“Vào đi” Mạc Tử Hoa run rẩy mở cửa. Bên trong nam nhân cả người đều làm cho người ta cảm giác áp lực và cậu cũng càng không phải ngoại lệ.
Hạ Từ Lâm hạ bút nhìn lên thiếu niên mình nhung nhớ, thế nhưng cậu lại sợ hãi hắn, cả người đều run rẩy. Hắn đáng sợ đáng như vậy sao? Hạ Từ Lâm cố gắng mỉm cười để trở nên thân thiện nhưng trong mắt cậu đấy như nụ cười khinh bỉ. Mạc Tử Hoa càng run rẩy lợi hại hơn.
Hạ Từ Lâm hết cách đành bảo cậu về chỗ làm việc của mình. Mạc Tử Hoa mặc dù ngồi chung một phòng nhưng khoảng cách cũng khá xa, mỗi người một chỗ nhưng sao cậu lại cảm thấy nam nhân này cứ nhìn chằm chằm vào mình nhỉ? thật kì lạ
“Mạc trợ lí lấy cho tôi ly cà phê”
“Hay là Hạ Tổng uống sữa đi, chứ cà phê uống nhiều không tốt”
[Độ hảo cảm với Hạ Từ Lâm: 42]
“Sao cũng được” Mạc Tử Hoa vui vẻ đi xuống lấy sữa. Những người nhân viên ở đây vô cùng thân thiện, chẳng hiểu sao trong nguyên tác khi nữ chính muốn tìm gặp thì lại được miêu tả là nhân viên khinh bỉ nên không cho cô ta gặp, rồi cuối cùng bị nữ chính mách lẻo và đuổi việc. Cái này nhất định là do ăn ở rồi.
“Hôm nay Sát Tổng 9 giờ sẽ tới, cậu nhớ phải đón tiếp”
“Vâng”
Mạc Tử Hoa đưa sữa cho Hạ Từ Lâm rồi bản thân đi vào nhà vệ sinh chỉnh lại trang phục, cậu vuốt vuốt mái tóc đen dài gần đến mắt.
“Cạch” Tiếng mở cửa làm cậu giật mình trượt chân ngã xuống mặt đất. Tử Hoa đau đớn cau mày liễu, mông cậu đau đến tê liệt mất cả cảm giác rồi.
“Có ổn không?“ Bàn tay lớn chìa về phía cậu, ý muốn đỡ cậu lên. Tử Hoa khi nhìn thấy nam nhân thì khuôn mặt như thấy tiên, hai mắt sáng rực thấy rõ.
[Ting!
Nam chính thứ 3: Sát Địch Giả
Tuổi: 29
Thông tin: chưa rõ]
“Tại sao lại chưa rõ?”
[Người yên tâm, thế giới này nam chính nào cũng vậy thôi]
Tử Hoa ngại ngùng cảm ơn rồi chật vật đứng dậy. Rõ ràng là vào để chỉnh lại trang phục ai ngờ lại khiến bản thân trong thảm hại hơn.
Sát Địch Giả khẽ cười nhìn nam nhân thân hình nhỏ bé xấu hổ cúi gầm mặt xuống. Bảng tên không có, vậy chắc là người đến phỏng vấn hay vị khách nào nữa của Hạ Từ Lâm rồi.
Mạc Tử Hoa bị ánh mắt nhìn chằm chằm giống như muốn ăn tươi nuốt sống làm cậu cảm thấy lạnh sống lưng. Tử Hoa rời đi trước sự ngỡ ngàng của đối phương. Sát Địch Giả nuối tiếc liếm môi. Hắn còn chưa kịp hỏi tiên của tiểu mĩ nam đấy mà.
Mạc Tử Hoa chạy như ma đuổi, cậu không ngừng cầu mong cho số phận của mình. Khi chắc chắn tên biến thái kia đi rồi thì cậu mới dừng lại đứng thở hổn hển. Hai má ửng đỏ, cả người mệt mỏi dựa vào tường.
“Sao em lại ở đây?” Mị Tình mặc váy đen ôm sát lấy cơ thể, vòng nào ra vào nấy bước tới chỗ cậu. Cô ta khó chịu bỏ kính râm xuống.
“Không..không có gì đâu” Tử Hoa định rời đi nhưng lại bị Mị Tình giữ chặt lấy cổ tay của cậu. Tử Hoa chỉ biết khóc thét trong lòng, cổ tay bị cô ta nắm chặt như có hận ý gì đó.
“Tránh xa Hạ Từ Lâm ra! anh ấy là của tao”
“Chị nói gì vậy? chị buông tay ra đi đau quá” Mị Tình ánh mắt căm phẫn càng bóp chặt cổ tay cậu hơn. Tử Hoa cảm thấy sức mạnh của người phụ nữ trước mặt quá ghê gớm, xương tay cậu như muốn bị cô ta bóp nát, thảm nào mới cân được 5 cây xúc xích.
“Mạc tiểu thư đang làm gì vậy?” Sát Địch Giả vốn định đi kiếm mèo con nãy gặp ở trong vệ sinh nào ngờ lại thấy một sự việc hết sức chấn động. Mèo con hắn thích thế mà lại bị người khác bắt nạt, đã vậy còn là tình nhân của Hạ tổng với Hạ Từ Vũ.
“Không liên quan đến anh” Mị Tình cũng không có nắm lấy cổ tay cậu mà bỏ ra. Mạc Tử Hoa vui mừng muốn khóc mà ôm lấy tay mình run run. Cậu còn tưởng tay mình sẽ bị cô ta phế chứ, cũng chỉ tại thân thể của mấy người cậu xuyên vào yếu đuối.
“Nếu tin Mạc tiểu thư dựa hơi Hạ tổng mà bắt nạt nhân viên thì sẽ rất nổi, có khi lại top 1 hotsearch đấy” Mị Tình tức giận nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến Hạ Từ Lâm nên chỉ liếc nhìn cậu tức giận rồi xoay lưng rời đi.
Sát Địch Giả quay qua cười với Tử Hoa. Cậu né tránh muốn chạy đi nhưng lại bị hắn túm lại.
“Chạy đi đâu đấy”
“Buông ra, tôi còn phải đi đón tiếp Sát tổng nữa nếu sẽ bị Hàn Tổng trách phạt mất”
“Vậy cậu định đón tiếp tôi như nào?” Sát Địch Giả cố ý trêu ghẹo mà ép cậu vào tường, khoảng cách bây giờ giữa mặt cậu và mặt của hắn chỉ cách nhau vọn vẹn mấy cen ti mét.
“Tôi…”
“Sát Tổng không nên trêu ghẹo nhân viên của tôi” Hạ Từ Lâm đen mặt tức giận đi đến, lời nói mang theo sự tức giận. Hắn chỉ mới lơ là có một chút mà cậu lại đi câu dẫn người khác rồi, lẳng lơ!
“Tôi thấy người này không tồi, hay là cậu nhường cho tôi đi. 61% cổ phần Mai Quan sẽ là của cậu”
“Không thể, đây là người của tôi”
Cậu ngơ ngác cứ bị hai tên nam nhân kéo qua kéo lại. Tử Hoa đầu choáng váng, cậu không đứng vững mà ngất xỉu. Hạ Từ Lâm với Sát Địch Giả vốn đang tranh đấu nhưng thấy cậu ngã xuống mặt đất đều trở nên hốt hoảng.
Sát Địch Giả nhanh tay hơn bế cậu đi trước. Mặc dù Hạ Từ Lâm cũng lo lắng nhưng tên kia đã đi trước một bước. Hạ Từ Lâm lại không thể đi cùng được, như vậy nhân viên sẽ thấy và có thể bị chụp lại. Hắn không muốn cậu bị người khác biết đến danh tính, như vậy sẽ gặp nguy hiểm.
[Ting!
Độ hảo cảm với Hạ Từ Lâm: 50
Độ hảo cảm với Sát Địch Giả: 40
Độ hắc hoá của Hạ Từ Lâm: :30]
_______________________
Cậu mệt mỏi nặng nề mở mắt. Mùi thuốc, cồn sộc vào mũi làm cậu cảm giác buồn nôn. Tử Hoa chật vật ngồi dậy. Người đầu tiên cậu nhìn thấy là nam nhân với tóc bạch kim, hàng lông mi khẽ run run, mày khó chịu cau lại. Khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi.
Nam nhân này vì cậu mà lo lắng dù mới chỉ gặp một lần thôi sao? Tử Hoa cảm động mà không tự chủ được rơi nước mắt, đã bao lâu rồi cậu mới cảm nhận được cái cảm giác này, chắc có lẽ là trước khi cậu bị chết. Cũng từng có nam nhân đối xử với cậu tốt như vậy, chỉ tiếc là Tử Hoa khi ấy chỉ một lòng muốn trả thù mà bỏ quên người ấy.
Mạc Tử Hoa vươn tay vuốt vá má nam nhân đang ngủ say. Cảm giác giống người đấy quá. Tử Hoa càng khóc nhiều hơn, cậu cố gắng kìm nén không cho mình phát ra tiếng vì không muốn đánh thức người đang ngủ. Nhưng thính giác của hắn quá nhạy bén.
Sát Địch Giả hoảng hốt ôm lấy Tử Hoa. Địch Giả nhẹ nhàng vuốt lưng như muốn chấn an cậu. Tử Hoa cũng nín, chỉ đôi khi sẽ phát ra tiếng thút thít.
“Sao lại khóc như vậy? Khóc vậy sẽ không xinh đẹp nữa”
“Chỉ là cảm động vì anh là người đầu tiên quan tâm tôi thật lòng” Sát Địch Giả không biết nên vui mừng hay buồn vì câu nói này nữa. Hắn thấy người trước mặt đáng thương, chắc đây là lần đầu hắn cảm thấy như vậy, thật kì lạ.
[Độ hảo cảm với Sát Địch Giả: 50]
Hạ Từ Lâm cố gắng nhanh chóng làm xong việc rồi tức tốc lái xe đến bệnh viện, ai mà ngờ được lại gặp người mình thích đang nằm ngủ say trong lòng của nam nhân khác. Hạ Từ Lâm cảm thấy khó chịu, rõ ràng là người của hắn mà sao tên khốn kia lại dám đụng vào.
Sát Địch Giả cũng cảm thấy sự ghen tuông của Hạ Từ Lâm nhưng ai rảnh đâu mà quan tâm. Mèo con còn đang ngủ say trong lòng hắn.
“Sát Tổng rảnh rỗi quá thì về lo cho công ty đi, người của tôi tôi tự lo liệu được”
“Nếu tôi không đến kịp thì có lẽ mèo con đã bị mụ đàn bà xấu xí kia đánh rồi, mà sức lực của mụ kia cũng ghê gớm thật, làm cổ tay mèo con bị gãy”
Mạc Tử Hoa sớm đã tỉnh dậy từ khi Hạ Từ Lâm bước vào nhưng vì muốn nghe ngóng nên giả vờ ngủ. Cả cậu lẫn hệ thống đều không nhịn được mà cười. Nữ chính xinh đẹp quyến rũ trong mắt Sát Địch Giả hoá ra chỉ là mụ đàn bà xấu xí, hắn còn chẳng thèm tôn trọng mà nói thẳng ra trước mặt người tình của cô ta.
Cậu dù đã cố gắng nhưng vẫn không nhịn mà phát ra tiếng, bả vai gầy run run lên. Cả hai người nam nhân nhìn vào còn tưởng Tử Hoa đang khóc, mà đúng là cậu đang khóc thật nhưng chỉ khác là cười nhiều quá nên khóc thôi.
“Đừng khóc, xin lỗi đáng lẽ tôi không nên nói chị em là như thế mặc dù nó là sự thật”
Mạc Tử Hoa không trả lời mà chỉ chớp chớp hai mắt rồi khẽ híp lại. Nam nhân này có mùi thơm quá, hương thơm này quen lắm, đấy là mùi của tiền. Cậu thích mùi này nhất.
Hạ Từ Lâm vốn dĩ đã kìm nén được cơn giận nhưng vì cậu thản nhiên trước mặt hắn câu dẫn nam nhân mà cơn tức giận lại bùng nổ.
Hắn đi đến kéo cậu về phía mình mặc cho Tử Hoa đau đớn kêu la. Sát Địch Giả không muốn cậu bị thương nên mặc cho tên đang ghen tuông kia kéo mèo nhỏ đi.
“Mời Sát tổng về cho”
“Thôi nếu Hạ tổng đã không muốn thì tôi xin về trước, mèo con hẹn gặp lại” Mặt của Hạ Từ Lâm bây giờ giống hệt cái đ í t nồi, mắc cười vô cùng. Tử Hoa phì cười rồi kiễng chân hôn lên cằm của hắn.
Cơn tức giận khi nãy chỉ vì một nụ hôn mà như chưa từng tồn tại. Hạ Từ Lâm ôm eo kéo cậu sát lại gần mình. Cổ trắng bị cắn bị cái thật mạnh, Tử Hoa đau đớn chỉ biết rên rỉ. Hạ Từ Lâm biết mình đi quá mức rồi thì cũng chịu buông ra.
Vết cắn đỏ chói đang chảy máu nổi bật trên làn da trắng. Tử Hoa hai mắt như ngọc, ướt át nhìn chằm chằm hắn như lên án.
[Độ hảo cảm với Hạ Từ Lâm: 60]
Hạ Từ Lâm sủng nịnh bế cậu lên giường. Tử Hoa nhìn túi táo rồi lại nhìn hắn như ra lệnh bản thân mình muốn ăn và hắn phải gọt. Hạ Từ Lâm cũng không phản kháng mà tuân theo ngồi gọt táo cho cậu.
Cảm giác ngọt ngọt của táo ngon thật, Hạ Từ Lâm biết mua trái cây thật đấy.
“Đồ lẳng lơ!” Giọng nói chua chát của phụ nữ đi kèm theo tiếng cửa va đập. Hạ Từ Lâm cũng buông dao xuống. Tử Hoa khó hiểu nhìn người phụ nữ mà mình không quen biết hùng hổ đi đến ý định muốn đánh cậu.