Tử Hoa mãi đến tận đêm khuya mới có thể ngồi ở vỉa hè ăn khoai nướng, khuôn mặt lộ ra sự hạnh phúc hệt như đang ăn sơn hào hải vị. Bộ đồ đơn giản cùng khí chất trên người cậu đối lập nhau.
Cậu ngồi đọc tin nhắn trên điện thoại một lượt, cậu hôm nay chỉ chụp quảng cáo, khuôn mặt cậu đều sắp đơ đến nơi rồi. Ảnh cậu có xem qua, cũng khá đẹp.
Có điều quảng cáo lần này có chút lạ, là cho hãng thời trang mà những bộ quần áo cậu chụp đều có cắt xẻ táo bạo, khoe được ưu thế của Tử Hoa.
Dù muốn giữ hình tượng cao lãnh, lạnh lùng như trong bộ phim đầu tay nhưng giờ cậu lại muốn thay đổi một chút, thi thoảng hư một chút chắc chẳng sao đâu.
Tử Hoa chẳng thể nào nghĩ được hình ảnh cậu ngồi ăn khoai nướng bên đường, hạnh phúc đến tít mắt đã bị tên săn tin chụp được. Bây giờ khắp nơi đều là hình ảnh đáng yêu. Nhưng cũng có những lời ý kiến trái chiều. Chỉ là Tử Hoa chưa bao giờ quan tâm đến định kiến xã hội. Cậu là cậu, cậu sống cho bản thân mình chứ không phải vì người nào khác hết.
Tử Hoa về nhà ngủ như chết mặc quản lý gọi cháy cả máy. Sáng hôm sau khi cậu ngồi ăn sáng thì ảnh quảng cáo được đăng lên. Nhà báo lại 1 lần nữa có cái để viết. Bây giờ Tử Hoa có thể nói là một trong những nam phụ được săn đón nhất thời điểm hiện tại, thậm chí hơn cả nam chính.
Tử Hoa nhận được rất nhiều hợp đồng nhưng đa phần cậu đều từ chối hết. Cậu tuy đẹp thật nhưng không hề dễ dãi. Nhưng Tử Hoa nhìn chương trình thực tế này lại có chút hào hứng, có tất cả từ nữ chính đến Bạch Dạ Huân đáng yêu nữa. Cậu chắc chắn sẽ tham gia rồi. Chẳng ai muốn chồng mình thân mật với một con ả bánh bèo cả.
Tử Hoa là kẻ có thù sẽ trả. Vụ nữ chính cướp mất hợp đồng của cậu thì tất nhiên sẽ phải đền bù bằng cái khác. Nhưng hiện tại Tử Hoa vẫn chưa nghĩ ra mà thôi.
Cậu suy nghĩ rồi chia sẻ lại ảnh của mình cùng với Lạp Vô Kỳ. Trước nay Tử Hoa rất ít hoạt động mạng xã hội. Cậu đăng duy mỗi một ảnh của mình. Còn ảnh với đồng nghiệp nam kia thì sớm bị quản lý xoá từ lâu rồi.
Tử Hoa thay đồ, đội tóc giả, che mặt kín rồi ra ngoài trung tâm thương mại. Cậu thấy một đám đông vây quanh rất đông chẳng biết là gì. Tử Hoa cũng chẳng rảnh bận tâm. Cậu đi mua cây kem rồi ra góc khuất ngồi. Tử Hoa vào weibo của Trình Tranh, cậu khá biết ngờ về lượng người theo dõi của cô ta. Nó rất cao, quả là ảnh hậu mà.
Tử Hoa có mua thêm mấy bộ quần áo mới rồi cậu mới trở về. Cậu phải ngắm nghía rất lâu mới mua cái cà vạt. Cậu muốn tặng chút quà nhỏ cho Bạch Dạ Huân. Mặc dù đắt nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng vì đây là đầu tư có lời.
Sau này Bạch Dạ Huân là chồng của cậu rồi thì Tử Hoa sẽ chẳng phải làm gì hết ngoài chơi. Vì anh có thừa khả năng nuôi cậu mà.
Tử Hoa đang vui vẻ kiểm tra cà vạt thì có tiếng đập cửa rầm rầm vang lên, Tử Hoa dù có hỏi là ai thì cũng không có trả lời.
Cậu nghĩ là chị quản lý nên không đề phòng mà mở cửa. Lạp Vô Kỳ cả người đều là mùi cồn nồng nặc, hai mắt đục ngầu nhìn cậu.
Hắn lao tức hôn cậu khiến Tử Hoa chẳng kịp phản ứng. Cậu bị cắn vào lưỡi mà đau chảy nước mắt có phản kháng nhưng không được.
Lạp Vô Kỳ thoả mãn thả ra, Tử Hoa sợ hãi run rẩy lùi về phía sau. Hắn thích thú nhìn con mồi đang hoảng sợ. Đêm nay, nhất định hắn sẽ phải làm thịt được con thỏ này.
Tử Hoa cố gắng lẩn tránh trong vô vọng, sức lực của Lạp Vô Kỳ quá lớn khiến cậu chỉ đành van xin. Hắn tham lam hít lấy mùi hương độc quyền trên người cậu, làn da mịn màng mà chỉ cậu mới có. Môi thì ngọt, biểu cảm đáng yêu ngây thơ. Trước nay hắn chưa từng gặp ai khiến mình cảm thấy hứng thú đến như vậy bao giờ hết.
Tử Hoa không muốn để tên kia làm càng nữa. Cậu dùng hết sức lực cha sanh mẹ đẻ mà đẩy hắn ra rồi giáng nắm đấm xuống khuôn mặt Lạp Vô Kỳ. Cả cậu và hắn đều bất ngờ. Tử Hoa không ngờ bản thân mình lại ra tay mạnh đến thế còn Lạp Vô Kỳ không nghĩ đến con thỏ này lại biến quay ra cắn người.
Nhưng như vậy chẳng làm gì đi mà còn tăng thêm khát vọng của hắn với cậu. Tử Hoa tranh thủ lúc Lạp Vô Kỳ chưa định thần thì cậu chạy vào phòng khoá chặt cửa. Chỉ là chưa kịp gọi điện cầu cứu thì hắn đã có thể dễ dàng vào phòng cậu. Ánh mắt như ăn tươi nuốt sống. Tử Hoa bấm gọi Bạch Dạ Huân nhưng chưa kịp nói gì đã bị Lạp Vô Kỳ tắt máy. Hắn ác độc đè cậu xuống giường. Âm thanh quần áo bị xé, Tử Hoa chỉ có thể khóc thầm cho bộ quần áo mới mua của mỉnh.
Không biết Bạch Dạ Huân có tới kịp để cứu cậu không đây…