“Tử Hoa”
“Ưm…” Mạc Tử Hoa rúc đầu vào lồng ngực người bên cạnh. Chu Nam Y không những không đẩy ra mà còn ôm cậu vào lòng rồi đặt nhẹ nụ hôn lên trán cậu.
“Hoàng thượng, các quan đợi đã lâu rồi”
“Trẫm biết rồi” Chu Nam Y rời đi một lúc thì cậu cũng tỉnh dậy. Mạc Tử Hoa thay y phục màu trắng như thường lệ rồi cùng các nô tì ra ngự hoa viên chơi. Tại sao lại có mấy người phụ nữ ăn mặc nhiều màu sắc khác nhau, khuôn mặt trang điểm nhìn như cương thi biết đánh son vậy.
“Nam sủng của hoàng thượng kìa” Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn lên người cậu làm cậu ngượng đỏ cả mặt. Nữ nhân cả người y phục màu đỏ toát lên khí chất, trên đầu cài châm vàng, nếu cậu đoán không lầm thì chắc đây là hoàng hậu nương nương.
“Nghe danh Mạc công tử đã lâu, không biết Mạc công tử có thể đàn một bài cho ta cùng các phi tần ở đây thưởng thức được không?”
“Xin lỗi nương nương nhưng tiểu nhân không mang đàn”
“Người đâu mau đi lấy đàn cho Mạc công tử”
“Vâng” Mạc Tử Hoa hơi lúng túng, cậu không biết vị hoàng hậu nương nương này có ý định gì nữa.
[Kí chủ cẩn thận, người trước mặt mưu mô, xảo quyệt, nàng ta chính là một nguyên nhân hoàng thượng không có người nối dõi]
“Ta đã hiểu” Rất nhanh đã có người mang đàn đến nhưng không phải là đàn mọi khi mà cậu hay sử dụng, hoàng hậu có ý định gì đây
“Xin thứ tội nhưng tiểu nhân hiện tại không khoẻ lắm, không thể đàn được”
“Ngươi đây là làm trái ý bổn cung sao?”
“Xin hoàng hậu thứ tội cho”
“Bổn cung nói muốn nghe thì ngươi phải đàn, có mỗi việc nhỏ bé này cũng không làm được à” Các phi tần nhìn thấy người gặp nạn không giúp thì thôi mà còn đứng cười xem kịch hay.
Mạc Tử Hoa chỉ đành cắn răng chịu đựng đánh đàn. Rõ ràng tiếng đàn rất êm tai, thực thích hợp để ngắm hoa. Nhưng hoàng hậu có tình đối nghịch cậu mà dây đàn mỏng như sợi tóc vậy, khó đàn quá.
“A..” Sợi đàn đứt, tay cậu cũng bị chảy máu theo. Mạc Tử Hoa bị hai nô tì đứng bên cạnh đạp mạnh vào chân bắt quỳ xuống.
“Hỗn xược, dám cố ý làm trái mong muốn của hoàng hậu” Cái giọng chanh chua của nô tì thân cận của hoàng thượng làm cậu điếc hết cả tai. Mẹ nó nữa, tức thật đấy
“Lôi ra phạt 50 trượng” Mạc Tử Hoa đờ người, như này là muốn lấy mạng người ta rồi còn gì nữa. Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không cúi đầu dưới người phụ nữ này đâu, cứ cười thoải mái đi rồi sớm hay muộn tất cả mọi người ở đây đều cũng sẽ phải cúi đấu dưới chân cậu xin tha.
Nô tì lôi cậu ghi chặt. Mạc Tử Hoa muốn dãy dụa nhưng lại bị một trượng giáng xuống người mà đau đớn kêu. Cậu quên mất thân thể này quá yếu, chỉ cần 10 trượng cũng đủ chết rồi chứ nói gì 50 trượng.
Liên tục những trường đòn rơi xuống người cậu, Mạc Tử Hoa bị đánh đến máu tươi phun ra một ngụm. Cả người cậu vì đau đớn mà run rẩy lợi hại. Hai mắt mệt mỏi nhưng cậu vẫn kiên định cố gắng giữ mình tỉnh táo để chờ Chu Nam Y đến cứu.
“Dừng lại! Ai cho phép làm tổn thương người của trẫm” Lời nói của bậc đế vương thì ai dám cãi chứ, họ dừng tay cũng là lúc cậu vì đau đớn mà gục xuống, cũng may là nô tì bên cạnh cậu đã nhanh nhẹn đi báo với hoàng thượng, nếu không lúc hắn đến cũng chỉ thấy xác của cậu.
“Bẩm hoàng thượng là do Mạc công tử cố ý làm trái ý hoàng hậu nên bị người phạt ạ” Chiêu Quý Phi vốn dĩ đã có nỗi căm ghét với hoàng hậu, ông trời có mặt giúp nàng ta có lí do để hạ bệ hoàng hậu. Ai mà chẳng biết Mạc Tử Hoa được hoàng thượng nâng như nâng trứng, cả ngày sẽ luôn ở cạnh bên cậu, một bước cũng không rời. Đều là do hoàng hậu tìm chết mà thôi.
“Tử Hoa đã làm gì?”
“Mặc dù Mạc công tử trong người không khoẻ, không muốn đánh đàn nhưng hoàng hậu vì muốn mọi người được thưởng thức tài nghệ nên đã kêu Mạc công tử đánh đàn, có lẽ là do đàn có vấn đề nên trong lúc đánh dây đàn bị đứt làm hoàng hậu sinh khí nên phạt Mạc công tử 50 trượng” Chiêu quý phi lúc này trong lòng cười như được mùa khi nhìn hoàng hậu khuôn mặt tức giận rồi hốt hoảng, lo sợ.
Chu Nam Y thương tâm mà ôm lấy cậu cả người thương tích vào trong lòng. Ánh mắt lạnh băng nhìn đám phi tần cùng hoàng hậu của mình.
“Ỷ có chức vị cao mà uy hiếp người, đàn này là ngươi cho người mang đến sao?”
“Vâng”
“Hoàng hậu, ngươi là cố ý sao? dây đàn như này mà còn dùng được!” Mọi người đều bị khí thế của Chu Nam Y doạ sợ, ai nấy đều cúi mặt xuống không dám ngẩng đầu lên.
“Hoàng hậu tâm địa độc ác, là mẫu nghi thiên hạ lại có suy nghĩ hèn mọn như vậy phạt cấm túc 3 tháng, chép kinh thánh 100 lần. Hậu cung giao lại cho Chiêu Quý Phi”
“Vâng” Chiêu Quý Phi đắc ý nhìn hoàng hậu sợ hãi quỳ rạp xuống mặt đất. Nàng ta đã không ưa vị hoàng hậu này từ lâu rồi. Nếu không phải là do phụ thân với mẫu thân bắt ép vào cung thì còn lâu nàng ta mới thèm làm quý phi.
Nàng ta vốn muốn an phận nhưng hoàng hậu năm lần bảy lượt muốn hãm hại. Lần này thì hay rồi, hoàng hậu gan to mà chọc giận vào bảo bối của hoàng thượng, ngu dốt! Chiêu quý phi đắc ý quay trở về tẩm cung. Hoàng hậu hai mắt đều là căm hận cùng phẫn nộ.
Mạc Tử Hoa được Chu Nam Y thoa dược cho. Những vết thương do trượng nổi bật trên làn da trắng, hắn đáng lẽ không nên cho cậu đi ra ngoài, đáng lẽ phải luôn giữ ở cạnh bên mình.
“Hoàng thượng…”
“Đừng nhúc nhích sẽ đụng đến vết thương”
“Cảm ơn người đã đến cứu ta Tử Hoa, nếu không có người thì Tử Hoa đã sớm chết ở ngoài kia rồi” Chu Nam Y không tin được cậu có thể thản nhiên nói ra câu này, đã vậy còn mỉm cười với hắn.
[Độ hảo cảm: 85]
“Nếu một ngày người không cần Tử Hoa nữa thì người nhớ nói nhé, Tử Hoa sẽ rời đi và không làm phiền người đâu”
“Đừng nói nữa, ta nhất định sẽ không bỏ rơi ngươi đây, đừng khóc” Chu Nam Y gạt đi giọt nước mắt ở trên khuôn mặt nhỏ diễm lệ. Mạc Tử Hoa như cún con cọ cọ mặt vào lòng bàn tay của y.
Cậu mặc kệ sự phản đối của Chu Nam Y mà vẫn ngồi dậy. Vết thương này cũng không đau lắm, nhất là khi cậu đã có hệ thống bảo bối.
“Tử Hoa muốn ăn bánh hoa quế”
“Ăn nhiều sẽ không tốt”
“Nhưng Tử Hoa muốn ăn”
“Nghỉ ngơi đi, khi nào ta về sẽ kêu người mang bánh hoa quế cho, được không?”
“Được, hoàng thượng không được nuốt lời đâu” Chu Nam Y hôn lên trán của cậu rồi rời đi. Hoàng đế công việc hẳn là rất vất vả, trên vai là cả một giang sơn cơ mà.
Cậu ngồi dậy vươn vai, thời tiết bên ngoài rất đẹp, nếu bỏ lỡ thì rất phí. Cậu lấy dụng cụ khâu vá lôi ra cho ghế đá ở cạnh hồ cá. Mạc Tử Hoa muốn khâu cho một chiếc khăn tay. Tử Hoa cặm cụi mà không chú ý tới Đông Nhược Vũ đang nhìn mình.
Y nghĩ mình điên thật rồi. Chính tay y đã đẩy cậu cho người khác thì bây giờ y còn tư cách gì để nhìn mặt cậu nữa. Ám vệ của Đông Nhược Vũ báo tin là cậu bị đánh, y đã bỏ kế hoạch đang dang dở để đến xem cậu như nào. Ừ, có lẽ y yêu cậu đến phát điên rồi. Chỉ cần giết chết được Chu Nam Y thì y sẽ làm hoàng đế, khi ấy nhất định có thể dành lại cậu cho riêng mình.
“Tử Hoa” Đông Nhược Vũ đi đến ôm chặt lấy cậu. Mạc Tử Hoa ghét bỏ muốn đẩy ra nhưng lại không còn sức lực nào nên chỉ đành mặc kệ y.
“Ta nhớ ngươi”
“Mong tướng quân giữ tự trọng, không nên lại gần loại người bẩn thỉu ai cũng bò lên giường được như tiểu nhân đâu”
Những lời nói ấy đều là do chính y nói ra. Chính tay y đã khiến cậu ra nông nỗi này, từ một người lúc nào cũng mang theo ý cười mà bây giờ đôi mắt xinh đẹp này luôn mang theo một nỗi buồn nào đó không thể diễn tả được.
“Quay trở về với ta đi”
“Không thể”
“Vì sao? hay là ngươi đã yêu hoàng thượng rồi” Cằm của cậu bị y giữ chặt đến phát đau. Mạc Tử Hoa tức giận đẩy y ra. Hai mắt tựa như phủ lớp sương, khoé mắt phiếm hồng.
“Tiểu nhân đã từng yêu người rất nhiều nhưng nhận lại là cái gì? những lời sỉ nhục cùng lăng mạ của người. Đêm ấy cũng là người cưỡng h iếp tiểu nhân thế tại sao người bị đánh chửi lại là tiểu nhân?” Đông Nhược Vũ không nói được gì chỉ lẳng lặng nhìn vào đôi mắt chứa đầy đau khổ kia. Đều là y sai, chỉ vì cái tôi quá lớn mà một câu xin lỗi dường như nó không thể nào nói ra được
“Mời tướng quân về cho” Mạc Tử Hoa gạt nước mắt trở vào trong đóng cửa lại.
[Độ hảo cảm: 97]
Mạc Tử Hoa ngồi xuống bàn rung đùi ăn nho.
“Mạc công tử rảnh rỗi quá nhỉ”
“Tham kiến quý phi”