Mau Xuyên: Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân

Chương 116: TG7: Thiếu Soái Luôn Muốn Hôn Ta (19)




Đã gần tháng nhưng Tử Hoa vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Không chỉ Hàn Chấn Kiệt lo lắng mà những vị y bác sĩ cũng thế. Mỗi ngày đối diện với khuôn mặt bừng bừng sát khí của vị thiếu soái anh dũng kia cũng không hề dễ dàng chút nào.

Tình hình của Tử Hoa lại vô cùng kì lạ, khi thì khoẻ mạnh, lúc đi gần như không có mạch đập.

Hàn Chấn Kiệt cởi bỏ bộ quân phục cũng thì cũng chỉ là người bình thường. Đối với mọi người hắn luôn giữ dánh vẻ lạnh lùng, khó gần, lại là mẫu người mà thiếu nữ vừa yêu vừa ghét. Ai cũng ngưỡng mộ khi hắn vừa có quyền lực trong tay, lại có được hạnh phúc. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận

Khi công bố Tô Gia Nguyên là vị hôn phu của hắn thì Hàn Chấn Kiệt nhận không ít những lời mắng chửi nhưng đều ngại hắn nên chỉ nói sau lưng. Hàn Chấn Kiệt dù ở ngay trong căn nhà của mình cũng phải mang cái mặt nạ giả tạo. Nếu ngày trước mệt mỏi đến mấy Hàn Chấn Kiệt cũng không bao giờ gục ngã.

Hắn cũng chỉ là người bình thường, cũng sẽ cảm thấy buồn vui hạnh phúc. Nhưng hắn lại không được thể hiện bất kì cảm xúc nào ra cả. Vì như thế chính là tự đào hố chôn mình.

Bây giờ thì khác rồi, mỗi khi mệt mỏi Hàn Chấn Kiệt chỉ cần ngửi mùi hương trên người Tử Hoa đều sẽ cảm thấy thư giãn. Dù căng thẳng cỡ nào chỉ cần ở cạnh Tử Hoa mọi thứ đều biến mất. Đối với hắn mà nói, Tử Hoa vô cùng đặc biệt.

Yêu sao? chính hắn không rõ. Hắn tưởng đối với Tô Gia Nguyên chính là yêu cho tới khi gặp cậu. Tử Hoa luôn mang đến cho hắn cảm giác khác biệt, chỉ cạnh cậu hắn mới là chính mình.

Từ khi chiến thắng Hàn Chấn Kiệt vẫn chưa trở về thăm ông Hàn. Hắn cũng chưa tìm thấy Hàn Chí Tinh. Tên này trốn cũng kĩ thật đấy. Nếu trốn được như vậy thì chắc chắn là có người giúp đỡ rồi.

__________________________

Hàn Chấn Kiệt dù không muốn nhưng vẫn phải trở về nhà. Người đầu tiên hắn nhìn thấy lại là người hắn không muốn nhìn thấy nhất- Tô Gia Nguyên. Y khóc lóc lao vào lòng Hàn Chấn Kiệt trách móc nhưng bị hắn đẩy ra.

Tô Gia Nguyên ngơ ngác, ánh mắt như không tin đó là sự thật. Hắn bỏ mặc vị hôn phu mà đi thẳng vào phòng thăm ông Hàn. Mặc dù không trở về nhưng Hàn Chấn Kiệt vẫn gọi bác sĩ tư đến chăm sóc ông Hàn. Cũng may là trở về kịp, thêm mấy ngày nữa là cha hắn không cứu được nữa rồi.

Vừa vào hắn đã nghe được mẹ mình đang nói chuyện. Dù như thế nhưng mẹ hắn vẫn thuyết phục ông Hàn phái người đi bảo vệ Hàn Chí Tinh. Bà chẳng quan tâm đến việc Hàn Chí Tinh suýt giết chồng mình, mưu sát anh trai và ngủ cùng anh dâu.

Mặc dù muốn bù đắp cho những tổn thương của Hàn Chí Tinh thế thì càng không nên bao che tội này. Huống chi tội này còn là tội tày trời, phản bội đất nước của mình.

Bàn tay Hàn Chấn Kiệt nắm chặt, cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh. Hắn hít thở sâu, điều chỉnh, đè nén sự tức giận trong giọng nói.

“Con về rồi” Bà Hàn không kìm được nước mắt muốn ôm Hàn Chấn Kiệt nhưng hắn lại né sang một bên cự tuyệt.

Có lẽ ngày trước thì hắn sẽ vui vẻ mà ôm lấy mẹ mình. Chỉ là hiện tại có cái gì đó khiến hắn rất bài xích, chỉ cần ở gần liền cảm thấy giả tạo khó chịu.

Dù sao cũng là mẹ mình, hắn cũng không quá tuyệt tình mà cho bà cái gật đầu thay như lời xin lỗi.



“Con muốn nói chuyện riêng với cha” Bà Hàn buồn bã không muốn nhưng đối diện vẻ thờ ơ của hắn thì vẫn ra ngoài.

“Có bị thương ở đâu không?”

“Dạo qua quỷ môn mấy vòng” Hàn Chấn Kiệt phát ra lời đáng sợ nhưng lại rất thản nhiên, hắn còn lấy ghế để tiện cho nói chuyện. Ông Hàn ngầm hiểu được ý mỉa mai của con trai mình. Biết trận này nguy hiểm nhưng ông vẫn bảo con trai mình đi.

Hàn Chấn Kiệt ban đầu tỏ ý không muốn nhưng chẳng còn lựa chọn nào cả. Ai cũng ép buộc khiến hắn lại một lần nữa ra chiến trường.

Ông thở dài nói tiếp: “Cha có lỗi với nó. Niệm tình cha con thì con tha cho nó đi”

Dẫu biết sớm hay muộn thì cũng phải nghe lời này nhưng Hàn Chấn Kiệt vẫn cảm thấy chua xót. Hàn Chí Tinh ở bên nước ngoài xảy ra vụ việc đấy là không ai muốn. Dù không gây ra nhưng hắn lại bị gắn mác kẻ có tội. Từ nhỏ Hàn Chấn Kiệt phải xác định nối nghiệp theo cha. Thế nên hắn chưa từng trải qua cái cảm giác được nuông chiều yêu thương mà chỉ toàn những đòn roi mắng chửi. Dù hắn làm cái gì cũng bị soi mói, cái gì cũng không được lựa chọn. Hắn giống như con rối làm theo người điều khiển.

Hàn Chấn Kiệt vẫn yêu thương em trai mình. Những điều kiện hắn cho Hàn Chí Tinh đều là tốt nhất. Nhưng Hàn Chí Tinh chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của hắn để mà hiểu. Sau bao năm thì Hàn Chí Tinh vẫn hận hắn dù cho Hàn Chấn Kiệt có làm cái gì đi nữa.

Những điều Hàn Chấn Kiệt muốn nói đều bị hắn nuốt lại vào bụng. Sau bao nhiều chuyện như thế, hắn vẫn phải làm người anh bao dung độ lượng tha cho em trai muốn giết chết mình.

Hắn dĩ nhiên là không cam lòng, lại càng muốn giết chết kẻ phản nước, quan trọng là Hàn Chí Tinh đã đụng đến giới hạn của hắn, không ai được phép làm tổn thương Tử Hoa cả.

Hàn Chấn Kiệt không có trả lời cha mình không có nghĩa là từ chối hay đồng ý. Câu trả lời ông Hàn đã sớm có rồi. Nếu ông đã nói thì Hàn Chấn Kiệt nhất định sẽ không giết em mình. Nhưng Hàn Chấn Kiệt sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế.

“Con sẽ hủy hôn với Tô Gia Nguyên” Hắn vừa nói ông Hàn đã đập bàn tức giận đến gân xanh nổi rõ

“Chuyện đấy cha không cho phép! Ta nợ Tô gia, làm vậy là không được”

“Con không phải hỏi ý kiến mà đây là thông báo. Nếu muốn giữ thể diện cho nhà như cha mong muốn thì để Hàn Chí Tinh liên hôn với Tô Gia Nguyên”

“Vì cái thằng hát kia à!”

“Con đã hết tình cảm, ép buộc thì chỉ khổ cả hai. Lúc con ở chiến trường gần như đã chết hai người họ cũng đã tình tứ công khai trước mắt hai người rồi còn gì”

Ông hàn bị nói cho cứng họng không đáp được gì. Biết con trai mình cướp bị hôn thê của anh trai nhưng vợ chồng hai ông bà lại mắt nhắm làm ngơ.



Biết mình có lỗi nhưng ông Hàn vẫn không chịu nhận sai

“Chuyện này không được, ta còn sống thì đừng hòng”

“Con đã từng chết rồi, vậy cha nghĩ có gì mà Hàn Chấn Kiệt không dám làm” Hàn Chấn Kiệt cúi chào rồi đi ra ngoài. Bà Hàn đang an ủi Tô Gia Nguyên thấy hắn thì vội vã chạy ra hỏi han. Hàn Chấn Kiệt hơi né ra, giữ khoảng cách với hai người kia.

“Con nhẫn tâm thật đấy, Gia Nguyên rất lo lắng cho con”

Hàn Chấn Kiệt biết mình sai khi ngoại tình trước nên hắn không có trách Tô Gia Nguyên. Điều hắn mong muốn là nhanh chóng hủy hôn rồi đến thăm Tử Hoa đang nằm trong viện. Hai người đều đã như vậy rồi thì huỷ hôn là cách tốt nhất. Hắn không có biện pháp bỏ Tử Hoa.

“Con sẽ hủy hôn. Về Tô gia con sẽ tự mình đến giải quyết”

“Không được! Tại sao vậy Chấn Kiệt? anh bảo anh chỉ yêu em thôi mà” Tô Gia Nguyên như không tin được lời mà mình nghe thấy. Rõ ràng trước đó còn đang hạnh phúc mà, sao lại nói huỷ là huỷ được

“Xin lỗi Tô Gia Nguyên, tôi là người có lỗi” Hàn Chấn Kiệt muốn rời đi nhưng cánh tay bị Tô Gia Nguyên giữ chặt không buông. Hàn Chấn Kiệt có thể đẩy ra một cách nhẹ nhàng nhưng vì còn tình người nên hắn vẫn thôi.

Hàn Chấn Kiệt dùng đôi mắt lạnh nhạt, nhìn Tô Gia Nguyên như đang nhìn một người xa lạ. Khác xa so với ngày trước.

“Em tha thứ cho anh mà, chỉ cần đừng rời bỏ em là được”

“Xin lỗi”

“Hức…anh vì nó mà bỏ em sao?” Tô Gia Nguyên khụy xuống gào khóc. Tại sao dù trọng sinh rồi nhưng y vẫn không giữ được Hàn Chấn Kiệt cơ chứ. Chẳng lẽ đúng như dự đoán, Mạc Tử Hoa cũng trọng sinh

“Tình cảm không thể ép buộc”

“Nếu con hủy hôn mẹ sẽ giết chết thằng hát đấy” Bà Hàn vốn dĩ đã căm ghét Tử Hoa. Bà mong con trai mình chỉ hứng thú nhất thời, lại không nghĩ tới Hàn Chấn Kiệt sẽ vì cậu mà đòi huỷ hôn

“Cứ làm nếu đủ can đảm gánh hậu quả” Tô Gia Nguyên cùng bà Hàn lần đầu thấy dáng vẻ đầy sát khí, gân xanh nổi lên khi nhắc đến Tử Hoa. Trước nay dù như nào thì Hàn Chấn Kiệt vẫn luôn lạnh nhạt chẳng nói một câu nào. Khi làm sai hay quá đáng cũng chỉ coi như không thấy gì.

Hắn nhìn hai người đang ôm lấy nhau thì mím môi, suy tư một chút rời đi. Ngôi nhà này chắc có lẽ không ở được nữa rồi.

Tiếng động cơ xe vang lên rồi rời xa dần, Tô Gia Nguyên nín khóc, ánh mắt đỏ lên đầy căm phẫn. Mạc Tử Hoa…chỉ cần hủy hoại đi Tử Hoa thì Hàn Chấn Kiệt sẽ trở về về yêu y.