Tử Hoa cảm thấy khá sảng khoái, cậu dậy rất sớm chuẩn bị chỉnh chu rồi rời đi gặp khách hàng. Tân Đồ Văn cảm thấy không quen khi thiếu vắng Tử Hoa.
Hắn đã quen thuộc với “cái đuôi nhỏ” luôn đi theo hắn. Hôm nay ăn sáng, có điều khiến hắn thất vọng vô cùng. Lạc Châu Sa- người vợ của hắn thế mà lại không biết hắn bị dị ứng với hải sản, lại còn làm sandwich cá ngừ.
Ngồi trên xe hắn chỉ lặng lắng ngắm cảnh ngoài đường. Có cậu mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều. Tử Hoa sẽ không bao giờ quên hắn bị dị ứng cái gì, thích ăn cái gì. Cậu còn biết hắn sẽ hay bị đau đầu nếu thức khuya nên luôn nhắc nhở hắn mang theo thuốc vào dầu gió bên cạnh.
Tân Đồ Văn thầm nghĩ chỉ là do quá quen thuộc với sự tồn tại của cậu mà thôi, dù sao đã gắn bó với hắn được tận 8 năm rồi.
Tử Hoa ngồi ở lề đường hút thuốc. Đáng lẽ chiều mới có hợp đồng nhưng cậu lại không muốn quay trở về công ty. Kiểu gì cũng sẽ đối mặt với hắn. Cứ để cho Tân Đồ Văn mấy ngày thiếu vắng cậu đi, lúc đấy hắn hối hận sẽ không kịp.
“Cho tôi xin điếu thuốc được không?” Giọng nói này có chút quen thuộc, dường như cậu đã nghe ở đâu đó rồi. Nam nhân thấy cậu ngơ ngác không có quay lại nhìn thì chỉ mỉm cười cốc nhẹ vào đầu cậu. Cẩm Mộ Đào hôm nay chỉ mặc đồ thể thao nên khi cậu nhìn phần dưới thì không có nhận ra, ngẩng mặt lên thì mới biết là người quen.
“Cẩm Tổng biết hút thuốc sao?” Tử Hoa dù hỏi nhưng tay vẫn rút ra điếu thuốc đưa cho y. Cẩm Mộ Đào híp mắt lấy điếu thuốc cậu đang đặt trên môi mà hút. Tử Hoa không ngờ nam nhân này vậy mà lại dám trêu ghẹo cậu, táo bạo thật đó.
Tử Hoa kéo y vào trong con hẻm nhỏ, Cẩm Mộ Đào bất ngờ bị cậu ”tập kích” không kịp phản kháng đã cảm nhận được đầu lưỡi ẩm mềm luồn vào trong khoang miệng của y nghịch ngợm khiêu khích.
Tử Hoa thoả mãn nhìn Cẩm Mộ Đào vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác vừa nãy, y bất giác sờ tay lên môi mình lưu luyến cảm giác mềm mại mà đôi môi nhỏ xinh kia mang lại. Tử Hoa tinh nghịch xoa nhẹ duong vật ngủ say khiến nó ngóc đầu dậy rồi bỏ đi. Cẩm Mộ Đào cười khổ, y lại bị cậu chơi rồi. Nhưng y nguyện ý miễn sao người đấy là Mạc Tử Hoa.
_________________________
Tử Hoa vừa mới kí xong hợp đồng với khách hàng, giờ cậu đang nằm ở phòng vip khi nãy. Ghế ở đấy nằm rất mềm và thoải mái. Ai lại nghĩ tên đối tác kia lại chọn kí hợp đồng ở khách sạn. Nam nhân khi nãy có vẻ là người ngoại quốc, cũng là một alpha.
Tên kia có vẻ rất hứng thú với cậu, lúc nào cũng có ý cọ xát thân thể mình với cậu. Nhưng bên dưới cũng rất to, trông ngon miệng thật.
Tử Hoa bị ảnh hưởng bởi pheromone khi nãy. Cậu bây giờ khuôn mặt ửng hồng, hai mắt nhuốm đầy sắc dục. Bây giờ bên dưới cậu đang chảy nước khiến quần trong ướt hết. Dù ngứa nhưng cậu chỉ có thể nằm nhắm mắt nhắm mũi cố gắng thả lỏng cơ thể rồi cố gắng rời khỏi đây sớm nhất có thể.
Cậu biết mình có ý chí kiên cường thật, nguyên chủ thậm chí còn hơn cả bây giờ. Khi một mình ở giữa cả đám alpha đang toả ra pheromone vẫn có thể giữ cho mình bình tĩnh. Cậu thật sự nể phục.
Tử Hoa lấy trong túi mấy viên thuốc nhưng cuối cùng cậu lại không uống nữa. Thuốc này có hại cho sau này, vẫn là không nên thì sẽ tốt hơn.
Tử Hoa bắt taxi trở về. Tử Hoa cảm thấy dường như mình đến kì phát tình thì phải, hình như là tài xế là beta nên không có nhận ra.
Phòng khách chỉ có Lạc Châu Sa với cả Tân Đồ Văn. Cậu vội vội vàng vàng chạy vào phòng. Ban đầu Tân Đồ Văn không chú ý đến nhưng khi ngửi thấy pheromone thì mới cảm thấy không ổn. Hắn mặc kệ Lạc Châu Sa mặt mày tối sầm mà đi vào xem cậu như nào.
Tử Hoa bật điều hoà rồi cởi toàn bộ quần áo trên người. Cậu nhịn không được mà sờ lấy duong vật mà tự an ủi nhưng như vậy không đủ, cậu muốn nhiều hơn như thế nữa.
Tân Đồ Văn nhìn cậu tự an ủi bản thân mà bên dưới cuong cứng dựng thành túp lều lớn. Hắn lấy khăn quấn cậu lại không để lộ gì ngoài đỉnh đầu. Tân Đồ Văn bế Tử Hoa rời đi. Lạc Châu Sa đau lòng nhìn chồng mình ngang nhiên bế tình nhân đi. Trong lòng cô càng căm hận Tử Hoa hơn nữa.
Tử Hoa được bế đến biệt thự riêng ở sâu trong rừng, cách biệt với thế giới. Tân Đồ Văn
"Thật nóng... ân, sao lại nóng như vầy chứ?" Tử Hoa trong lòng thì vui vẻ nhưng vẻ mặt hoảng sợ, kêu lên
Tân Đồ Văn đặt cậu xuống dưới, hắn kéo rèm cửa khiến căn phòng rơi vào bóng tối im lặng chỉ để lại duy mỗi tiếng thở dốc r ê n rỉ cú cậu.
Ngay sau đó đèn bật sáng Tân Đồ Văn trong mắt ẩn chứa sự điên cuồng, nhìn cậu đang khó chịu trên giường, khóe miệng nở nụ cười
"D âm đãng như này bao nhiêu người đàn ông cũng không đủ cho"
Tử Hoa tức giận trợn mắt nhìn anh ấy. Cậu muốn đứng lên, nhưng thân thể yếu ớt, h ậu huy*t dưới thân đã ướt đẫm rồi, chỉ có thể nhịn không được mà tức giận chửi mắng