Mau Xuyên: Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân

Chương 13: TG2: Tuyệt Sắc Thanh Lâu (5)




Mạc Tử Hoa tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của cậu là đau, rất rất đau. Cậu là đang ở phòng của Đông Nhược Vũ. Người bên cạnh đã rời đi từ lâu.

Mạc Tử Hoa cảm thấy bên dưới hơi lạnh lạnh, cậu sờ xuống mới biết là thuốc mỡ. Mạc Tử Hoa thấy y phục ở trên bàn rồi nhưng cậu vẫn là mệt mỏi không muốn rời đi, giường này vừa to vừa ấm, khác xa với giường của cậu.

Mạc Tử Hoa nằm lại lên giường đắp chăn rồi ngủ tiếp.

Giờ Ngọ Đông Nhược Vũ trở về, y cũng không ngờ là cậu vẫn ngủ đến tận bây giờ. Thậm chí cả khi y bước vào trong phòng rồi cũng không hay biết gì.

Mạc Tử Hoa trên người vẫn chưa có mặc đồ, chăn vì động tác của cậu mà bị kéo xuống đùi. Cảnh xuân cứ thể hiện ra ngay trước mắt, Đông Nhược Vũ kìm nén bản thân không được tuyên d*m.

“Ưm…tướng quân sao người ở phòng của ta?” Mạc Tử Hoa lấy tay xoa xoa mắt, động tác bình thường nhưng trong mắt của Đông Nhược Vũ lại là làm nũng

[Độ hảo cảm với Đông Nhược Vũ: 65

Độ hảo cảm với Chu Nam Y: 50]

Mạc Tử Hoa thầm cười khinh nam nhân trước mặt. Dám có ý định lợi dụng ông đây thì đừng có trách tại sao Mạc Tử Hoa lại tàn nhẫn.

“Nhìn cho kĩ đây là phòng ai?” Cậu từng từng ngồi dậy, cả người trải dài dấu hôn với vết cắn.

“Hôm qua ngài say, coi như chưa từng xảy ra gì đi”

“Chẳng qua cũng là loại rẻ rách bán thân ở thanh lầu mà thôi, giả thanh tao cái gì chứ!” Đông Nhược Vũ không hiểu vì sao mình lại nói ra những lời này, chỉ là khi nhìn cậu y chỉ muốn hành hạ con người lúc nào cũng mang theo vẻ trong sạch.

Đáp lại Đông Nhược Vũ vẫn là sự im lặng. Mạc Tử Hoa chỉ chăm chú mặc y phục. Nhưng trước nay đều có người làm cho, bây giờ cậu chẳng biết phải mặc sao cả.

Đông Nhược Vũ phút trước còn sỉ nhục cậu mà phút sau đã đi tới giúp cậu mặc y phục. Tóc cũng được t giúp búi gọn lại.

[Độ hảo cảm với Đông Nhược Vũ: 70]

“Loại người dơ bẩn như ta sao dám trèo cao chứ”

“Đừng tưởng leo được lên giường của ta thì muốn gì được nấy”

“Hôm qua chính ngài đã ép buộc tôi còn gì”

“Chẳng phải ngươi cũng rất hưởng thụ đấy thôi”

Liễu Vân Di vốn tính mang chút bánh hoa quế cho Đông Nhược Vũ nhưng nào ngờ lại nghe được cuộc nói chuyện của cậu với y. Đã thế còn tận mắt chứng kiến thân thể trắng ngọc ngà của cậu đều là vết hôn do “phu quân tương lai” của nàng gây ra.

Nàng ta tức giận lao đến tát vào bên má của Mạc Tử Hoa. Lực tát quá lớn làm Mạc Tử Hoa ngã xuống mặt đất, khoé môi cũng chảy máu.

Đông Nhược Vũ không nói gì chỉ lẳng lặng quan sát hành động của Mạc Tử Hoa. Cậu bờ vai run rẩy nhưng cũng không dám phản kháng. Liễu Vân Di tức giận dẫm lên bàn tay của cậu.

Lần này thì đau thật đấy! Mạc Tử Hoa vẫn là không nhịn được rơi nước mắt, trong không gian thì không ngừng kêu gào hệ thống.

“Đau quá Bạch Kim, cứu ”

[Kí chủ em xin lỗi nhưng hiện tại em không thể làm được gì]



Mạc Tử Hoa chỉ đành cắn răng chịu đựng, cậu cảm thấy bàn tay trái của mình là bị dẫm nát rồi. Chưa hả giận Liễu Vân Di liên tục dùng chân đạp lên bụng, đầu cậu.

Mạc Tử Hoa đau đớn nằm chật vật ở trên mặt đất. Cậu thở thôi cũng khó khăn. Liễu Vân Di còn tiện tay ném luôn nguyên ấm trà cùng chén trà vào đầu cậu. Máu tươi chảy xuống khuôn mặt rồi nhỏ giọt lên mặt đất.

Đông Nhược Vũ cảm thấy lồng ngực mình khó chịu vô cùng khi nhìn thấy cậu cả người chật vật nằm ở mặt đất. Liễu Vân Di không ngừng chửi mắng với đánh đập.

Y kéo Liễu Vân Di vào lòng rồi khẽ vuốt mái tóc của nàng ta. Ánh mắt vẫn không ngừng dán chặt lên người cậu. Mạc Tử Hoa vì mất máu mà đã ngất xỉu từ lâu.

“Là tên hồ ly tinh quyến rũ huynh! ta nhất định sẽ giết tiện nhân này”

“Nếu giết Mạc Tử Hoa thì kế hoạch sẽ đổ sông đổ biển hết, chỉ cần sau khi giết chết Chu Nam Y, ta làm hoàng đế nhất định sẽ phong muội làm hậu”

“Một lời đã định”

“Ừ” Đông Nhược Vũ vốn muốn kéo Liễu Vân Di đi nơi khác nhưng nàng ta cứng đầu nhất quyết không chịu. Đã vậy lại còn ngồi gác chân lên Mạc Tử Hoa.

[Độ hảo cảm : 75]

Đông Nhược Vũ vẫn còn chút tình người, y kêu người đưa cậu trở về rồi gọi thái y cho. Mạc Tử Hoa đang trong không gian suy nghĩ về kế hoạch công lược. Hảo cảm cũng khá ổn rồi, dù sao ngắn ngủn trong mấy ngày được như này là khá tốt.

___________________

Đông Nhược Vũ vốn muốn đến thăm cậu nhưng lòng tự trọng lại không cho phép. Y có nghe thuộc hạ báo là cậu bị đánh như vậy, thể chất yếu ớt nên còn sống thì thật là chuyện lạ.

Mấy tuần liên tục cậu vẫn không có rời giường, vết thương vốn dĩ đã lành nhưng lại bị Mạc Tử Hoa làm bị thương nặng hơn.

Nô tì đi theo Mạc Tử Hoa ai cũng thấy cậu đáng thương. Cậu không phân biệt đối xử với ai cả, lúc dùng thiện lúc nào cũng bảo mọi người ngồi ăn chung cho vui. Mạc Tử Hoa tay bên trái cũng may là còn chữa được.

Cậu mấy nay rảnh rỗi sẽ ngồi thêu bông hoa lên túi thơm rồi tặng mọi người. Cậu không biết cài tóc như nào nên đành để nó tuỳ ý xoã ra.

“Bánh hoa quế của người đây ạ”

“Cảm ơn ngươi nha Hồng Phấn”

“Không có gì đâu ạ, dù sao đây cũng là nghĩa vụ của nô tì” Cậu chỉ lấy 2 miếng sang đĩa nhỏ rồi còn lại đưa lại cho Hồng Phấn

“Ngươi đưa cho mọi người ăn cùng đi”

“Tạ ơn người”

“Có gì đâu”

Mạc Tử Hoa đang ăn bánh hoa quế rồi thưởng thức trà như mọi hôm nhưng tiếng ồn ở bên ngoài làm cậu không thể nào thư giãn được. Mạc Tử Hoa vịn vào tường từ từ đi ra ngoài xem. Liễu Vân Di thế mà lại bắt nạt người của hắn.

Hồng Phấn bị nô tì bên cạnh Liễu Vân Di đánh nhưng chỉ cúi đầu xinh lỗi, đĩa bánh hoa quế dù bị rơi xuống đất rồi nhưng Liễu Vân Di tàn nhẫn bắt Hồng Phấn ăn.

“Dừng lại đi!” Mạc Tử Hoa tập tễnh đi đến mặt đối mặt với Liễu Vân Di. Nàng ta ngạc nhiên nhưng sau đấy lại cười lên thích thú.



“Hôm trước bị đánh chưa đủ sao mà còn dám xuất hiện chưa mặt ta?”

“Liễu tiểu thư đang làm loạn ở nơi của ta, vẫn là nên xin lỗi chứ”

“Tiện nhân! ai cho phép ngươi ăn nói xấc xược như vậy với ta” Mạc Tử Hoa bị tát đau nhưng cũng không dám nói gì. Cậu vẫn là muốn giữ mạng sống để chờ ngày trả thù.

Cậu kéo Hồng Phấn đứng dậy rồi đi về phòng. Liễu Vân Di tức giận đi đến kéo tóc của Mạc Tử Hoa làm cậu ngã xuống mặt đất.

“Hôm nay ta nhất định sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc trèo cao”

“Làm loạn cái gì ở đây vậy?” Đông Nhược Vũ sau khi đắn đo mãi thì vẫn quyết định đến xem xem Mạc Tử Hoa sống như thế nào. Ai ngờ lại gặp cảnh này.

“Tiện nhân này dám hỗn láo với muội, huynh nhất định phải đòi lại công bằng cho muội”

Giờ nhìn vào Mạc Tử Hoa người đầy thương tích với Liễu Vân Di cả người lành lặn thì sẽ bật cười vì câu nói của nàng ta quá là vô lí.

“Đủ rồi, đánh nữa sẽ chết”

“Nhưng….”

“Người đâu đưa Vân Di trở về” Nàng ta dù không cam lòng nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời mà rời đi.

Lúc này y mới nhìn đến cậu được Hồng Phấn dìu đứng dậy. Cả người không còn sức lực ngã về phía lòng Hồng Phấn. Đông Nhược Vũ đi đến bế cậu trở về phòng rồi đặt lên giường.

Y không nói năng gì mà vén y phục lên xem vết thương. Tại sao vết thương lại bị loét ra như này?

“Không bôi thuốc à?”

“Đau” Đông Nhược Vũ cởi bộ y phục của cậu vứt xuống đất. Mạc Tử Hoa sợ hãi lùi lại phía góc giường.

“Chỉ bôi thuốc, sẽ không làm gì ngươi” Mạc Tử Hoa bán tính bán nghi nhưng vẫn lại gần để cho y bôi thuốc dễ dàng hơn. Cảm giác mát mát làm dịu đi cơn đau, dễ chịu quá đi

“Bôi mấy ngày thì sẽ khỏi”

“Vâng” Bây giờ không khí giữa hai người trở nên ngượng ngùng, Mạc Tử Hoa nghĩ gì đó rồi lấy ra dưới gối cái túi thơm màu đỏ thêu hoa màu trắng.

“Đây là túi thơm ta tặng người thưa tướng quân nhưng nếu ngài không thích thì có thể không nhận cũng được” Đông Nhược Vũ cầm lấy túi thơm của cậu mà treo bên người. Mùi hương này rất giống hương thơm trên cơ thể của cậu.

[Độ hảo cảm: 80]

“Nghỉ ngơi đi”

“Sắp tới có sự kiện gì để ta gặp nam phụ không?”

[Sắp tới là sinh thần của nam phụ, tầm 5 ngày nữa]

“Sao không nói sớm, mau làm cho ta lành vết thương với không để lại sẹo đi”

[Vâng]