Tử Hoa nói kéo tay hắn ra nhưng không thể, cậu chỉ có thể ôm lấy bụng mình cảnh giác nhìn Tân Đồ Văn. Hắn nhớ cậu đến phát điên đi được. Hắn cúi xuống hôn lấy cậu rồi di chuyển xuống phần cổ. Tử Hoa sợ hãi hắn sẽ đánh dấu mình nên hoảng loạn la lên.
Tiếc là bây giờ là trưa, mọi người đều đã trở về nghỉ ngơi ăn cơm rồi nên xung quanh không có một bóng người nào.
Tân Đồ Văn giờ mới chú ý đến phần bụng nhô lên rõ của cậu, Tử Hoa có người khác rồi sao? Cậu dám bỏ hắn đi trèo lên giường của thằng khác. Cái gì mà yêu hắn cơ, yêu tiền của hắn thì đúng hơn. Cuối cùng cũng chỉ là con đ i ế m thèm khát tình d ụ c với tiền mà thôi. Nhưng dù thế cậu cũng chỉ có thể là của hắn.
[Độ hắc hoá của Tân Đồ Văn: 80
Cảnh báo! Độ hắc hoá tăng cao, kí chủ cẩn thận]
“Đứa nhỏ là con của ai?” Tử Hoa khó chịu gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ tay cậu. Cổ tay cũng để lại một vết đỏ hằn rõ lên.
“Đứa nhỏ là con của ai thì cũng không liên quan tới ngài” Tân Đồ Văn tức giận, hắn đánh ngất rồi mang đi. Bảo mẫu quay trở lại chỉ còn mỗi chiếc dép hồng nằm ngửa trên mặt đất, hốt hoảng gọi điện báo cho Cẩm Mộ Đào với Tân Kiến Vĩ.
Cẩm Mộ Đào với Tân Kiến Vĩ nghe tin cậu mất tích thì đã tức tốc trở về, bao nhiêu người tìm kiếm nhưng vẫn không thấy tung tích của cậu đâu hết.
Kết quả kiểm tra sức khoẻ của cậu lần này không tốt, thậm chí là vô cùng tệ. Cả đứa nhỏ lẫn cậu đều bị thiếu dinh dưỡng, cơ thể Tử Hoa 90% không thể chống đỡ nổi khi sinh con. Tân Kiến Vĩ đã chuẩn bị phòng ở bệnh viện cho cậu. Nào ngờ chỉ vì giây phút lơ là mà giờ Tử Hoa bị bắt cóc.
Cẩm Mộ Đào như phát điên, y điều toàn bộ người tìm kiếm cậu nhưng lại không có kết quả. Tử Hoa của y…Nếu kẻ bắt cóc làm tổn thương cậu với đứa nhỏ thì sao. Cẩm Mộ Đào không dám nghĩ, giờ việc duy nhất y làm được là đợi cuộc gọi tống tiền từ kẻ bắt cóc.
Bên phía cậu, Tử Hoa bị đưa đến căn biệt thự hẻo lánh trong rừng, hắn trói chân cậu lại bằng xích, Tử Hoa chỉ có thể mệt mỏi thở dài. Cậu sắp đẻ đến nơi rồi mà cũng không tha, tên khốn nạn.
“Dậy rồi ăn chút cháo đi” Tân Đồ Văn dịu dàng ngồi xuống đút cháo cho cậu. Tử Hoa môi mím chặt quay đi không thèm nhìn hắn. Tân Đồ Văn không tức giận mà vẫn ôn nhu hôn len má cậu.
“Tôi biết em còn yêu tôi mà, bảo bối của tôi…tôi sẽ sắp xếp bác sĩ để phá đi cái thai cho em. Sau đó hai ta sẽ sống thật hạnh phúc” Tử Hoa sợ hãi lùi lại phía sau, ánh mắt ngập nước rưng rưng. Tân Đồ Văn đau lòng thấy cậu nhìn mình không khác gì một con quái vật. Ha…hắn biết sai rồi sao cậu vẫn không tha thứ. Rốt cuộc Cẩm Mộ Đào có gì mà cậu lại có thể quên hắn mà quen y chứ.
“Tân Đồ Văn, tôi đã hết yêu anh từ lâu rồi. Buông tha cho tôi đi”
“Em nói dối! Rõ ràng em còn yêu tôi…đúng rồi, em còn yêu tôi rất nhiều mà” Tử Hoa khiếp sợ, đây không phải Tân Đồ Văn cậu biết. Dù Tân Đồ Văn có tâm lý hơi bất thường nhưng hắn chưa một lần nào như này. Hắn có vẻ đã bị điên thật sự rồi. Tử Hoa càng lùi ra xa cố gắng giữ khoảng cách dài nhất với hắn.
“Tân Đồ Văn, thả tôi ra rồi trở về với gia đình đi” Tân Đồ Văn giữ chặt cánh tay cậu, Tử Hoa vùng vẫy ptrong vô vọng. Hắn gục vào vai cậu, hơi thở ấm nóng phả vào cổ cậu khiến Tử Hoa cảm thấy ngứa ngáy khó chịu
“Em chính là gia đình của tôi, xin đừng rời khỏi tôi mà”
“Tôi đã yêu người khác rồi, chúng tôi cũng sắp kết hôn”
“Rốt cuộc đấy là ai? Chỉ cần tên đó chết đi thì em sẽ lại yêu tôi”
“Điều đó là không thể, Tân Đồ Văn anh là người hiểu rõ nhất” Ước gì thời gian quay lại được, hắn sẽ không ngần ngại mà chọn cậu. Hắn không quan tâm đến lời nói dư luận như nào, chỉ cần có cậu là đủ.
Tử Hoa dù có chết cũng chỉ có thể là người của hắn
“Nghỉ ngơi đi” Tử Hoa thở dài, mấy ngày sắp tới của cậu không ổn rồi. Nam nhân này phát điên rồi!
______________________________
Mấy ngày nay Tử Hoa không chịu ăn gì, cơ thể sớm không thể chịu đựng được. Cơ thể càng lúc càng gầy, khuôn mặt trở nên hốc hác. Ánh mắt vô hồn thẫn thờ chưa từng lần nào trực tiếp nhìn hắn.
Hắn có làm gì cậu cũng không để tâm đến. Tân Đồ Văn sắp bị cậu bức đến chết rồi.
“Mai bác sĩ sẽ đến phá thai cho em, đừng lo đây là bác sĩ tốt chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho em”
“Tôi sẽ không phá đi con mình đâu trừ khi anh giết tôi đi” Đôi mắt cậu hằn lên tia đỏ do những hôm không thể ngủ được. Tân Đồ Văn đau lòng muốn chạm vào cậu nhưng Tử Hoa lại né tránh hắn.
“Nghe lời đi” Tân Đồ Văn hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Hắn cố gắng giữ bản thân bình tĩnh để không doạ sợ Tử Hoa của hắn. Tử Hoa rất mong manh, sẽ khóc mất mà hắn lại không muốn thấy cậu khóc.
“Tôi không phải Tử Hoa của ngày trước nữa, anh đừng có mà ra lệnh cho tôi”
“Mẹ nó!”
[Độ hắc hoá của Tân Đồ Văn: 86]
Bên má cậu nóng rát, Tử Hoa bị lực tát mạnh, cậu không may đập đầu vào góc tường. Cơn đau chết đi sống lại từ bụng với đầu dày vò cậu. Cả khuôn mặt trắng bệch, thân hình nhỏ bé run rẩy sợ hãi. Máu từ bên dưới chảy không ngừng. Tân Đồ Văn cũng bị thế doạ sợ.
[Độ hảo cảm của Tân Đồ Văn: 98]