Mau Xuyên: Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân

Chương 44: TG3: Quyến Rũ Nam Nhân Của Chị Gái (21)




Tử Hoa bình tĩnh nhìn Mị Tình như phát điên mà gào thét. Thật không ngờ cô ta lại có ngày này, tiểu thư vênh váo kiêu ngạo đâu mất rồi.

“Cái cảm giác bị tất cả mọi người quay lưng như thế nào?”

“Thằng khốn sao mày cứ phải phá đám cuộc sống của tao vậy…tại sao?”

“Tại vì nó là nhiệm vụ.” Cậu cảm thấy vui vẻ, tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều. Cậu xin một điếu thuốc từ vệ sĩ bên cạnh. Tử Hoa phả khói thuốc vào mặt Mị Tình rồi vui vẻ ngồi xuống cái ghế ban cạnh.

“Bao lâu rồi mấy câu không giải toả dục vọng”

“3 tháng”

“Vậy có muốn làm không?.” Mị Tình nghe cậu nói thì trở nên phát điên. Cô ta vùng vẫy muốn rời đi. Mà đám vệ sĩ kia cũng lưỡng lự. Họ không chơi loại gái bẩn thỉu ghê tởm này.

Tử Hoa cũng không bắt ép mà dập tắt điếu thuốc.

“Đừng nói với họ là tôi xuống đây, sẽ có rắc rối đấy”

“Vâng” Nếu chủ nhân hỏi thì chẳng lẽ họ dám nói dối sao? Nhưng nếu chủ nhân họ không hỏi thì họ cũng sẽ không nói ra đâu.

Tử Hoa đi vào trong thư phòng của Hoàn Cẩm Nam. Cậu đi một vòng lục tung tất cả mọi thứ. Cậu nghịch ngợm đập phá đồ bên trong rồi thoả mãn leo lên ghế ngủ say.

Khi mấy người kia về thì không tin được căn biệt thự bị phá tan bành, tất cả mọi thứ đều lộn xộn. Sát Địch Giả hoảng hốt chạy lên phòng thì không thấy cậu đâu. Mấy người họ tách nhau ra đi kiếm cậu ở khắp nơi.

Hạ Từ Lâm mệt mỏi bế cậu trở về phòng. Tử Hoa ngủ say dụi đầu vào ngực của hắn. Vừa này hắn đã sợ hãi rất nhiều. Mất đi cậu một lần là quá đủ rồi, không thể mất đi lần thứ hai được.

Giờ họ mới chú ý đến chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cậu. Tử Hoa đã kết hôn…lại còn không nhớ đến họ nữa. Hoàn Cẩm Nam muốn cởi bỏ cái nhẫn của cậu nhưng Tử Hoa lại tỉnh dậy đúng lúc đấy.

Cậu phòng bị lùi lại giữ khoảng cách với mấy người kia .

“Cho tôi về với chồng”

“Không thể”

“Tại sao?”

“Em phải ở đây”

“Không muốn, thả tôi ra” Tử Hoa nửa đêm khi đã chắc là họ ngủ say thì mới lén lút mở cửa muốn đi ra ngoài. Ban ngày có người cạnh gác nên cậu không thể nào trốn đi được.

Tử Hoa đã có thể rời đi nhưng vì đói bụng nên cậu ở lại ăn nốt bánh mì uống nước cam để sẵn trong tủ lạnh rồi mới lén la lén lút rời đi.

“Em định đi đâu?”

“Thôi chết mẹ” Tử Hoa cắm đầu vào chạy. Nhưng chân cậu ngắn hơn và thể lực cũng yếu hơn Hoàn Cẩm Nam. Sao cậu có thể chạy nhanh hơn hắn chứ.



Tử Hoa sợ hãi ngồi co lại một. Giờ đang có 4 đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu như thể ăn tươi nuốt sống. Chú thỏ nhỏ xinh đẹp vì sợ mà hai mắt như ẩn hiện nước, tưởng chừng chỉ cần nói sai một câu thì cậu có thể khóc ngay.

“Tôi sẽ bảo với chồng là các người bắt nạt tôi”

“Tôi không nghĩ hắn sẽ tới kịp đâu” Tử Hoa chưa kịp hoàn hồn thì cả cơ thể của cậu bị mấy người họ giữ chặt xuống sô pha. Quần áo bị xé rách không thương tiếc. Chẳng lẽ xé quần áo thành sở thích mỗi khi làm tình của họ rồi à.

Cậu không thể một mình chơi với 4 cây gậy được, vậy nhất định sẽ rách. Tử Hoa cũng chỉ cần trả thù nốt Mị Tình thôi. Cậu không muốn liên quan đến mấy người này.

“Đầu…A đau quá” Tử Hoa đau đớn kêu lên, cả người cậu đổ mồ hôi ướt đẫm. Cái này đều là Bạch Kim trợ giúp cậu cả. Mấy người họ dừng lại động tác rồi nhanh chóng bế cậu lên phòng rồi gọi bác sĩ tới. Tử Hoa ngất lịm đi. Trong vô thức cậu gọi tên Bác Nhã khiến cho ai đó khó chịu vô cùng.

Bác sĩ khám cho cậu cũng chính là bác sĩ năm ấy cứu cậu ở trong phòng cấp cứu. Mặc dù thời gian đã bào mòn đi nhan sắc nhưng tài năng vẫn mà trường tồn. Ông vừa nhìn thì liền nhận ra cậu. Tử Hoa giả ngơ không quen biết.

Bác sĩ khám xong thì cũng ra về. Mấy nam nhân kia cũng hiểu tình trạng mất trí nhớ của cậu nên cậu mới không nhận ra bọn họ.

Tử Hoa ăn xong trái cây thì cảm thấy nhàm chán vô cùng nhàm chán. Cậu nhanh lúc Hoàn Cẩm Nam cùng với mấy người kia đi làm thì cậu lẻn xuống tầng hầm nơi Mị Tình bị giam cầm.

Cậu trong đầu vừa loé ra ý tưởng rất thú vị. Tử Hoa đi đến cởi khoá chân của Mị Tình bằng chìa khoá thần kì của hệ thống.

Cậu cố tình tạo tiếng động đến lớn để làm cô ta tỉnh giấc. Đúng như dự đoán Mị Tình thấy mình được thả trói thì cười man rợn.

Tử Hoa nhảy chân sáo trở về phòng khách nằm xem ti vi trên tay còn ôm gói snack. Cậu biết thừa Mị Tình đã mang dao đến với ý định giết cậu nhưng Tử Hoa vốn là muốn như vậy.

Khi Mị Tình đâm xuống thì Tử Hoa nghiêng người sang bên khác. Cậu bình thản nhìn cô ta điên điên dại dại. Tại sao vì yêu mà phải trở nên điên cuồng như vậy. Đúng là ngu ngốc mà.

“Chị muốn giết tôi?”

“Chỉ cần mày chết thì tao sẽ được cưng chiều và chú ý. Đúng vậy, chỉ cần mày chết đi”

Sức lực cậu tuy yếu nhưng giờ Mị Tình không ăn với uống mấy hôm liền nên giờ cậu còn mạnh hơn cả cô ta. Tử Hoa có thể dễ dàng né tránh được nhát dao của Mị Tình.

Cậu đã có kế hoạch cả rồi. Trước đó Tử Hoa gọi điện cho Hoàn Cẩm Nam bảo muốn ăn bánh kem dâu. Hắn chắc giờ cũng sắp trở về rồi. Tử Hoa mỉm cười đứng im cho Mị Tình đâm mạnh vào phần bụng.

Tử Hoa đau đớn ngã xuống mặt đất. Máu đỏ thành vũng. Tại sao nó lại đau đến như vậy. Đau quá, Tử Hoa sẽ bao giờ tin lời Bạch Kim nữa. Thế mà bảo không đau, dối trá.

Đấy chính là kết quả của việc giận cá chém thớt lên hệ thông. Bạch Kim cười đến đau cả bụng khi thấy kí chủ gặp nạn.

Vừa kịp lúc Mị Tình đâm cậu thì Hoàn Cẩm Nam cùng mấy tên vệ sĩ trở về. Trên tay hắn còn cầm hộp bánh kem. Lại một lần nữa hắn thấy cậu nằm trong vũng máu. Hoàn Cẩm Nam sợ hãi đi đến ôm lấy Tử Hoa đã đau đớn mà ngất đi.

Hơi thở yếu ớt của cậu khiến trái tim hắn như bóp nghẹn. Mị Tình điên dại bị mây tên vệ sĩ đánh ngất, rồi vác xuống căn cứ.

Hoàn Cẩm Nam trong đời có lẽ chỉ khóc 2 lần. Mà hai lần đấy đều là vì cậu. Mấy người kia nghe tin cũng bỏ hết công việc để đến. Lần này giống như khi ấy. Nếu cậu gặp chuyện gì thì họ sẽ không thể sống được mất. Tiểu thiên sứ, tất cả cuộc họ đang chiến đấu giành giật lại mạng sống mà chẳng thể làm được gì.

Bác Nhã lúc này mang theo cả đám người đến. Cả người hắn toả ra sát khí hừng hực. Bé con của hắn gặp nguy hiểm mà hắn lại không thể cứu kịp. Mẹ nó lũ khốn nạn.

“Tình trạng bệnh nhân đã ổn rồi, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng hồi sức” Mấy người kia định vào thăm cậu nhưng bị người của Bác Nhã chặn lại không cho vào.

“Tránh xa vợ của tôi ra. Tôi sẽ không tính sổ về việc mấy người bắt cóc em ấy nhưng nếu chuyện làm em ấy bị thương thì không thể bỏ qua được”



Họ chỉ có thể nhìn cậu từ xa mà thôi. Nếu dám bước vào thì mấy tên sát thủ này sẽ giết chết dù cho có phải bỏ mạng sống. Họ được Bác Nhã huấn luyện thì chắc chắn không tầm thường. Một người cũng đã thắng tới 10 người họ.

Tử Hoa tỉnh dậy thấy Bác Nhã thì oà khóc ôm lấy hắn mách lẻo về việc họ định làm, kể cả việc cậu suýt bị cưỡng bức. Bác Nhã mặt đen như đ ít nồi.

“Họ còn muốn tháo nhẫn cưới của em nữa” Tử Hoa khóc chui vào lòng Bác Nhã. Hắn xoa lưng an ủi cậu.

Dỗ cậu một lúc thì Tử Hoa cũng ngủ say. Hắn nói gì với tên sát thủ rồi quay lại gọt táo để tí nữa cậu tỉnh dậy còn ăn.

Mị Tình bị sát thủ bắt đi rồi bị áp dụng hết tất những hình phạt nặng nề nhất. Cô ta sống dở chết dở. Cả người đều viêm loét, vết thương chằng chịt. Mặt bị rạch nát, nhìn đáng thương vô cùng nhưng đối với những người trải qua huấn luyện thì chẳng có cảm xúc gì cả.

Dù cô ta có van xin thì cũng chẳng thể lay động được. Xinh đẹp thì cũng chẳng thể làm được gì trong này nữa cả. Mị Tình bị họ phế đi hai chân, vĩnh viễn chẳng thể đi lại được rồi bị quăng vào phố đèn đỏ.

Tử Hoa ngồi ở cửa số hút thuốc. Cậu cảm thấy kết cục này với nữ chính tuy có hơi nặng nề nhưng cũng là do quá cố chấp tranh giành với cậu.

Tử Hoa đứng dậy thay đồ bắt taxi đến phố đèn đỏ. Hệ thống bảo cô ta vẫn còn sống, chỉ là không sống tốt mà thôi. Mị Tình xinh đẹp, kiêu ngạo ngày nào giờ đang bị trói ở buồng vệ sinh. Cô ta bốc mùi hôi thối. Trên người còn ghi chữ thoải mái đi vệ sinh nữa.

Tử Hoa châm thuốc. Dạo này cậu hút cũng khá nhiều, chắc cũng sẽ sớm chết vì thuốc lá thôi.

“Mày còn đến đây để xem bộ dạng chật vật của tao nữa à? Tại sao vậy Tử Hoa, tại sao mày luôn muốn giành giật đồ của tao”

“Vụ cá cược này tôi thắng rồi.”

“Mày nhất định sẽ bị quả báo”

“Quả báo sao? Tôi rất mong đợi đấy”

Tử Hoa cũng chỉ đến để nói vậy. Cậu vươn vai rồi trở về nhà. Mùi hương thơm từ trong bếp toả ra. Tử Hoa hạnh phúc đi vào ôm lấy Bác Nhã từ đằng sau lưng.

Cậu nuối tiếc sự dịu dàng từ nam nhân này. Chỉ hắn mới thật sự yêu thương cậu. Bác Nhã mỉm cười tắt bếp bế “cô vợ nhỏ nghịch ngợm”

“Em yêu anh Bác Nhã”

“Sao nay lại làm nũng như vậy”

“Nói yêu em đi”

“Sao lại”

“Nói đi”

“Bác Nhã anh đời này chỉ yêu duy nhất Tử Hoa.”

[Nhiệm vụ hoàn thành….bắt đầu rời khỏi thế giới

Ting….ting…..ting…….Thoát ly thành công]