Mạc Tử Hoa tò mò đi theo Hạ Từ Vũ vào phòng nghỉ. Mị Tình cả người chìm vào giấc ngủ được hắn dịu dàng đặt xuống giường rồi đắp chăn lên.
“Cậu theo vào đây làm cái quái gì?” Giọng nói của hắn trầm mang theo sự tức giận làm cậu không tự chủ được mà sợ hãi run rẩy. Tại sao nguyên chủ lại nhát gan như vậy làm cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng thật khó.
“Chị ấy bị sao vậy?”
“Từ khi nào cậu lại giả tạo quan tâm tới chị gái của mình vậy Mạc trợ lý? đáng lẽ cậu nên quay về mà tiếp tục câu dẫn hai tên nam nhân nguy xuẩn kia chứ”
“T..tôi không có” Mạc Tử Hoa khẽ cúi mặt xuống, giọng nói run run như đang muốn khóc. Nam nhân nào nhìn thấy cảnh này mà chẳng thương hoa tiếc ngọc chứ. Chỉ tiếc là Hạ Từ Vũ hình như không để tâm đến mấy.
“Khóc đủ chưa? đủ rồi thì cút đi” Mạc Tử Hoa kìm nén muốn lao đến vắt hắn như vắt chanh mà rời đi. Chắc có lẽ vì hảo cảm của Hạ Từ Vũ đối với Mị Tình hiện tại còn quá cao nên cậu muốn xen vào cũng không có được, vậy đành phải tìm cách để thanh hảo cảm đấy giảm xuống mới được.
Sát Địch Giả dù muốn làm cái đuôi bám theo cậu nhưng cũng không được nữa vì công ty không thể không có người quản lý được. Nhìn nam nhân to lớn hai mắt long lanh rơm rớm nước mắt bị lôi đi mà cậu chỉ biết cười trừ.
Thoát được một cục nợ giờ thì cậu phải xem xét làm sao để né được Hạ Từ Lâm nữa. Hắn cả ngày chỉ lăm le muốn làm thịt cậu, hừ tên khốn. Mấy nam nhân khác thì để hết ra phía sau đi đã, giờ người cậu cần tập trung đến chỉ có Hạ Từ Vũ, nếu hảo cảm quá 90 thì coi như nhiệm vụ của cậu sẽ thất bại vì đã yêu khắc cốt ghi tâm thì sao mà bỏ được Mị Tình chứ.
Tan làm Mạc Tử Hoa né Hạ Từ Lâm như né tà. Cậu về nhà thay ra bộ đồng phục công sở kín đáo thì áo ren lưới cùng quần da bó sát.
Cậu bắt xe đến quán bar. Khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần cùng thân hình quyến rũ nhanh chóng thu hút không ít sự chú ý ở đây. Cậu lớ ngớ không biết phải làm gì nên chỉ đành gọi cho mình một chai whisky.
Mạc Tử Hoa vừa ngồi uống rượu vừa đung đưa chân, nhìn ngây thơ lại dụ hoặc.
[Nam chính Hạ Từ Vũ ở gần]
Mạc Tử Hoa mơ màng ngó nghiêng kiếm bóng dáng của Hạ Từ Vũ, thấy rồi kìa nhưng lại đi chung với nữ chính, hai người họ nhìn qua còn rất thân nữa. Chờ cậu đạt hảo cảm lên 100 thì chắc chắn sẽ đá tên kia.
Hình như hệ thống nói hai người họ đang cãi nhau hay tranh chấp vụ gì về việc Mị Tình thân mật với nam nhân khác, cũng là do tính chiếm hữu của Hạ Từ Vũ cao quá nên vậy.
Mạc Tử Hoa ngà ngà say khiến cho hai má cậu phiếm hồng, cả người đi không vững lảo đảo về bên này rồi sang bên kia.
“Anh với em không phải là người yêu! nên đừng có mà quản thúc em”
“Không phải người yêu chẳng lẽ bạn tình, trước giờ là em chỉ coi tôi như trò đùa thôi à?” Mị Tình im lặng quay đi chỗ khác, Hạ Từ Vũ tức giận đấm mạnh vào tường làm tay mình chảy máu. Biết tại sao cậu lại nhìn thấy cảnh này không? Tại hai người họ quên đóng cửa, cậu nhìn lén đó.
Mạc Tử Hoa thấy Hạ Từ Vũ đi ra ngoài thì hoảng sợ chạy đi núp vào góc khuất. Hạ Từ Vũ đang tức giận nên cũng không để ý mà hùng hổ đi vào nhà vệ sinh.
Mạc Tử Hoa làm cho tóc mình rối lên một chút rồi kéo cho trang phục trở nên không chỉnh tề. Cậu say xỉn mở cửa nhà vệ sinh lao vào bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo.
Hạ Từ Vũ vốn còn đang tức giận tính trút giận lên người cái tên vừa xông vào nhà vệ sinh kia nhưng ai ngờ được đấy lại là Mạc Tử Hoa người mà anh trai hắn thích đâu chứ.
Thật không ngờ được vị tiểu thiên sứ trong lòng anh trai hắn lại còn có mặt này nữa. Ăn mặc như này chắc là đang kiếm bạn tình đây mà. Dáng người cũng không tồi, thật chí có thể nói là rất đẹp. Chắc là uống nhiều quá nên giờ cậu mới say mèm nằm bò ra mặt đất.
Nếu là hắn của trước khi gặp Mị Tình thì chắc chắn sẽ ngủ với bất kì ai mà thấy đẹp nhưng giờ thì khác rồi, trong mắt hắn chỉ có duy nhất một người. Người đấy lại không như vậy với hắn, chắc đây là quả báo rồi.
Hạ Từ Vũ dìu cậu dậy dựa vào bồn rửa tay rồi rời đi. Hắn có lẽ quá nóng tính rồi, mong rằng Mị Tình sẽ không bị tổn thương vì những lời nói đấy.
Hạ Từ Vũ có chết cũng không tin được vào mắt mình. Mị Tình đang làm tình với người khác, người đấy lại còn rất quen mặt nữa chứ. Hạ Từ Vũ im lặng đóng cửa rồi dựa vào tường.
Bắt đầu là bạn tình thì kết thúc cũng chỉ là bạn tình, sẽ không có chuyện kết thúc bằng một đám cưới cùng những đứa con cả, tất cả là do hắn ảo tưởng.
Hạ Tử Vũ vừa đi rồi lại quay lại vác cậu say không biết trời biết đất đang lèm bèm nói gì đó. Nếu đã không đến được với nhau thì cũng nên kết thúc thôi.
[Độ hảo cảm của Hạ Từ Vũ với nữ chính : 60]
Mạc Tử Hoa bị lôi lên xe đến căn biệt thự riêng của hắn ở ngoại thành, yên lặng bên cạnh bờ biển. Cậu cả người co lại cuộn tròn như cục bông mặc cho hắn bế đi đâu.
Thiếu niên cả người toàn mùi rượu, say đến không biết trời biết đất, cả người đều đỏ ửng dưới ánh đén mập mờ. Hạ Tử Vũ khẽ nuốt nước bọt, mặc dù đã hứa với lòng sẽ không chạm vào nữ nhân nào nữa vì Mị Tình nhưng hắn đâu có bảo mình sẽ không chạm vào nam nhân.
Thiếu niên đã mất công quyến rũ hắn như này, nếu không ăn thì quả thật là có lỗi với bản thân mà. Hạ Từ Vũ không chờ nổi mà xé rách bộ đồ rẻ tiền trên người Tử Hoa.
Ngoại trừ khuôn mặt với cả người ửng đỏ cùng mùi hương của rượu thì cậu vẫn rất tỉnh táo. Hạ Từ Vũ vẫn không biết người dưới thân vẫn ý thức được những hành động xấu xa của mình.
Hắn đã gấp không chờ nổi mà muốn gặp mặt tiểu cúc nhỏ, điều gì đã khiến cho vị anh trai cao lãnh của hắn trở thành tên trộm nửa đêm nửa hôm lẻn vào phòng cướp sắc như vậy.
“Ư…” Mạc Tử Hoa đã cố gắng nhịn nhưng vẫn là không kiềm chế được giọng của mình. Mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể cậu đều bị nam nhân này khai phá. Bên dưới đã ngứa đến phát điên rồi, giờ chỉ muốn một vật vừa thô vừa dài lại ấm nóng trực tiếp đi vào bên trong mà thôi.
Tử Hoa hai mắt ướt khao khát dục vọng nhìn chằm chằm hắn. Mông tròn không ngừng cọ xát lại cự v ật đang ngủ đông khiến nó bừng tỉnh.
“Mẹ nó! hôm nay không th ao chết cậu tôi không phải Hạ Từ Vũ”