Tử Hoa không thể nào đi giày nên cậu chỉ đành đi đôi tông lào đến công ty. Ai nấy đều nhìn chằm chằm làm cho Tử Hoa xấu hổ hai má ửng hồng. Chính vì tính cách kiêu ngạo cùng lạnh lùng nên không ai dám lại gần nguyên chủ. Vì thế khi thấy chân cậu như này cũng không có một ai dìu. Tử Hoa chỉ có thể tự mình có gắng vịn vào tường để đến cầu thang máy.
Mắt bị đui hay gì mà không ai đến giúp đỡ omega xinh đẹp như cậu chứ, một lũ ngu ngốc. Tử Hoa mang khuôn mặt cau có mà hạm hực ngồi vào bàn làm việc mà quen mất không chào vị sếp cao quý đang ngồi nghiêm nghị nhìn cậu.
Tử Hoa sáng nay dậy trễ nên chưa kịp ăn sáng nên cậu cảm thấy đói bụng vô cùng chẳng còn sức để mà làm việc nữa. Cậu nào còn tâm trạng để để ý đến Tân Đồ Văn vẫn quan sát cậu từ nãy đến giờ.
Tử Hoa chăm chú nhìn vào tài liệu đặt trên mặt bàn. Có người cố tình muốn hại cậu nên đã sửa lại số liệu. Nếu Tử Hoa không cẩn thận xem lại một lần nữa thì sẽ sớm có chuyện tồi tệ xảy ra. Đây là tài liệu quan trọng không phải ai cũng có thể được phép đụng vào. Vậy liệu ai muốn hãm hại cơ chứ.
Tử Hoa mệt mỏi cởi kính nằm gục xuống bàn. Thế giới này không thể tuỳ tiện được vì cậu là một omega, lại còn sẽ xảy ra kì phát tình. Nếu bị đánh dấu thì sẽ không công lược được nữa.
Tân Đồ Văn đưa cho cậu hộp sữa dâu rồi quay trở lại chỗ ngồi. Hắn muốn hỏi vì sao chân cậu lại bị thương, vì sao cậu lại bỏ chạy vào hôm qua, trong đầu hắn giờ chỉ toàn là câu hỏi nhưng lại không thể nào có được đáp án.
Tân Đồ Văn là kẻ ích kỉ, hắn muốn tình nhân của mình phải là một omega thuần khiết chưa từng quan hệ và thư kí bé nhỏ lại hoàn toàn đáp ứng mọi nhu cầu. Có thể hắn hơi quá đáng khi cho người điều tra cậu nhưng thế cũng đâu có sai cơ chứ.
Tử Hoa trở lại được trạng thái ban đầu thì cậu đeo lại kính rồi tập tễnh bước đến chỗ Tân Đồ Văn.
“Tân tổng đây là tài liệu về dự án ở Hồ M, mọi thứ đều thuận lợi nhưng có một chuyện”
“Chuyện gì?”
“Mảnh đất đấy thuộc sở hữu của Cẩm Tổng”
“Cẩm Mộ Đào?” Ai nghe hắn nói cũng nhận ra trong đấy là sự tức giận cũng bực bội. Tử Hoa cũng đoán được hắn chắc là biết chuyện nữ chính mờ ám với nam phụ rồi.
“Dạ vâng”
“Tôi cho cậu nghỉ phép 5 ngày, nghỉ ngơi cho chân khoẻ lại đi rồi cuối tuần này cùng tôi đến tiệc mừng thành lập công ty Triệu tổng”
“Vâng” Tử Hoa vui vẻ muốn chết đi được nhưng bên ngoài vẫn phải làm vẻ tiếc nuối không nỡ. Cậu nhanh chóng thu dọn đồ rồi bắt taxi về nhà. Tử Hoa lao vào bếp lấy đồ ăn vặt để ra bàn ở phòng khách.
Cậu tắm rửa sạch sẽ rồi xem phần tin nhắn ở wechat, có người lạ nhắn cho cậu nhưng Tử Hoa không quan tâm mà block rồi nằm xem phim với ăn vặt.
Đáng lẽ 5 ngày chân cậu sẽ không kịp khỏi đâu nhưng vì Tử Hoa đã có hệ thống bảo bối nên sau kì nghỉ phép ngắn hạn cậu đã trông tròn hơn chút, có da có thịt hơn hẳn, mông cũng to ra nữa. Tử Hoa thích thú ngắm nhìn mông mình trong gương, cậu còn mê chứ nói gì nam nhân khác cơ chứ.
Bạch Kim thầm khinh thường chủ nhân tự luyến, mông to đến mấy thì cũng bị đối tượng công lược ngược lên bờ xuống ruộng thôi, ngồi đấy mà vui mừng đi. Hứ!
Tử Hoa thay bộ vest bình thường rồi đến công ty như mọi khi. Công việc hôm nay không có gì đặc biệt cả, chỉ là Tân Đồ Văn lại không thấy mặt mũi đâu, hay là hắn bị bắt cóc rồi, vậy cậu sẽ không phải công lược nữa đúng chứ, Tử Hoa chưa kịp vui mừng thì vị nào đó đã mang khuôn mặt tức giận đẩy cửa đi vào.
Tân Đồ Văn hôm qua vì chuyện của mẹ hắn với vợ mà đau đầu vô cùng. Lạc Châu Sa khóc nháo đòi đưa con rời đi vì không chịu nổi mẹ hắn. Hắn là người ở giữa thì cũng khó xử vô cùng. Áp lực từ công việc lẫn đời tư khiến Tân Đồ Văn mệt mỏi không thể nào chợp mắt.
Tử Hoa cũng cảm thấy hôm nay hắn có gì đó không ổn nên cũng không có làm ảnh hưởng. Cậu lặng lẽ rời đi rồi pha hắn cốc sữa nóng với chiếc bánh ngọt. Tân Đồ Văn lúc nhận đồ từ cậu thì không khỏi bất ngờ, hắn có yêu cầu gì đâu.
Tử Hoa mỉm cười nhìn khuôn mặt bất ngờ của nam nhân đối diện.
“Tôi thấy ngài có vẻ mệt mỏi nên chuẩn bị chút đồ ăn, ngài ăn thì mới có sức làm việc được”
“Cảm ơn” Mặc dù lời nói ra không cảm xúc nhưng hắn thật sự cảm động, tới người vợ ở nhà còn không quan tâm đến hắn, người mẹ ruột chỉ coi hắn là công cụ tranh dành tài sản.
[Độ hảo cảm của Tân Đồ Văn: 40]
Hoá ra nam nhân này thiếu tình cảm đến mức cậu cho mỗi cái bánh với cốc sữa mà cảm động vậy sao? đáng thương thật đấy.
Tử Hoa làm xong công việc thì tranh thủ tra thông tin của Lạc Châu Sa. Nào là nhà thiết kế nổi tiếng nay đã lộ mắt rồi danh tính thật của nhà thiết kế bla bla. Thật nhàm chán, motip nhảm nhí nhưng điểm nổi bật duy nhất của thế giới này là abo.
Ngồi chơi điện thoại một lúc mà đến trưa rồi, Tử Hoa vội học thuộc mấy cái tên cần ghi nhớ cùng thông tin. Cậu thấy trí nhớ mình dạo này tệ quá, không thể nhớ nổi. Tử Hoa chỉ đành note lại vào ipad rồi xuống mua gì đó để nhét bụng.
Tử Hoa mặc trên người là bộ vest hàng hiệu nhưng hiện giờ cậu lại đang ngồi bên vỉa hè ngồi gặp bánh mì. Mấy người đi qua cứ chỉ chỉ trỏ trỏ làm vẻ ta đây khinh thường ngươi. Cậu cũng cóc cần quan tâm đến họ làm gì, ăn no là được.
Tử Hoa mãn nguyện xoa xoa cái bụng vừa thu nạp 3 cái bánh mì cùng 1 cốc sữa. Như vậy là đủ sức chiến đấy với mấy vị quyền lực ở buổi tiệc rồi.
Hôm nay không hiểu sao Tân Đồ Văn không bảo tài xế chở mà lại đồ cậu chở đi. Rõ ràng trình độ lái xe cậu rất tệ, nguyên chủ cũng như vậy. Vì thế mới không có xe riêng để đến công ty, toàn phải đi bộ hoặc gọi taxi.
Mặc dù cậu đã cố gắng nhưng vẫn không thể nào lái xe ổn được, hết lao vào ổ gà rồi cậu lại xém mấy lần tông vào xe khác. Tân Đồ Văn bất lực đành đổi chỗ cho cậu sang ghế phụ còn mình ngồi ghế lái chính.
Quả thực người có tiền lái xe khác biệt thật, Tử Hoa mệt mỏi lim dim rồi ngủ gật lúc nào không hay. Gần đến nơi rồi nhưng còn tận 3 tiếng nữa thì tiệc mới bắt đầu nên hắn đỗ xe vào trong góc nhỏ cho cậu ngủ một lát, chắc hôm nay vất vả rồi.