Tử Hoa tỉnh dậy. Chỉ vì như thế mà cậu đã làm tình với Phong Lam La suốt một đêm. Từ giường rồi ra ban công đến bàn rồi kết thúc ở nhà vệ sinh. Căn phòng tràn ngập mùi nồng của **** ****.
Tử Hoa mặc đồ rồi ra ngoài kêu người vào dọn. Hôm qua cậu chưa có kịp xem Lập Viễn bé bỏng của cậu như nào thì đã gặp mụ điên rồi. Tử Hoa ngồi ăn bánh uống trà. Phong Lam La đi công tác rồi, 2 ngày nữa hắn mới trở về. Cậu còn bị tên đó hăm doạ không được phép ngủ với nữ nhân khác nữa..vậy cậu có thể ngủ với Lập Viễn rồi. Nghĩ đến Tử Hoa lại trở nên vui vẻ hơn.
Mạn Nhu ngồi cạnh ăn cháo. Tử Hoa nghĩ đến mình phải chăm bà bầu vì một lần sai lầm mà giờ phải cực khổ.
“Công tước, ngài ở đâu ta muốn gặp ngài” Tử Hoa chưa gì đã cảm thấy điềm rồi. Cậu lau tay rồi đi xem ai đang náo loạn ở ngoài kia.
Ngọc Trân cùng 1 người đang ầm ĩ ở ngoài, nếu cậu không nhầm thì chắc là mẹ của cô ta.
“Cho họ vào đi”
“Vâng”
Mấy người họ kiêu ngạo đẩy ngã bảo vệ. Tử Hoa khó chịu nhưng gì không muốn gây phiền phức nên cậu lựa chọn im lặng.
“Mấy người là ai, đến đây để gây rối à?”
“Công tước ta đến đây vì chuyện của Ngọc Trân, con bé giờ đã là người của ngài rồi, ngài không thể bỏ mặc được”
“Chính cô ta tự động dâng hiến mà, ta không hề ép buộc”
“Nếu bây giờ tin đồn Ngọc Trân bị công tước bỏ thì sẽ không có ai dám cưới nó nữa” Tử Hoa mím môi chống cắm nhìn hai người họ. Cậu không thích cô gái kia chút nào. Lúc nào cũng mang cái bộ mặt giả tạo, nếu không phải nể mặt nhà họ thì cậu đã sớm tống cổ 2 mẹ con người này đi rồi.
“Vậy chẳng lẽ ta phải cưới Ngọc Trân?”
“Con bé đã là người của ngài rồi, cưới con bé thì thế lực của ngài sẽ mạnh hơn” Tử Hoa thấy lời bà ta cũng rất định. Mặc dù thích bám đít cậu nhưng nhà họ cũng không phải dạng vừa. Cha của Ngọc Trân thật sự cũng rất giỏi mới có thể đứng được ở vị trí như ngày hôm nay. Chắc ông ta sẽ tức điên khi thấy vợ yêu và con cưng phá huỷ đi công sức của mình.
“Nhưng ngươi cũng biết đấy Mạn Nhu đang mang thai đứa con của ta”
“Đấy chỉ là nghiệt chủng với dòng máu không thuần khiết”
“Ngươi muốn chết, con ta mà ngươi có quyền lên tiếng sao?” Bà ta yếu ớt bị Tử Hoa bóp cổ nhấc lên trời. Ngọc Trân đứng cạnh khóc lóc cầu xin cậu thả mẹ của cô ta ra. Tử Hoa tức giận hất văng bà ta rồi lấy khăn lau tay.
“Nếu đã cố chấp như vậy thì ta sẽ không ngăn cản, bà trở về đi Ngọc Trân sẽ ở lại đây”
“Mẹ..con không muốn”
“Câm mồm!“ Bà ta tuy đau đớn nhưng vẫn nhẫn nhịn mà cười cười đáp lại cậu. Ngọc Trân bị quát không dám nói gì.
“Mong công tước chiếu cố Ngọc Trân rồi”
“Nói nhiều quá về đi” Bà ta không cam lòng bị lôi đi. Cậu dặn dò quản gia sắp xếp cho Ngọc Trân một căn phòng cách xa cậu nhất. Tử Hoa không muốn lúc nào cũng phải gặp mặt loại giả tạo đấy đâu.
Tử Hoa tung tăng đi đến phòng của Lập Viễn. Mái tóc đen hơi dài được buộc lên, hai môi y mím lại, ánh mắt chăm chú đọc sách. Tử Hoa nhẹ nhàng đóng cửa rồi rón rén ngồi cạnh Lập Viễn.
“Sách gì vậy?”
“Bí mật quyền vampire” Tử Hoa bĩu môi, bên cạnh y chính là một vampire chân chính mà không hỏi lại đi đọc quyển sách do con người viết nên.
“Đừng có đọc sách nữa, nó chẳng hay gì cả”
“Nhưng..”
“Chẳng phải ngươi muốn biết rõ về vampire sao? để ta dạy ngươi” Lập Viễn bị Tử Hoa đè xuống giường. Cậu tinh nghịch xoa nắn ***** *** đang nằm trong lớp quần. Lập Viễn khẽ hừ một tiếng, y đã cố gắng kiềm chế mình không nhớ đến d*m loạn đấy. Cậu cứ hết lần này đến lần khác cậu dẫn y.
“Công tước phiền ngài tránh ra”
“Ta không tránh đấy, làm sao?” Tử Hoa thấy Lập Viễn càng xấu hổ thì cậu lại càng trêu quá đáng hơn. Tử Hoa liên tục cọ qua cọ lại ở cho giữa hai chân y. Lập Viễn sắp nhịn đến phát điên rồi, y muốn đè người kia xuống mà hung hăng thao làm.
“Đừng đùa với lửa”
“Ta không sợ lửa”
“Ngài..” Bên ngoài vọng vào tiếng của Ngọc Trân và Mạn Nhu. Hai người họ hình như lại cãi nhau. Cậu cố tình không chú ý đến nhưng Lập Viễn cứ liên tục bảo cậu. Đồ ngu!
Tử Hoa tức giận đi ra khỏi phòng của Lập Viên. Mẹ nó, phụ nữ sao lại rắc rối như vậy, không thể yên bình được sao.
“Lại cái gì nữa?”
“Ta muốn phòng của cô ta” Ngọc Trân thấy cậu thì nhanh chân chạy ra ôm lấy tay cậu. Mạn Nhu tức giận không thể làm được gì.
“Không được” Mạn Nhu hai mắt ẩn ẩn làn nước. Tử Hoa cứng đờ đứng im tại chỗ. Tại sao lại cứ thích gây rắc rối cho cậu vây chứ. Lập Viễn cũng như đuôi nhỏ của cậu mà đi ra ngoài đứng hóng hớt lúc nào không hay.
Hai mắt của Lập Viễn trở nên u tối. Hết làm Mạn Nhu mang thai nay lại còn ngủ với Ngọc Trân. Công tước cũng quá rảnh rỗi rồi. Hôm trước vẫn còn nhẹ nhàng quá, y nhất định sẽ tìm cơ hội để chăm sóc công tước kĩ càng hơn.
“Lập Viễn ngươi quyết định đi ta mệt rồi phải đi nghỉ ngơi” Tử Hoa thì vui vẻ leo lên giường ngủ say còn Lập Viễn thì phải giải quyết câu chuyện căn phòng cho hai người phụ nữ này.
________________
Trong phòng khách Tử Hoa bị phạt quỳ xuống đất hai tay dơ lên trời. Cậu hai mắt cún con làm nũng nhìn Phong Lam La.
Hắn nhất định sẽ không bị xiêu lòng, mới đi có vài hôm thì cậu đã mang nữ nhân về nhà. Đây là không coi hắn ra gì, nhất định phải giáo huấn để lần sau không dám tái phạm nữa.
“Ta biết lỗi sai rồi mà”
“Im lặng! Ta mới đi mấy hôm mà ngươi lại vác thêm cục nợ về”
“Ta đâu muốn vậy”
“Phong Mạc Tử Hoa! Ngươi có còn coi ta ra gì không vậy?” Tử Hoa bị quát mà sợ hãi không dám nhìn lên mà chỉ cúi xuống. Phong Lam La giận đáng sợ quá, lỡ đâu hắn lên cơn điên rồi băm cậu ra luôn thì sao. Không thể như vậy được, cậu còn phải làm này làm kia nữa chứ.
Cậu bị Phong Lam La lôi lên hành cho cúc muốn nở hoa. Tử Hoa. Cực khổ lắm cậu mới xuống được giường. Lập Viễn không hiểu sao cứ tránh né cậu suốt cả ngày. Tử Hoa tức giận lôi kéo y đến phía sau nhà.
“Tại sao ngươi cứ tránh né ta vậy?” Lập Viễn ngẩng lên nhìn cậu. Khuôn mặt y có mấy vết bầm tím đáng sợ. Tử Hoa hoảng hốt kéo y trở về phòng để xử lí vết thương. Miệng không ngừng giảng đạo lí cho y.
“Tại sao ngươi lại bị thương? ai đánh”
“Không ai hết”
“Lập Viễn! Ngươi là người của ta, chỉ ta mới được phép đánh người mà thôi”
[Kí chủ, thế giới này đã xảy ra lỗi rồi, yêu cầu người hoàn thành nhiệm vụ trong 1 tháng
[Độ hảo cảm của Phong Lam La: 70
Độ hắc hoá của Phong Lam La : 60
Độ hảo cảm của Lập Viễn: 60
Độ hắc hoá của Lập Viễn: ]
Tử Hoa chỉ đành phải đẩy nhanh tiến trình, trong lúc Lập Viễn ngủ thì cậu sẽ cùng Bạch Kim lẻn vào trong để giúp y trở nên mạnh hơn. Mấy ngày nay không uổng công công sức của cậu cùng Bạch Kim. Khi Tử Hoa ở gần Lập Viễn cậu có thể cảm nhận được khí tức trên người y vô cùng mạnh mẽ, nếu là người thường thù chắc chắn sẽ bị áp chế. Cũng may cậu cũng không phải dạng yếu đuối.
Tử Hoa tính đi kiếm Lập Viễn để cùng đọc sách nhưng kiếm khắp lâu đài rồi mà vẫn không thấy y đâu. Tên này chạy trốn rồi sao? Không thể nào, cậu còn nhiệm vụ chưa hoàn thành.
[Lập Viễn sẽ quay lại thôi, y đã biết được kẻ hại chết cha mẹ mình rồi]
“Thôi xong rồi”
____________________
Lập Viễn sớm đã bị cậu vứt ra sau lưng. Mấy ngày nay Tử Hoa không ăn với ngủ thì làm tình với Phong Lam La. Hắn thể lực quá ghê gớm, Tử Hoa bị hành cho mệt mỏi chỉ có thể nằm trên giường. Nhưng bù lại độ hảo cảm đã lên 90 rồi. Đúng là nam nhân chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Lập Viễn không hiểu sao cũng đã lên 75.
“Đại công tước” Quản gia mồ hôi nhễ nhại, khuôn mắt tái xanh hiện lên sự sợ hãi. Cậu vẫn vui vẻ đọc sách nhưng không quen nghe ngóng tình hình.
“Xung quanh lâu đài toàn là xác của vampire, tất cả đều bị giết hết. Bây giờ bọn họ đã bao quanh lâu đài rồi, ngài mau cùng công tước chạy đi tôi sẽ giữ chân họ lại”
Tử Hoa không ngờ Lập Viễn lại đáng sợ. Y ra tay tàn bạo hơn cả Phong Lam La..chẳng lẽ Lập Viễn định trả thù Phong Lam La hay gì nhưng hắn là đối tượng cần công lược nên không thể chết.
Phong Lam La cẩn thận che chở cậu đi xuống dường hầm tối tăm lạnh lẽo. Cậu chỉ dựa vào ánh sáng mập mờ của ngọn đuốc mà bám theo Phong Lam La đi đến một con hẻm nhỏ. Vốn tưởng rằng đã có thể chạy trốn thành công nhưng ai ngờ xung quanh đã bị bao vây.
“Lập Viễn..ngươi cũng giỏi thật” Lập Viễn chỉ trong thời gian mà khác đi rất nhiều. Cậu cảm thấy xung quanh y có một luồng khí đen nhưng lại không rõ là gì. Lập Viễn từ nãy đến giờ đều chỉ nhìn về phía Tử Hoa khiến Phong Lam La tức giận mà đứng chắn cho cậu.
“Phong Lam La…nợ máu trả máu”
“Người với vampire là không thể, ngươi chính là nỗi ô nhục của vampire” Lập Viễn bị đả kích khiến hai mắt y đỏ ngầu. Bàn tay nắm chặt lại nổi cả gân xanh. Luồng khí đen ở xung quanh y càng lúc càng dày đặc. Rốt cuộc đây là thứ quái gì.
[Độ hắc hoá của Lập Viễn: 78]
Phong Lam La cảm thấy như có gì đó đang bóp chặt lấy cổ hắn khiến hắn không tài nào thở được mà ngã khuỵ xuống mặt đất. Cơ thể hắn như có người giữ chặt, không tài nào di chuyển được.
Lập Viễn mỉm cười đi đến phía cậu. Tử Hoa sợ hãi lùi lại phía sau khiến cho y không vui mà nhíu mày. Cậu bị Lập Viễn dùng thứ ma thuật đen kia giữ chặt. Y mỉm cười xoa gò má rồi di chuyển đến cổ toàn vết hoan ái.
“Bị chú mình làm cảm thấy sướng lắm sao?” Tử Hoa trợn mắt không tin vào trước mắt mình. Lập Viễn là người kiệm lời không nói mấy nhưng y sẽ không phát ra những lời nói như thế này. Đây là ai?
“Ngươi không phải là Lập Viễn”
[Độ hảo cảm của Lập Viễn: 74]
“Lập Viễn kia sớm đã chết từ giây phút công tước đánh đập hắn rồi” Tử Hoa trong đầu toàn là dấu hỏi chấm. Cậu khó hiểu nhìn hắn, tại sao y lại nói như thế. Chẳng lẽ bị ma nhập
“Chỉ cần công tước ngoan ngoãn theo ta thì ta sẽ không giết ngươi”
“Có chết ta cũng không theo ngươi!”
“Chẳng phải ngươi yêu ta sao”
“Yêu? Ngươi ảo tưởng vừa thôi, ta chưa từng yêu ngươi”
[Độ hắc hoá của Lập Viễn: 83]
“Ngươi nói dối, chắc chắn là ngươi nói dối”
“Ta chỉ muốn thoả mãn dục vọng chứ một chút tình cảm với ngươi ta cũng không có” Lập Viễn cười như kẻ điên, y khiến cậu càng sợ hãi hơn nữa. Lập Viễn cười nhưng hai mắt y đã đỏ au.
[Độ hắc hoá của Lập Viễn: 91]
“Chắc là vì Phong Lam La đúng không? chỉ cần ta giết chết hắn thì ngươi sẽ yêu ta, phải chứ” Tử Hoa run rẩy sợ hãi vô cùng, cậu vì nhiệm vụ mà liều mạng mình. Câu quên mất tên này kiếp trước đã một mình giết chết rất nhiều vampire quyền lực nhất.
“Ngươi không được đụng Phong Lam La!”
“Vậy ta càng phải giết chết hắn”
“Không!”