mấy năm rồi nhưng cái ôm này rõ ràng là lâu lắm rồi mới có được. Tiêu Phi không kháng cự, bà đưa tay ôm lấy Trình Hậu Thần, giống như thời trẻ, ôm lấy người đàn ông duy nhất bà từng yêu trong cuộc đời này.

Trình Tiêu bước vào giai đoạn tập huấn cuối cùng. Căn cứ theo quy định của Cục Hàng không, phi công có thể bay nhiều nhất là 270 giờ trong ba tháng. Thế nên trong ba tháng kiến lập một trăm giờ bay vốn dĩ không bận rộn cho lắm. Thế nhưng Cố Nam Đình lo cô bay thì sẽ suy nghĩ lung tung, thế là thông báo Lâm Tử Kế điều chỉnh lại nhiệm vụ bay của cô. Ngoài việc lập tổ cùng giáo viên để tiến hành bay theo tập huấn cơ trưởng, Trình Tiêu còn bay cùng anh với thân phận là cơ phó.
Trình Tiêu hiểu tâm ý của anh, cô nói: "Anh không cần bay cùng em, em bay với cơ trưởng Lâm cũng thế thôi. Anh đường đường là tổng giám đốc Hàng không Trung Nam mà lại bay dày đặc như thế sẽ khiến các phi công hiểu lầm là bị giành bát cơm đó."
Cố Nam Đình sẽ không nghe, anh tự có kiến giải riêng, "Bây giờ khó kiếm tiền, anh rảnh rỗi bay một chút cũng xem như tiết kiệm chi phí cho công ty. Ngoài ra cũng cho bên phi công thấy có nguy cơ để họ không dám lười biếng."
Trình Tiêu mỉm cười, "Nói cứ như mình là gian thương không bằng."
"Anh là thương nhân thế nào thì để người ta đánh giá. Trước mặt bạn gái, anh chỉ là người đàn ông bình thường, chỉ muốn làm mọi khả năng ở cạnh cô ấy, đi cùng cô ấy." Cố Nam Đình khoác tay qua vai Trình Tiêu, "Nếu không thì bạn gái quá giỏi giang, lúc nào cũng bay tới bay lui làm anh không gặp được, cũng là nhớ nhung."
Trình Tiêu dựa vào anh, "Thế lúc chúng ta cùng bay, em quay clip lại, để lão Trình cho mẹ em xem."
Để khiến Tiêu Phi yên lòng, Trình Tiêu không thể thường xuyên lộ diện như trước, để Tiêu Phi không nhớ con gái quá, trong ba tháng sau đó, cùng lúc lén đi thăm mẹ, cô thông qua hình thức gửi video clip để Tiêu Phi hiểu được tình hình gần đây của mình.
Trong clip, Trình Tiêu mặc đồng phục phi công nói: "Bầu trời đẹp thế nào, bay ngầu thế nào, con sẽ không vội nói mẹ biết, đợi con có tư cách đưa mẹ bay, để chính mẹ thấu hiểu. Hôm nay, con sẽ đưa mẹ đi Paris trước. Con biết, lãng mạn và tình yêu là điều mà mẹ không muốn đánh mất nhất."
Hình ảnh thay đổi, là tháp Eiffel của Paris, cung điện Versailles, Khải Hoàn Môn, Notre-Dame de Paris, cuối cùng là Nhà hát Opera Paris. Trình Tiêu đã thay quần áo bình thường, nói với ống kính: "Những nơi này đều là những nơi mà lão Trình từng đưa mẹ đến khi hưởng tuần trăng mật, lần này con dẫn Cố Nam Đình đến. So ra thì anh ấy thực sự không lãng mạn bằng lão Trình. Chắc chắn mẹ không biết đâu, anh ấy vẫn còn dừng ở giai đoạn quê mùa kiểu tặng hoa hồng trong lễ Tình Nhân, đúng là khiến người ta phải nghi ngờ EQ của anh ấy."
Lập tức, Cố Nam Đình xuất hiện trong ống kính, anh mách với mẹ vợ tương lai, "Bác gái, cô ấy chia hoa của cháu tặng cho đồng nghiệp, bảo là phải chia cho công bằng. Bác nói xem, cháu có nên xử lý cô ấy không?"
Lại một đoạn clip nữa, Trình Tiêu đến thành phố cổ kính của Zurich, hai bên đường phủ đầy những hòn sỏi là những kiến trúc cổ được phân bố rất nhiều, khiến cả khu thành phố toát ra mùi vị cổ kính. Cô được Cố Nam Đình cầm tay dẫn đi, mày mắt ánh lên nụ cười.
Tiếp theo, họ lại đến bờ hồ Zurich, đó là hồ băng nổi tiếng của Thụy Sĩ. Một cặp tình nhân châu Á nắm tay nhau, đi trên bờ hồ có độ dốc thoai thoải, xung quanh là những vườn nho và hoa quả, phía xa là núi Alps. Trình Tiêu chọc ghẹo Tiêu Phi trong cảnh sắc tuyệt đẹp của bờ hồ Zurich: "Con nhớ lão Trình từng nói, mẹ đến Zurich là chạy ngay tới phố Bahnhofstrasse, hưởng thụ thú vui mua sắm. Cảnh vật tự nhiên đẹp thế này căn bản không thể thu hút ánh mắt của mẹ." Sau đó cô nói với Cố Nam Đình: "Chuyến đó lão Trình đã chảy rất nhiều 'máu', nghe nói có người lần đó mua túi thôi đã hai mươi mấy cái, khiến lão Trình còn hiểm lầm Phi Phi của ông bị ông ngoại làm ấm ức điều gì chứ, nên vung tay hào phóng: Mua mua mua!" Cô lại chỉ chỉ vào con chim vừa bay qua ống kính, "Phi Phi mỹ nhân, mẹ nói xem đó là thiên nga hay là vịt trời?"
Hôm đó họ cũng đi đến phố Bahnhofstrasse, hàng cây bồ đề rậm rạp phủ kín hai bên đường, dày đặc những cửa hàng xa xỉ phẩm cao cấp nhất trên toàn thế giới, Trình Tiêu chìa tay với Cố Nam Đình, "Đưa em thẻ, em tự quẹt."
Ánh mắt Cố Nam Đình toát lên vẻ thương yêu, anh cam tâm tình nguyện lấy ví tiền, dâng thẻ lên: "Không quẹt hết thì đừng đi."
Trình Tiêu lắc lắc tấm thẻ trong tay với ống kính, "Thế nào, về độ hào phóng thì người đàn ông của con không thua kém lão Trình chứ. Đi, Phi Phi mỹ nhân, cùng mua sắm điên cuồng nào."
Tiêu Phi xem clip, theo bước chân của Trình Tiêu, bà nhớ lại Trình Hậu Thần trong bảy năm sau kết hôn đã đưa bà đi qua từng quốc gia và thành phố, xem mãi rồi khóc, vừa khóc vừa nói: "Bây giờ mới nhận ra lúc đó anh rất chiều chuộng em. Chỉ cần em muốn đi, anh chưa từng nói chữ 'không', Trình An to lớn như thế mà nói buông là buông, đưa em đi ngay."
Trình Hậu Thần lau nước mắt cho bà, "Bây giờ anh vẫn nguyện chiều chuộng em như vậy."
Tiêu Phi gạt tay ông ra, ấm ức nói như lúc còn trẻ: "Anh cũng từng chiều chuộng người khác, em không thèm."
Trình Hậu Thần thở dài, "Anh không có. Trừ em và Trình Trình ra, anh làm gì có thời gian đâu mà chiều chuộng người khác."
Tiêu Phi vẫn không đếm xỉa gì, quay đi xem lại một đoạn clip khác.
Trình Hậu Thần yên lặng ngồi một lúc rồi nói: "Ở đây còn có quà Trình Trình mua tặng em."
Tiêu Phi mở hộp ra, bên trong là mấy chiếc túi hàng hiệu cao cấp, đều là mẫu mới nhất trong năm. Bà xem qua một lượt, lẩm bẩm khẽ trách, "Con bé bại gia này, em làm gì còn cơ hội xách những chiếc túi này chứ."
Trình Tiêu đứng ngoài phòng bệnh, nhìn Tiêu Phi vừa khóc vừa cười mà xót xa vô cùng. Cố Nam Đình đứng cạnh cô, nắm chặt tay cô, lặng lẽ khích lệ.
Cứ thế, trong ba tháng, Trình Tiêu diễn vai cô gái tình cảm với Cố Nam Đình, đưa Tiêu Phi đi một lượt những nơi mà Trình Hậu Thần từng đưa bà đi, và cả những quốc gia mà e rằng bà không còn cơ hội để đi. Trong ống kính, Trình Tiêu luôn mỉm cười như trước, để Tiêu Phi nhìn thấy cô đã có Cố Nam Đình, không cần lo cho tương lai của cô nữa. Thế nhưng ngoài ống kính, Trình Tiêu lại vô cùng nghiêm túc, cẩn trọng với từng chuyến bay, dù bay vô số lần rồi vẫn không bỏ qua mỗi một chi tiết nhỏ, mức độ nghiêm túc đó ngay cả Cố Nam Đình vốn khắt khe cũng phải tán thưởng.
Đối với Thừa Kế, Hạ Chí bắt tay vào nhanh hơn dự tính, chỉ trong vòng chưa tới hai tháng đã không cần Tiêu Phi chỉ đạo mà vẫn có thể độc lập được. Duy có điều lo lắng là bệnh tình của Tiêu Phi càng lúc càng tệ. Bà bất đắc dĩ phải dùng hóa trị, nhờ các loại thuốc ngăn ngừa tế bào ung thư phát triển và di căn thêm.
Khi tóc rụng dần, triệu chứng nôn ói xuất hiện, sức đề kháng của Tiêu Phi bắt đầu sụt giảm, tinh thần cũng sa sút theo. Nhưng đối với Trình Hậu Thần, bà vẫn đùa, "Trước kia lúc nào cũng mừng thầm vì anh già hơn em, dù em già cũng không bằng anh, bây giờ hay rồi, sau này anh có chê bai cũng đừng nói ra nhé, cứ lặng lẽ cất trong lòng là được."
Trình Hậu Thần dẫn bà đi dạo trong vườn hoa, "Dù em có biến thành thế nào thì trong lòng anh, em vẫn là người đẹp nhất."
Tiêu Phi dựa vào ông, "Nói dối không biết ngượng kìa, người đẹp nhất rõ ràng là Trình Trình của chúng ta."
"Con gái anh đương nhiên cũng đẹp."
"Thế thì nó đẹp, hay là em đẹp?"
"Em!"
"Anh dám nói con gái em không đẹp?"
Trình Hậu Thần câm nín, thấy bà cười và nhìn mình, ông cũng không nhịn được cười. Ông nói với người vợ yêu quý trong ánh chiều tà: "Phi Phi, hãy kiên trì vì anh và Trình Trình."
Tiêu Phi "ừ" một tiếng, "Tất nhiên rồi, em là ai chứ, làm sao dễ dàng gục ngã được. Chỉ là," bà nhìn bầu trời rồi khẽ thở dài, "Trình Trình thấy bộ dạng em thế này sẽ rất đau buồn. Đó là điều em không muốn nhìn thấy nhất."
Trình Tiêu đứng sau gốc cây, cách một con phố nhìn theo cha mẹ thân yêu của mình. Sau đó cô ngước lên nhìn bầu trời, như đang chờ đợi được thượng đế bao dung mọi khổ đau và thương xót.

Cuối cùng, khi tháng mười một tuyết rơi, ba tháng cũng đã qua, Trình Tiêu nghênh đón sát hạch lần hai. Hôm đó Cố Nam Đình không ngồi ở khoang VIP, mà là trực tiếp vào buồng lái với thân phận tổng giám đốc Trung Nam.
Việc bay không thuận lợi như lần trước, vì có tuyết rơi nên chuyến bay ban đầu bị trì hoãn, bay đến chuyến thứ ba phải hạ cánh xuống thành phố A, do mặt tuyết phản quang nên không nhìn rõ đường băng, làm tăng thêm độ khó của tiếp cận không chính xác.
Thanh tra viên đã nói: "Có thể xin tiếp cận chính xác."
Cố Nam Đình cũng nói: "Đoạn bay sau hãy tiến hành tiếp cận không chính xác."
Trình Tiêu lại chỉ xác nhận với thanh tra, "Đường băng số 19? Có lệnh hạ cánh không?"
Kiên trì và cố chấp thực hiện tiếp cận không chính xác.
Thanh tra viên ngồi ghế phải quay lại nhìn Cố Nam Đình, tỏ rõ ý dò hỏi.
Cố Nam Đình nhổm người lên nhìn mặt đất, nhưng nhìn không rõ. Nếu là người khác, anh nhất định sẽ chỉ thị chấp hành tiếp cận chính xác, nhưng vì phi công là Trình Tiêu, anh không trả lời ngay.
Nhìn thấu sự do dự của anh, Trình Tiêu nói: "Thông tin sân bay bốn chặng tôi đều tìm hiểu, có thể hạ cánh xuống đường băng số 19."
Trừ việc giả vờ không biết bệnh tình của Tiêu Phi ra, cô chưa từng khuất phục trong vấn đề bay.
Cố Nam Đình ngẫm nghĩ, gật đầu ra hiệu với thanh tra.
Thanh tra viên hiểu ra, "Mặt đất lặng gió có thể hạ cánh."
Trình Tiêu nhận được lệnh hạ cánh, điều chỉnh lại độ cao, hạ xuống...

Khi máy bay nhắm chuẩn đường băng số 19 mà hạ cánh ổn định, đối với trí nhớ và sự phán đoán tuyệt vời của Trình Tiêu, Cố Nam Đình chỉ thấy khâm phục. Theo quy định, phi công đúng là nên tìm hiểu trước về thông tin chặng bay vào đêm trước đó, nhưng có thể lưu lại trong đầu tình trạng đường băng của mỗi sân bay giống như một tấm bản đồ như Trình Tiêu thì không phải ai cũng làm được.
Ánh mắt thanh tra tràn ngập vẻ tán thưởng, "Cô là phi công nữ đầu tiên tôi kiểm tra. Có thể vượt qua là trong dự tính, nhưng bay đẹp như vậy thì tôi rất bất ngờ." Sau đó ông ta nói với Cố Nam Đình, "Cố tổng quả nhiên có mắt nhìn người."
Cố Nam Đình không che giấu sự tán thưởng và yêu thương Trình Tiêu, anh đáp lại: "Cô ấy lúc nào cũng khiến tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác."
Thanh tra cười, "Chúc mừng Cố tổng."
Cố Nam Đình bắt tay ông ta, "Cảm ơn, anh vất vả rồi."
Đến khi thanh tra xuống máy bay, Trình Tiêu cũng không động đậy, cô im lặng ngồi trên ghế trái, như đang chìm trong suy tư.
Cố Nam Đình tự tay cởi đai an toàn cho cô, kéo cô đứng lên, "Bắt đầu từ bây giờ không cần cố gắng gượng cười nữa, buồn thì cứ khóc, dù là trước mặt bác gái cũng không sao."
Trình Tiêu nhìn anh bằng đôi mắt rưng rưng, "Trước đây mới dạy dỗ Tiêu Ngữ Hành, em không thể làm được chuyện quay đi đã tự tát vào mặt mình. Huống hồ bây giờ em là cơ trưởng Trình rồi."
"Cô ngốc." Cố Nam Đình ôm cô, "Máy bay anh đã sắp xếp xong, chờ bác sĩ xác nhận tình trạng sức khỏe của bác gái thích hợp để bay thì em đưa mẹ đi."
Trình Tiêu ngước lên nhìn bầu trời xanh, nhìn những tầng mây bay trên đó, nói với vẻ kiên định: "Vâng."

Nhận được điện thoại của Cố Nam Đình, Trình Hậu Thần cảm thấy trước mắt mọi thứ đều mờ nhòa. Rõ ràng là chuyện trong dự tính, nưng vì đó là kết quả cố gắng tám năm trời của Trình Tiêu, ông là người cha nên vẫn cảm động vô cùng. Ông báo với Tiêu Phi, "Trình Trình vượt qua sát hạch lần hai rồi."
Trên gương mặt Tiêu Phi nở nụ cười an ủi, nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.
"Nhớ con gái rồi hả?" Trình Hậu Thần ôm bờ vai gầy guộc của vợ, "Buổi tối nó sẽ dẫn Cố Nam Đình về nhà ăn tối."
Tiêu Phi gật đầu, nửa cười nửa khóc, "Thế thì em phải ăn diện xinh đẹp, đỡ phải bị nó so sánh."
Trình Hậu Thần như đang đối xử với con gái, giọng rất dịu dàng: "Mặc bộ quần áo hôm qua anh mua cho em nhé."

Lúc Trình Tiêu quay về G thì đã là chạng vạng, cô không về ký túc thay đồ mà cùng Cố Nam Đình đi ngay. Ngoài biệt thự Trình gia, cô đứng ở cổng rất lâu, hết lần này tới lần khác hít thở sâu. Cuối cùng là Cố Nam Đình nắm tay cô, đẩy cánh cổng nhà ra.
Tiêu Phi đã thay bộ đồng phục bệnh nhân, mặc bộ quần áo mới xinh đẹp, đội chiếc mũ đẹp mà Trình Hậu Thần chuẩn bị cho bà, ngồi trên sofa đợi con gái.
Bốn năm rồi, bao giờ Trình Tiêu vào nhà, trừ bố ra, chỉ có căn nhà lạnh lẽo. Bây giờ, mẹ đã về rồi.
Gia đình vốn tan vỡ cuối cùng đã hoàn chỉnh. Thế nhưng...
Trên đường về, Trình Tiêu đã tập luyện vô số lần, nhắc nhở bản thân phải mỉm cười với Tiêu Phi, "Con có thể đưa mẹ bay rồi." Nhưng khi cô nhìn thấy người mẹ đã gầy đi rất nhiều, ngay cả lớp trang điểm tinh tế cũng không thể che giấu sắc mặt tiều tụy, và cả chiếc mũ trên đầu bà, đừng nói là mỉm cười, ngay cả nói chuyện cũng không thể. Cô cứ đứng đờ đẫn, ngô nghê ở đó, không cất nổi bước chân.
Vẫn là mẹ.
Lúc này chỉ có Tiêu Phi là kiên cường nhất, bà nhìn chăm chú con gái yêu dấu, cố tỏ ra nhẹ nhõm hỏi: "Lâu quá không gặp, không nhận ra mẹ rồi hả?"
Cảm xúc kìm nén ba tháng trời gần như bùng nổ trong tích tắc, nỗi đau dâng lên trong lồng ngực khiến Trình Tiêu không kiểm soát được nữa, nước mắt bị cô khóa trong hốc mắt cuối cùng đã lăn ra. Cô bước tới, quỳ xuống trước đầu gối mẹ, run rẩy vuốt ve gương mặt gầy yếu của bà, yếu đuối và bất lực nghẹn ngào nói, "Sao lại thành ra thế này? Còn có thể biến trở lại không?"