Hạ Từ Vũ về nhà rồi nhưng đến tận nửa đêm cũng chưa thấy bóng dáng. Hắn chắc tức điên luôn quá, tin nhắn gửi thì seen không rep, gọi cũng không bắt máy.
“Kêu người đưa cậu ta trở về đây”
“Vâng” Quản gia chỉ biết chúc cho cho cậu may mắn. Nhị thiếu gia tức giận đều sẽ trở nên vô cùng đáng sợ. Giờ nhìn thôi cũng hiểu rồi còn gì nữa.
Hạ Từ Vũ nhìn Mị Tình đang ngủ say trên giường thì nhàm chán đi ra ngoài. Có lẽ ăn xong một lần tư vị của cậu thiếu niên kia giờ hắn nghiện rồi, cảm giác gần nữ nhân bây giờ lại có chút buồn nôn.
_________________
Mạc Tử Hoa khó chịu tỉnh dậy, có thứ gì đó to lớn đang ôm chặt lấy cậu. Bác Nhã đã tỉnh từ lâu nhưng lưu luyến không muốn rời đi dù đàn em đứng ngoài cửa gọi một hồi lâu.
“Sao anh lại ôm tôi?”
“Tại dễ thương” Mạc Tử Hoa mỉm cười nhìn nam nhân ngu ngốc nói ra lời từ trong lòng mình. Nam nhân này tốt thật, tốt nhất trong những nam nhân cậu từng gặp. Chỉ có chút ngốc nhưng cậu lại thấy giống như cún con to xác vậy.
“Tôi với anh đâu có quen biết”
“Thế thì giờ làm quen, tôi tên Bác Nhã”
“Tôi là Mạc Tử Hoa, cứ gọi Tử Hoa là được” Cậu được Bác Nhã bế đi đánh răng rửa mặt rồi lại được bế xuống ăn sáng. Cậu đang ăn thì chợt nhớ ra còn có tên Hạ Từ Vũ, chắc giờ hắn đang tức điên lên rồi.
“Điện thoại tôi ở đâu vậy?”
“Điện thoại của em sao? tôi có thấy đâu” Bác Nhã thản nhiên ăn như không có chuyện gì xảy ra. Điện thoại hôm qua bị hắn sai đàn em đem đi đập nát rồi. Chắc giờ thành tro tàn rồi cũng nên.
“Tôi phải trở về”
“Chân em còn đang bị thương, khi nào khỏi thì tôi sẽ đưa về”
“Cũng được, vậy làm phiền anh rồi” Mạc Tử Hoa nằm trên sô pha suy nghĩ sự đời, hình như còn một tên nam chính nữa mà cậu bỏ qua đúng không nhỉ? thôi kệ tên đấy không xuất hiện thì kệ hắn, không liên quan đến cậu.
“Bạch Kim, giúp chân t khỏi nhanh đi”
[Dạ vâng]
_____________________
Những ngày sinh hoạt dạo gần đây của cậu rất an nhàn, chỉ có ăn ngủ và chơi. Cậu giống như người vợ nhỏ sẽ ngoan ngoãn chờ Bác Nhã về nhà. Hắn khi về sẽ ôm lấy cậu mà cắn, đúng là cẩu mà.
Mạc Tử Hoa bất mãn ra mặt nhìn chằm chắm vào nam nhân đang ung dung xoa bóp chân cho cậu.
Đàn em cũng đã quen với cảnh này, ai bảo lão đại của họ quá mức cưng chiều cậu thiếu niên kia. Nhưng cũng hợp lí thôi, cậu thiếu niên cũng quá xinh đẹp mà, nếu có trong tay thì ai chẳng muốn bảo vệ, che chở.
“Thật không nỡ rời xa em mà”
“Anh nên đi làm đi chứ, tối nhớ về sớm đấy em sẽ nấu bữa tối hôm nay”
“Được” Bác Nhã hôn lên môi cậu rồi lưu luyến rời đi. Mạc Tử Hoa sau khi tiếp xúc với Bác Nhã thì cũng đã thay đổi cách xưng hô.
“Gửi địa chỉ của ta cho Hạ Từ Vũ đi”
[Vâng thưa ký chủ]
Hạ Từ Vũ mấy ngày nay có chút mệt mỏi, công việc nhiều quá khiến hắn không có thời gian nghỉ ngơi. Mị Tình cũng chẳng có đến thăm, vốn dĩ tình cảm đấy chỉ đơn thuần là tình dục đối với cô ta mà thôi.
Thiếu niên kia gan to bằng trời dám trốn hắn. Tốt nhất là trốn cho kĩ nếu để hắn bắt được thì cậu đừng hòng mà được bước đi bằng đôi chân ngọc ngà đấy nữa.
“Có thông tin vị trí hiện tại của Mạc công tử rồi”
“Mau đến đó đưa người về” Hạ Từ Vũ nhanh chóng đứng dậy mặc áo khoác đi đến vị trí hiện tại của cậu. Hắn cười nhạt nhìn căn nhà nhỏ nằm trong con hẻm cuối ngõ. Tuy nhỏ bé nhưng bên trong cũng ấm áp thật đấy.
Hạ Từ Vũ đạp cửa xông vào nhà. Mạc Tử Hoa đang loay hoay trong bếp thì nghe tiếng động ở ngoài thì cậu cũng đã hiểu được nam chính đã đến rồi, tốc độ làm việc nhanh thật đấy.
“Nhã anh về sớm…Tại sao anh lại ở đây!” Mạc Tử Hoa tay run run đến nỗi cầm không nổi bát cơm. Tiếng vỡ choang chói tay làm Hạ Từ Vũ khó chịu lại càng tức giận hơn.
Sợ gặp mặt hắn đến như vậy sao?
“Thấy tôi đáng sợ vậy à, Nhã rốt cuộc là thằng khốn nào?” Hạ Từ Vũ bóp chặt lấy cằm cậu làm Tử Hoa đau đớn dãy dụa.
“Làm ơn buông ra”
“Mấy ngày không làm tình nên cậu đi câu dẫn nam nhân khác à” Mông của cậu bị tên khốn đấy vừa bóp lại còn nhéo. Cảm giác đau đớn xen lẫn kích thích do có mặt của người khác ở đây làm cậu cảm thấy ngứa ngáy bên dưới.
“Buông ra tôi muốn trở về nhà”
“Nhà? Nếu cậu dám trở về tôi lập tức đánh sập cái công ty quèn của cha cậu, thế nào, muốn về nữa hay không?”
“Làm ơn xin đừng làm như vậy” Mạc Tử Hoa diễn tròn vai một kẻ nhu nhược mà ngã khuỵ xuống van xin hắn. Cậu ghét cái thằng cha này, nếu không phải bắt buộc công lược thì ai rảnh đâu mà tiếp xúc cùng chứ.
“Về” Hạ Từ Vũ nắm chặt tay cậu kéo lên xe. Tài xe im lặng bật tấm che giữa ghế trước với ghế sau. Sao cậu cảm thấy nguy hiểm quá vậy.
“A…” Tử Hoa trên người sơ mi bị hắn tàn nhẫn xé rách. Tử Hoa khẽ nuốt nước bọt.
“Thèm khát vậy sao?”
“Không có..đừng làm vậy mà” Tử Hoa hai tay bị hắn giữ chặt lấy, quần cậu nãy còn đang mặc giờ đã không cánh mà bay xuống mặt đất. C úc hoa chưa khuếch trương, tuyệt đối không thể chứa nổi cây gậy của hắn đâu.
“Ah!” Tử Hoa đau đớn đến thở không xong, bên dưới khô khốc bị nam nhân tàn nhẫn khai phá. Hạ Từ Vũ cũng không khá hơn là bao. D ương vật của hắn bị miệng huy*t bóp chặt lấy, muốn đi vào cũng không được mà rút ra cũng không xong.
Hạ Từ Vũ lấy ra từ chỗ để đổ ở cánh xe một tuýp kem dưỡng da tay. Cảm giác mát lạnh làm dịu đi cơn đau của cậu. Tử Hoa hừ hừ thoả mãn. Trong xe giờ toàn là mùi hoa hồng của kem dưỡng da tay.
“Ngứa quá”
“Vậy tự di chuyển đi” Tử Hoa vịn vào vai của hắn rồi tự di chuyển mông lên xuống. Cậu thì cảm thấy thoải mái nhưng Hạ Từ Vũ thì không. Với tốc độ này thì đến bao giờ mới ra được.
Xe được đậu vào sau trong chỗ gửi xe. Tài xế biết điều đóng cửa nhanh chân rời khỏi. Hạ Từ Vũ đổi tư thế. Một bên chân của Tử Hoa bị hắn giữ chặt để chân vai. Tư thế này vừa mỏi nhưng lại đâm vào khá sâu.
Cậu mất cảm giác ở hậu huy*t luôn rồi. Tử Hoa bị hắn làm đến ngất xỉu. Khi tỉnh dậy thì cậu đã trở lại căn biệt thự của hắn. Có bôi thuốc mỡ, ít ra còn chút lương tâm.
Tử Hoa mặc quần áo được chuẩn bị ở bàn rồi đi xuống nhà. Hạ Từ Vũ phá lệ trở nên nghiêm túc. Hắn đang nghe chuyện gì đó từ điện thoại, thấy cậu thì nhanh chóng cúp máy.
[Độ hảo cảm của Hạ Từ Vũ: 60
Độ hắc hoá của Hạ Từ Vũ: 70]
Mạc Tử Hoa hơi lạnh sống lưng, độ hắc hoá cao như vậy thì liệu khi tức giận có đem cậu xuống đất nằm không nhỉ.
“Lại đây” Mạc Tử Hoa ngoan ngoãn đi đến ngồi vào lòng của hắn. Hạ Từ Vũ cứ cắn mút từ cổ rồi đến hai v ú của cậu. Tên này cầm tinh con chó hay gì.
“Cậu nên cảm thấy vui vẻ đi, vị Hạ Từ Lâm cao lãnh kia sắp đến đón cậu trở về rồi”
“Không…đừng bảo anh ấy đến đây”
“Vì sao? chẳng phải cậu muốn trở về với hắn còn gì”
“Hạ Từ Vũ mày mau trả lại em ấy đây!” Mạc Tử Hoa nghe thấy giọng của Hạ Từ Lâm thì hoảng sợ muốn bỏ chạy lên lầu nhưng lại bị Hạ Từ Vũ giữ chặt lấy.
“Vị anh trai cao cả đến rồi, tiểu thiên sứ của anh em chơi chán rồi trả đấy” Mạc Tử Hoa hai mắt phiếm đỏ không dám đối diện với Hạ Từ Lâm. Cả người cậu chằng chịt những vết xanh tím đáng sợ nhưng lại vẫn quyến rũ. Tử Hoa chỉ mặc vỏn vẹn áo sơ mi trắng dài nhưng lại bị Hạ Từ Vũ cởi gần hết cúc áo.
“Mẹ nó!” Hạ Từ Lâm như tức điên lên lao vào đánh Hạ Từ Vũ. Mà Hạ Từ Vũ cũng không phản kháng để cho anh trai yêu dấu tuỳ ý đánh mình.
“Cũng chỉ vì một tên nam nhân thôi”
“Đối với tao Tử Hoa rất quan trọng! Đừng để tao thấy mày xuất hiện gần em ấy một lần nào nữa”
Mạc Tử Hoa khóc lớn được Hạ Từ Lâm ôm lấy rời đi. Hạ Từ Vũ mặt dày vẫn còn không quên đứng vẫy tay tạm biệt.
“Hạ tổng…đừng đụng vào tôi, bẩn lắm” Mạc Tử Hoa co mình lại góc. Hạ Từ Lâm đau lòng ôm lấy cậu vỗ về.
“Tử Hoa, xin lỗi đáng lẽ tôi nên bảo vệ em”
“Đừng! bẩn..bẩn lắm”
“Không bẩn, Tử Hoa không bẩn một chút nào” Tử Hoa cảm thấy khóc lóc như vậy cũng đủ rồi nên nhanh chóng cậu thiếp đi trong lòng nam nhân ấm áp này. Tử Hoa đắc ý, có lẽ cậu thua Mị Tình vì cô ta chiếm được tình cảm của Hạ Từ Vũ nhưng những nam nhân khác của cô ta đều đang say mê cậu đấy thôi.