Tử Hoa che kín mặt mũi, cậu phải nghe quản lý dặn dò cả một tràng rồi mới được đi. Bạch Dạ Huân đã đến trước, đáng lẽ là anh sẽ đón cậu nhưng vì Tử Hoa còn có vài việc ở công ty nên chị quản lý đưa đi luôn.
Tử Hoa hai mắt lấp lánh nhìn người mình yêu, che kín mặt vậy mà cũng đẹp ghê. Cậu mỉm cười kéo vali đến. Tử Hoa không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ đi máy bay vì cậu bị say.
Tử Hoa chẳng biết làm gì ngoài ra tiệm thuốc mua viên chống say cả, bỏ ra 1 số tiền vậy cũng đáng. Tử Hoa yên vị ở chỗ ngồi, bên cạnh là Bạch Dạ Huân. Khoang này chẳng có ai cả, chắc đây không phải thời gian mà họ đi du lịch rồi.
Cậu cũng chẳng để tâm đến mà lướt weibo, lượt người theo dõi giảm cũng không nhiều lắm, không giống cậu tưởng tượng. Tử Hoa nhận được rất nhiều lời hỏi han của người hâm mộ ở bài đăng gần nhất.
Cậu đọc qua rồi tắt máy nhắn mắt an tĩnh. Mấy khi được nghỉ ngơi, cậu phải tận dụng triệt để mới được. Nhất là còn được đi cùng Bạch Dạ Huân nữa.
Tử Hoa tính thử “cảm giác mạnh” ở trên máy bay với Bạch Dạ Huân, chỉ không nghĩ tới thuốc chống say có thuốc ngủ.
Cậu chìm vào giấc ngủ với cơn uất hận mấy viên thuốc đáng ghét. Bạch Dạ Huân nhìn mấy tin tức gần đây. Tất cả mọi chuyện liên quan đến Tử Hoa đều đã biến mất, thay vào đây là 1 loạt chuyện xấu của Lạp Vô Kỳ.
Bạch Dạ Huân mím chặt môi, anh vì cậu mà không ngại việc công ty có thể bị ảnh hưởng, chỉ cần Tử Hoa vui vẻ là được. Công ty mất cũng chẳng sao, dù gì chuyện phá sản là sớm hay muộn mà thôi.
Tử Hoa tỉnh dậy thì bản thân mình đã ở mảnh đất khác. Cậu chẳng cần quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh. Tử Hoa nhận phòng xong thì chạy nhong nhong suốt cả ngày.
Bạch Dạ Huân giống như một người mẹ cứ phải đi trông chừng con. Tử Hoa chơi chán thì chạy về ăn rồi ngủ. Một ngày chứ nhàm chán như thế kết thúc.
Nhưng cậu hoàn toàn không biết mọi hoạt động của mình đều bin Lạp Vô Kỳ theo dõi. Hắn ta ngồi nhìn những bức ảnh vừa được gửi qua máy vừa trầm ngâm rồi mỉm cười.
Lần đầu tiên có người khiến hắn cảm thấy thú vị. Chỉ là có cái đuôi phiền phức, chắc phải giải quyết thôi. Lạp Vô Kỳ châm điếu thuốc rồi nhìn người từ nãy giờ vẫn đứng đó chờ hắn-Trình Tranh.
Loại nữ nhân như này thì thú vị thật đấy nhưng không phải hắn chưa gặp qua bao giờ. Lạp Vô Kỳ thấy rõ lòng tham của cô ta. Loại này sẽ khiến nam nhân muốn chinh phục. Nhưng không phải hắn, Lạp Vô Kỳ chỉ muốn duy nhất Tử Hoa.
Nghĩ đến dáng vẻ hứng tình của cậu bên dưới lại căng đến mức đau, biết sao giờ…Tử Hoa của hắn quá quyến rũ.
Trình Tranh ánh mắt nham hiểm, dường như cố gắng hiểu tâm tư người kia. Chỉ cần có hắn cô ta sẽ có tất cả.
Tử Hoa vẫn không biết gì chỉ mải mê đi chơi. Tranh thủ thời gian đấy cậu cũng thành công tăng hảo cảm với Bạch Dạ Huân.
Hôm trở về dù có luyến tiếc nhưng biết sao giờ, phải trở về vả mặt nữ chính rồi.
Trên máy bay tranh thủ cậu xem qua thông tin Trình Tranh. Bộ phim mới của cô nhận được sự thu hút vô cùng, kéo theo lượng fans hùng hổ.
Tử Hoa lướt weibo, tin của cậu đã biến mất chẳng ai nhắc tới.
Cậu nhìn Bạch Dạ Huân luyến tiếc thì bật cười, nhón chân hôn lên má anh rồi tạm biệt về nhà. Vừa đặt chân về cậu đã nhận kịch bản phim mới. Chương trình thực tế bị lùi lịch xuống. Tiếc thật.
Kịch bản là về cổ trang. Cậu vào vai nhân vật phụ, vị thần y bị mù bí ẩn trong núi.
Nam chính là vương gia giả tàn tật muốn mưu phản. Nữ chính là công chúa hoà thân, được gả cho hoàng đế. Nhưng rồi nam nữ chính gặp mặt, trúng tính sét ái tình rồi từ đó vụng trộm với nhau.
Hoàng đế là nhân vật phản diện đáng thương, nhân vật này đem lòng yêu vị thần y trong núi đấy. Vì bảo vệ cho người mình yêu nên hoàng đế không dám đưa cậu cạnh bên.
Nam chính lợi dụng cậu đưa nam phản diện vào bẫy, cuối cùng giết chết cả hai. Vì phim này là hành động, chủ yếu là tranh đoạt ngai vị chứ tình cảm chỉ là phụ thôi. Cậu thấy cũng không tồi nên nhân luôn vai diễn.
_____________________________________
Tử Hoa rất vui vẻ cho đến khi biết nhà đầu tư là Lạp Vô Kỳ và nữ chính là Trình Tranh. Bất ngờ hơn nữa Bạch Dạ Huân vào vai nam phản diện.
Cậu cảm thấy Bạch Dạ Huân đang rất nghiêm túc nói chuyện với đạo diễn thì thấy cậu anh lập tức mỉm cười, giống như chú cún ngốc ngếch mừng chủ về.
Đạo diễn thấy đông đủ nên bắt đầu diễn luôn. Hôm nay Tử Hoa không có cảnh quay nên cậu đi về. Bạch Dạ Huân mím môi nhìn bóng dáng từ xa của cậu. Biết vậy anh nhận vai quận lính cho rồi. Thế thì có thêm thời gian với Tử Hoa.
Cậu ra ngoài tính gọi xe thì gặp người quen- Lạp Vô Kỳ. Hắn nhìn có vẻ không có gì bất ngờ, dường như biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
“Tử Hoa” Lạp Vô Kỳ kéo cậu vào xe rồi ra lệnh cho tài xế lái đi. Hắn tham lam cắn mút cổ Tử Hoa khiến cậu khó chịu đẩy ra
“Cút” Tài xế nghe còn sợ hãi, e rằng nam diễn viên kia khó sống rồi, chẳng ai có gan đi chửi Lạp Tổng cả
“Giận dỗi tôi à?” Tài xế bất ngờ nhưng nhanh chóng bật ngăn cách để cho hai người có không gian riêng.
“Thằng khốn nào cướp hợp đồng của tôi cho tiểu tình nhân của mình, chắc Lạp Tổng biết chứ” Hàm ý mỉa mai của cậu vào tai Lạp Vô Kỳ lại là ghen tị nũng nịu.
“Nếu em chịu ngoan ngoãn thì tôi đâu phải làm đến bước này” Tử Hoa khinh bỉ trong lòng, em em ngọt sớt, đúng là giả tạo.
Hệ thống lo lắng thấy cậu suy nghĩ cũng hỏi han
[Kí chủ đừng nên đụng đến tên này]
“Nếu ta muốn làm ảnh đế thì Lạp Vô Kỳ vô cùng cần thiết, hắn đã muốn dìm ai xuống rồi thì tài giỏi tới mấy cũng vô dụng”
Lạp Vô Kỳ cắn vào cổ làm cậu đau đớn kêu lên, hai mắt ửng đỏ phủ sương trừng nhìn hắn. Lạp Vô Kỳ cảm thấy cậu cứ nũng nịu như này đáng yêu biết mấy.
Bàn tay không an phận cứ lần mò khắp cơ thể, tận hưởng sự man mát do làn da trơn mịn đem lại. Tất cả những người hắn từng làm t ì n h qua thì chưa ai như cậu hết.
Tử Hoa cúi xuống liếm môi mỏng có hơi khô khốc của Lạp Vô Kỳ. Hắn ánh mắt như không tin nổi hành động của Tử Hoa.
“Nếu tôi chịu ngủ với anh một lần thì liệu anh có buông tha tôi không?”
Lạp Vô Kỳ không trả lời, trực tiếp mở cửa vách câu trên vai đưa vào biệt thự của hắn. Cánh cửa bị đẩy mạnh tạo ra tiếng động chói tai.
Tử Hoa mơ màng bị Lạp Vô Kỳ ném xuống giường, hắn tàn bạo lưu lại những dấu hôn chói mắt. Cậu phản kháng đẩy ra.
“Anh chưa trả lời tôi!”
“Tôi không phải tên ngốc, chẳng ai ăn được miếng thịt ngon rồi lại nhả ra cả” Nói rồi hắn suy nghĩ, bàn tay bắt đầu cởi quần áo trên nguời cậu.
“Nhưng tôi có thể đưa em vinh quang, bất cứ thứ gì em muốn” Tử Hoa mỉm cười đắc ý, đây là câu cậu mong đợi từ nãy tới giờ
“Tôi muốn trở thành ảnh đế” Lạp Vô Kỳ muốn hôn cậu nhưng bị cậu chặn lại
“Nhưng tôi không muốn làm tình nhân. Thứ tôi muốn là chức vị Lạp phu nhân và không có bất kì tình nhân nào cả”
“Em cũng tham lam thật đấy” Ý từ chối của Lạp Vô Kỳ cậu nghe hiểu. Tử Hoa không đau buồn gì đứng dậy thoát khỏi vòng tay của Lạp Vô Kỳ.
“Vậy tôi cũng chẳng thể đáp ứng ngài rồi Lạp tổng”
“Em biết rằng có bao nhiêu kẻ mong muốn như em còn không được không?” Lạp Vô Kỳ khó chịu, lông mày nhíu lại. Gần ăn được rồi mà tuột mất. Mấy ai vui nổi
“Thế anh biết có bao nhiêu người đàn ông muốn ngủ với tôi không?” Tử Hoa đi xuống dưới bếp mở tủ lạnh dưới sự ngơ ngác của người làm, cậu ngồi lên bàn ăn gặm táo, bộ dạng lẳng lơ có thể câu dẫn bất kì nam nhân nào.
Trên người cậu chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi, quần thì bị Lạp Vô Kỳ cởi khi nãy rồi. Đôi thon dài đung đưa, miệng ngâm nga câu hát tận hưởng quả táo.
Lạp Vô Kỳ đi xuống, hai mắt nóng rực luôn dán chặt lên người cậu. Tử Hoa bị hắn giữ chặt lấy cằm, Lạp Vô Kỳ đùa nghịch với chiếc lưỡi chán thì quay sang càn quét từng ngóc ngách trong khoang miệng. Cậu khó chịu muốn dãy dụa nhưng bị hắn ghì chặt.
“Ngọt thật” Tử Hoa được buông tha, ánh mắt ướt át lên án hắn. Lạp Vô Kỳ cười nhạt rồi bế cậu ra sô pha. Tử Hoa muốn leo xuống khỏi người hắn nhưng Lạp Vô Kỳ ác ý giữ chặt đùi.
Tử Hoa bất mãn cúi xuống cắn để lại vết răng còn rướm máu trên cổ Lạp Vô Kỳ. Hắn không hề kêu đau còn kích thích xoa nắn mông cậu. Thứ đó rục rịch chọc vào mông cậu.
Quan gia đi đến bưng đĩa trái cây và hộp sữa chua, vẻ mặt đắn đo nhưng rồi cũng nói
“Trình tiểu thư ở ngoài muốn gặp”
“Cho vào đi” Tử Hoa nói chen vào lời Lạp Vô Kỳ. Hắn nhìn cậu rồi quay sang gật đầu với quản gia. Lúc đấy quản gia mới dám đi mở cửa.
Trình Tranh đã chuẩn bị thật tốt nhưng không ngờ vào thấy có nam nhân thân thể mềm mại trâng như bông gòn, tay của Lạp Vô Kỳ ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh.
Dù biết Lạp Vô Kỳ bao nuôi nhiều người nhưng trực giác cô ta mách bảo người này không hề tầm thường.
Tử Hoa vẫn còn ghi hận mối thù lúc cô ta cướp hợp đồng, sao cậu dễ dàng buông tha được. Giọng nói ngọt ngào làm nũng đòi muốn Lạp Vô Kỳ đút trái cây cho ăn.
Hắn biết cậu còn hận nên cũng thuận theo lời của Tử Hoa. Chỉ là không ai ngờ cậu lại trước mặt Trình Tranh **** *** ngón tay của nam nhân, ánh mắt khiêu khích. Động tác này đã thành công khoi dậy dục vọng của nam nhân, cũng dấy lên chuông cảnh báo trong Trình Tranh. Cô ta phải loại người này đi
“Lạp tổng chẳng phải hôm nay tôi với ngài có hẹn sao?” Lạp Vô Kỳ cũng sớm vứt mất cái vụ ăn uống hẹn hò với Trình Tranh ra sau lưng rồi. Giờ hắn chỉ muốn hung hăng đ ị t tiểu d â m đãng này thôi.
“Nhưng anh ấy cũng có hẹn với tôi rồi” Tử Hoa đứng dậy đi tới trước mắt Trình Tranh.
Là người sống lại sao cô ta không biết bước không vững cùng những vết trên người Tử Hoa là gì cơ chứ.
Trình Tranh giữ cho mình bình tĩnh, đẩy Tử Hoa sang bên đi thẳng đến trước Lạp Vô Kỳ, kéo cổ áo hôn hắn.
Tử Hoa không ngờ nữ chính thông minh đến như vậy, đúng là hiếm gặp.
[Kí chủ cẩn thận, độ hảo cảm của Lạp Vô Kỳ với nữ chính tăng cao]
Tử Hoa nhìn ánh mắt của Lạp Vô Kỳ nhìn Trình Tranh thì cậu càng khó chịu hơn. Cậu chẳng ngại cào rách bản mặt thánh nhân này đâu
“Giữa tôi và cậu ta, ngài muốn chọn ai?” Lạp Vô Kỳ không trả lời là đang phân vân. Cậu hiểu nếu mình không ra tay thì chắc chắn nhiệm vụ khó hoàn thành.
“Lạp Vô Kỳ, nếu anh chọn đi với cô ta thì tôi không ngại ngủ với cha anh, thậm chí là ông nội của anh” Lạp Vô Kỳ bật cười, không ngờ con mèo cũng biết xù lông bảo vệ đồ của mình đấy
Trình Tranh hận không thể nhai cắn nát cậu. Cô ta nhất định sẽ khiến Tử Hoa sống không bằng chết.
“Trình tiểu thư về đi, thư ký sẽ gặp mặt và bàn việc với cô sau” Trình Tranh căm phẫn rời đi.
Tử Hoa đắc ý nhìn Lạp Vô Kỳ, chỉ thấy ánh mắt đầy d ục vọng của nam nhân.
“Yêu cầu của tôi Lạp tổng cứ suy nghĩ, hiện tại tôi rất đói. Ngài bắt cóc tôi rồi không cho tôi ăn sao” Lạp Vô Kỳ kiềm chế dụ c vọng, kêu người hầu mang quần xuống rồi tự mình mặc cho Tử Hoa.
Hai người đi ăn ở nhà hàng sang trọng, Tử Hoa mải mê chẳng mảy mai quan tâm tới Bạch Dạ Huân ở góc nhìn cậu.
Nhưng Lạp Vô Kỳ lại nhìn thấy, hắn đắc ý lâu khoé miệng dính sốt cho cậu. Tử Hoa không phản kháng còn rất thuận theo.
[Cảnh cáo! hắc hoá Bạch Dạ Huân tăng cao]
Tử Hoa đoán được sự việc nhưng cậu vẫn lấp đầy bụng cái đã. Tối còn có sức chiến đấu nữa chứ.
Lạp Vô Kỳ đưa cậu về. Hắn muốn lên nhà nhưng cậu sớm đã nhìn thấy ý định của tên dê già này rồi, sao mà được cơ chứ.
Huống hồ khả năng cao Bạch Dạ Huân đang đứng chờ ở cửa, nếu 2 người gặp mặt thì phiền phức vô cùng.
Tử Hoa nhìn quanh không thấy ai. Cậu mở cửa đi vào nhà thì bị người đẩy vào khoá chặt cửa. Mùi hương quen thuộc nên Tử Hoa cũng thả lỏng người.
Nam nhân chẳng nói năng gì giải thoát cậu khỏi bộ đồ trên người.
Tử Hoa cảm giác lạnh lạnh ở lưng rồi đi dần xuống c ú c hoa, chắc là gel nhỉ. Bạch Dạ Huân hơi thở gấp gáp, không bước dạo đầu mà trực tiếp cầm duong vật thô dài nổi gân xanh đâm thẳng vào.
Tử Hoa đau đớn nhưng không dám đẩy ra. Cậu sợ Bạch Dạ Huân sẽ lên cơn điên mất. Tử Hoa chỉ biết thúc thít nấc nở r ê n rỉ.
Cơ thể cậu dần thích ứng, mật huy ệt chảy ra d â m dịch thành vùng dưới chân.
Cậu khóc lóc cầu xin nhẹ nhàng thì Bạch Dạ Huân càng nhấp tàn ác hơn. Chuông điện thoại reo, người gọi tới là Lạp Tổng.
Ánh mắt Bạch Dạ Huân tàn ác. Cậu lắc đầu đau khổ cầu xin nhưng vô vọng. Anh ghé vào sát tai thì thầm nói với cậu, hơi thở còn phả vào khiến hậu huy ệt càng xiết chặt c ôn thịt hơn.
“Nghe mát đi, cho hắn biết em không khác gì con đi ếm thèm khát đàn ông, nói cho hắn biết em bị tôi đ ị t sướng như nào”
Tử Hoa nức nở bị ép nghe máy. Lạp Vô Kỳ vừa được ăn ngọt, tâm trạng đang vui vẻ thì khi nghe máy khuôn mặt hắn như diêm la ăn thịt người.
Giọng nói đối phương run rẩy, âm thanh tiếc nước cùng da thịt va chạm. Lạp Vô Kỳ cũng biết là chuyện gì xảy ra.
“Thằng ch ó nào đang đ ị t em?”
“K..hông….c..có..hức” Cậu nức nở bị thao tàn bạo hơn, Bạch Dạ Huân như dồn hết tức giận.
“Em c h ế t chắc với tôi rồi Tử Hoa” Lạp Vô Kỳ tắt máy. Bạch Dạ Huân cũng bỏ điện thoại xuống đất chuyên tâm làm mỹ nhân trong lòng.
Anh dập điên cuồng xong cùng xả hết toàn bộ t i n h dịch vào trong cậu. Tử Hoa mệt mỏi nằm gục xuống, không còn sức chống đỡ.
Tiếng gõ cửa điên cuồng cùng giọng Lạp Vô Kỳ có vẻ tức giận lắm. Bạch Dạ Huân mím môi mở cửa. Tử Hoa vui vẻ, vậy là hôm nay cậu ăn no rồi.
Lạp Vô Kỳ vừa vào không khí nồng nặc mùi tình d ục, Tử Hoa nằm ngất lịm đi vì mệt. Hắn lao vào đánh Bạch Dạ Huân. Hai người đánh qua đánh lại, bị thương nhiều không ít, còn toàn đánh vào mặt.
“Tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt, tự động rút lui” Lạp Vô Kỳ dừng đánh, chủ động nói trước
“Bạch gia sẽ không ngồi im chịu trận đâu”
Tử Hoa thật ra chỉ giả vờ. Cậu thấy kế hoạch của mình khá hoàn chỉnh. Giờ nữ chính cũng chẳng là gì cả.
Không có người chống lưng rất khó để sống sót trong giới, ai cũng biết vậy. Dù thế thì cũng chẳng nổi tiếng nổi. Chẳng có bông hoa nào trong sạch hết.
Cậu được tắm rửa sạch sẽ đưa về phòng ngủ. Hai nam nhân ngối đối diện nhìn nhau ngoài phòng khách.
“Tôi biết anh còn bao nuôi cả Trình Tranh nữa” Lời nói của Bạch Dạ Huân trực tiếp nói trúng tim đen của hắn.
“Tử Hoa muốn làm ảnh đế, cũng muốn làm lạp phu nhân. Tôi đến để đáp ứng cậu ấy”
“Nếu anh không cho Tử Hoa được tình yêu trọn vẹn thì tốt nhất cút về với tiểu tình nhân của anh đi”
“Tôi không những có thể đem đến hạnh phúc còn giúp cho Tử Hoa đạt được ước nguyện, điều cậu không thể làm” Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lạp Vô Kỳ, Bạch Dạ Huân chỉ muốn đập nát hắn.
Tử Hoa chẳng thể ngu được, tiếng cảnh cáo giá trị hắc hoá cứ vang lên trong đầu cậu. Tử Hoa tựa vào tường từng bước khó khăn đi ra phòng khách. Hai mắt vẫn còn sưng, cả người trải dài dấu hôn.
“Cút ra khỏi nhà tôi” Bạch Dạ Huân cùng với Lạp Vô Kỳ tự biết đứng dậy ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa hộ cậu.
Tử Hoa hôm sau đi làm nhìn vô cùng mệt mỏi. Người trang điểm cho cậu đỏ mặt khi che những dấu hôn trên cổ.
Cậu là ngoại trừ cảnh quay thì đều luôn né tránh Bạch Dạ Huân. Ánh mắt cậu khi nhìn anh cứ như hai viên đạn.
Bạch Dạ Huân cười khổ, cũng tại bản thân anh cưỡng ép cậu nên mới dẫn đến như này. Trình Tranh gặp cậu nhìn không vui lắm. Ai bảo cậu chọc giận cô ta.
Tử Hoa chụp ảnh phim trường rồi đăng lên weibo. Phim được chuyển thể từ tiểu thuyết nên thu hút nhiều fans mong chờ. Ngay từ lúc công bố diễn viên đã gây ra cơn sốt.
Một phần vì có ảnh hậu Trình Tranh, ảnh đế Bạch Dạ Huân. Và đặc biệt là Tử Hoa, người vừa dính một loạt
scandals.
Những diễn viên đều có năng lực tốt nên quay khá nhanh. Đạo diễn hôm nay lên livestream. Ông vui vẻ trả lời những câu hỏi của fans. Hay diễn viên chính ngồi bên cạnh.
Xa xa, Bạch Dạ Huân vẫn như cái đuôi bám dính làm nũng xin tha. Tử Hoa sớm đã không để tâm, chỉ là ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tức giận.Nhưng hai người lại vô tình lọt vào màn hình.
Một số người tinh mắt đã thấy cảnh Bạch Dạ Huân đưa nước rồi cẩn thận lau mồ hôi cho Tử Hoa. Không khí vô cùng hoà thuận.
Cái đùi của Huân Huân: Trời đất!! tôi nhìn không làm kia là Tử Hoa cùng Huân Huân nhà tui saoo
Chiến hạm Kỳ Hoa: Tử Hoa chỉ là của Lạp Vô Kỳ thôii
Mãi iu Tiểu Tranh: Tôi thấy cái diễn viên Tử Hoa kia chắc chắn đi cửa sau rồi
Hoa tulip: Lầu trên đừng có đổ oan như thế, Tử Hoa nhà tôi hoàn toàn không hề có đi cửa sau. Cậu ấy là có thực lực
Một loạt những tranh cãi của người hâm mộ khiến đạo diễn chỉ biết dịch máy quay ra góc khác. Trình Tranh nhanh chóng sử dụng tài ăn nói khéo léo mà làm cho bầu không khí dịu xuống.
Cái gì cũng Tử Hoa, rõ ràng kiếp trước không có sự xuất hiện của cậu ta. Trình Trang an ủi bản thân, có lẽ do cô trọng sinh nên mới xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn
Cậu tan làm, một nam nhân chừng 30 tuổi, khuôn mặt ưa nhìn đứng ngoài nhìn cậu.
“Không biết tôi có thể xin chút thời gian của cậu được chứ?” Nhìn con xe đắt tiền cậu cũng hiểu được phần nào.
“Được” Tử Hoa theo người đàn ông lên xe. Nam nhân trực tiếp nói thẳng vấn đề
“Tôi muốn bao nuôi cậu” Tử Hoa mỉm cười rồi liếm môi.
“Nam nhân muốn bao nuôi tôi nhiều lắm, để xem bản lĩnh của anh có vượt qua được những người đấy không đã”
Tử Hoa được đưa về nhà. Nam nhân kia luyến tiếc nhưng không hề ép buộc cậu. Tử Hoa mệt mỏi mở cửa bật đèn. Bất ngờ Lạp Vô Kỳ khuôn mặt cau có ngồi sẵn. Mẹ kiếp! muốn doạ người hay gì. Tên này điên thật rồi.
“Sao Lạp tổng lại tự ý đột nhập vào nhà tôi”
“Tên khốn kia là ai?”
“Không biết Lạp tổng lấy tư cách gì quản tôi?” Lạp Vô Kỳ đỏ mắt kéo cậu vào trong nhà vệ sinh lại. Tử Hoa lại lần này nữa bị ép buộc làm t ì n h.
Nhưng cậu rất thoả mãn, lại còn được tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ mới nữa chứ.
Tử Hoa xem điện thoại thấy quản lý kêu lên livestream hôm nay. Cậu lấy che đi mấy dấu hôn chói mắt rồi lúc ấy mới mở live lên.
“Xin chào mọi người”
Chiến hạm Kỳ Hoa: hôm nay tui mới combat để bảo vệ Hoa Hoa nhà mình đó
Bông cúc đen: Lầu trên lợi hại! Hoa Hoa nhà mình rất ngây thơ, chắc chân là bị gài
Tử Hoa chỉ biết cười trừ. Lạp Vô kỳ cắm máy sấy sấy tóc cho cậu
Chồng của hoa cúc trắng: Nam nhân này là ai vậy hoa hoa?
Chiến hạm Kỳ Hoa: Đó là Lạp Vô Kỳ phải không?
Chân nhỏ Huân huân: Chắc chắn là Huân nhà tui
Tử Hoa không trả lời câu hỏi. Cậu chỉ trò chuyện với fans một lúc, kể chuyện lúc bị dính scandals rồi tắt live. Cậu không vui liếc nhìn Lạp Vô Kỳ. Nếu không phải cậu canh góc tốt thì hắn đã xuất hiện trong cam rồi
“Sao tôi giống tiểu tình nhân của em vậy nhỉ”
“Bạch Dạ Huân là chính thất, anh là tiểu thiếp. Có lẽ nam nhân kia cũng sẽ được tôi thu nạp”
Lạp Vô Kỳ không trả lời chỉ bế cậu lên giường rồi tắt đèn ra ngoài. Hắn gọi điện cho Bạch Dạ Huân. Nói hết sự tình hôm nay ra
“Tôi không nhường anh, nhưng bây giờ phải kết hợp đừng xuất hiện thêm người thứ ba”
“Ừ”
__________________________________
Bộ phim đóng máy, mọi người cùng nhau đi liên hoan ăn mừng. Đạo diễn bao cả cái khách sạn. Tử Hoa không uống rượu, chỉ uống nước trái cây. Bên cạnh là Bạch Dạ Huân đang uống hết từ ly này đến ly khác.
Khuôn mặt đã ngà ngà say. Tay run run lên không cầm nổi ly nữa thì cũng đầu hàng xin thua. Mọi người ăn uống no say thì lên hát.
Đạo diễn bao cả khách sạn để nếu mệt thì có thể ngủ lại luôn, tránh chuyện xấu xảy ra
Bạch Dạ Huân ghé vào tai cậu thì thầm “Phòng 703 nhé”
Tử Hoa cùng mọi người đi hát rồi mới trở về. Tử Hoa thấy cửa không khoá thì trong lòng nghi hoặc. Cậu từ mở cửa.
Chỉ thấy Trình Tranh cùng Bạch Dạ Huân trần như nhông. Cô ta thấy cậu thì đắc ý. Tử Hoa túm tóc cô ta từ trên người Bạch Dạ Huân xuống. Cậu còn cẩn thận khoá cửa.
Tử Hoa mỉm cười xắn tay áo. Cậu không nương tay đánh thẳng vào mặt cô ta. Khuôn mặt Trình Tranh bầm tím chảy máu thì Tử Hoa mới dừng tay.
Đụng đến nam nhân của cậu thì ngồi chờ chết đi.
“Hôm nay chỉ như thế thôi. Tôi cho cô quay nốt chương trình thực tế, rồi khi ấy cô sẽ biết Tử Hoa khi tức giận là như nào”
Cậu ném cô ta ra ngoài. Trình Tranh hoảng hốt cố gắng che lại bản thân, hét lên “đưa quần áo cho tôi”
“Còn lâu” Tử Hoa đóng sầm cửa lại. Cậu tát mạnh vào mặt Bạch Dạ Huân làm anh tỉnh dậy.
“Đi tắm rửa sạch sẽ cho tôi”
“Tử Hoa…”
“Để nữ nhân khác đụng vào tôi còn chưa xử đâu”
Bạch Dạ huân tắm rửa trong ngơ ngác. Rõ ràng không biết gì, đang ngủ cũng bị đánh tỉnh. Lại còn nữ nhân gì nữa chứ.
Bạch Dạ Huân tắm rửa xong nghe cậu kể thì cũng hiểu. May mắn Tử Hoa hiểu chuyện thông minh. Không là e rằng anh bị đuổi đi rồi.
Trình Tranh không dám hó hé một câu. Cuộc sống cậu thuận lợi. Phim được công chiếu nhận được ủng hộ. Tử Hoa trong họp báo cũng minh oan mấy cái scandals.
Lạp Vô Kỳ gây ra cũng tự biết dập tắt. Tài nguyên Tử Hoa nhận được cũng vô cùng nhiều kể từ lúc hắn bắt cậu ký hợp đồng với công ty hắn
Lúc bấm máy quay chương trình thực tế, Trình Tranh có vẻ không hề sợ hãi cậu. Chắc cô ta được tên nào bao nuôi rồi.
Giải lao Tử Hoa đi đến cạnh Trình Tranh. Cậu nhìn khuôn mặt hơi tiều tuỵ thì đắc ý.
“Cô trọng sinh nhưng vẫn thua tôi thôi” Trình Tranh trừng mắt. Cô ta hoá điên lao vào cào cấu Tử Hoa. Cậu cũng thuận theo khóc lóc kêu giúp đỡ.
Khi mọi người tách ra được thì Tử Hoa bị thương không nhỏ. Vết xước chồng chất lên nhau. Tóc tai bù xù.
Tử Hoa như con mèo nhỏ nấc nghẹn đứng sau Bạch Dạ Huân. Cảnh nói chuyện rồi lao vào đánh đều bị quay lại tung lên mạng. Lạp Vô Kỳ biết Tử Hoa bị đánh đã bỏ hết công việc lao đến phim trường dù nó cách xa công ty hắn
Tử Hoa được nhân viên bôi thuốc băng bó. Khuôn mặt của diễn viên là vô cùng quan trọng mà hiện tại cậu bị cào đến đáng thương. Lạp Vô Kỳ xót muốn chết. Tử Hoa thấy hắn như đứa trẻ khóc lóc chạy tới mách tội thủ phạm.
Lạp Vô Kỳ làm gì có chuyện sẽ tha thứ cho Trình Tranh. Nhất là khi cô đụng vào bảo bối mà hắn đang nâng niu bao bọc.
Video này chính thức huỷ hoại danh tiếng của Trình Tranh. Cô ta chỉ còn cách mở họp báo rồi xin giải nghệ. Còn sống chết như nào thì cậu không biết. Lạp Vô Kỳ cùng Bạch Dạ Huân xử lí hết rồi.
Quay xong chương trình thực tế có một tập đặc biệt, lúc hôm sinh nhật của anh. Mọi người vây quanh hát mừng sinh nhật. Tử Hoa mặc bộ đồ thun trắng cầm bánh kem đi tới.
Anh mỉm cười cầu nguyện rồi thổi nến. Khung cảnh rung động của bao trái tim. Đạo diễn còn mọi người đều cảm nhận được tình cảm đặc biệt.
Không lâu sau đó Bạch Dạ Huân thông báo giải nghệ. Có người hỏi thì anh chỉ trả lời ngắn gọn “vì người mình yêu” rồi biến mất.
Fans tiếc nuối vô cùng, Bạch Dạ Huân đang ở đỉnh cao sự nghiệp mà lại giải nghệ.
Chỉ Tử Hoa biết Bạch Dạ Huân làm vậy để bảo vệ và nâng đỡ cậu.
Có Bạch Dạ Huân cùng Lạp Vô Kỳ cậu đạt được nhiều thành tích, thậm chí còn đoạt nhiều giải thưởng danh giá, nhất là ảnh đế của năm.
Tử Hoa mặc vest chỉnh chu, đứng nhận giải trên sân khấu mà tay hơi run run.
“Cậu có gì muốn chia sẻ?”
“Tôi muốn cảm ơn đến người yêu mình, người luôn hỗ trợ và giúp đỡ tôi. Em yêu anh nhiều lắm”
Tử Hoa mỉm cười nhìn hai nam nhân ngồi dưới, không ai khác là Bạch Dạ Huân cùng với Lạp Vô Kỳ
[Hoàn thành nhiệm vụ
Bắt đầu rời khỏi thế giới 5….4……3….2…1]