Mau Xuyên: Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân

Chương 106: TG7: Thiếu Soái Luôn Muốn Hôn Ta (9)




“Ngon thật đó” Tiểu Mai cảm thán. Tử Hoa đắc ý, cậu đã từng làm bánh hoa quế này rồi nên làm lại không khó. Cậu cẩn thận gói một phần vào hộp để riêng, cậu còn pha cả trà hoa cúc để Hàn Chấn Kiệt uống dễ ngủ hơn. cậu làm như vậy chắc hắn cũng sẽ cảm động thôi.

Cậu thay đồ rồi nhờ bà chủ gọi xe đến cho mình. Hôm nay cậu đi đến khu tập huấn. Tử Hoa đã chuẩn bị rất kĩ càng rồi. Tiểu Mai lo lắng cho chủ nhân muốn đi theo nhưng không được sự cho phép của cậu.

Cơ thể mềm mại uyển chuyển, từng bước đi nhẹ nhàng. Mỗi khi cậu đi qua những quân lính đều ngửi được mùi hương thơm ngào ngạt nhưng không nồng gắt. Khuôn mặt với nước da trắng nõn, ánh mắt mị hoặc quyến rũ, trên khuôn mặt cậu còn luôn treo nụ cười mỉm.

Quân lính ít tiếp xúc nhiều người nên người tuyệt mỹ như này là lần đầu tiên bắt gặp. Họ đoán già đoán non xem người này rốt cuộc đến tìm ai. Họ không tin được khi cậu đứng nói chuyện với phụ tá rồi được dẫn đi. Bóng lưng xinh đẹp khuất đi, ai cũng tiếc nuối nhìn theo.

“Hình như đây đâu phải Tô thiếu gia”

“Chẳng lẽ là tình nhân của thiếu soái”

“Ngươi điên à! thiếu soái yêu tô thiếu gia như nào nhìn là biết, sao phản bội được”

Họ bàn tán với nhau rồi lén lút đi ngó đến phòng của thiếu soái. Cửa sổ mở, mấy người đẩy nhau lên trước, không ai dám tới nhìn. Thiếu soái nếu phát hiện ra thì họ đền mạng cũng không xong.

“Đừng mà…A,,hức đừng cắn” Tiếng r ên rỉ khe khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh. Mấy quân lính há hốc miệng nhìn nhau, tiếng vừa nãy hoàn toàn là thật, không hề có nghe nhầm.

“Tử Hoa ngoan, ngồi im đừng có cọ lung tung”

“Thiếu soái…không được..ư…sẽ có người thấy”

“Cho họ thấy, chẳng phải Tử Hoa thích vậy à?”

“Không có..ưm..” Tiếng r ên rỉ một lúc rồi trở nên im ắng. Mấy quân lính nhìn nhau rồi tiến tới gần hơn. Họ không nghĩ thiếu soái lại là người như thế. Khi tiến tới gần hơn là thiếu soái uy nghiêm của họ đang đứng ngay cửa sổ đeo lại găng tay. Thiếu soái trước nay khi tức giận sẽ im lặng chỉ nhìn mà thôi và bây giờ là như vậy. Họ tự biết thân biết phận lui đi chờ nhận phạt.

Trên ghế da Tử Hoa trang phục không chỉnh tề, cơ thể nhiều dấu răng để lại cùng những dấu hôn vẫn còn đậm rõ. Hốc mắt cậu ửng đỏ, cả người run rẩy trùng mắt nhìn hắn. Biết vậy đã không đến, rõ ràng chẳng khác nào giao nộp mình cho hắn. Hai đầu v ú sưng tấy cọ vào trường bào hơi đau khiến cậu nhíu mày.

Hàn Chấn Kiệt lấy thuốc rồi cởi đồ của cậu ra bôi. Tử Hoa xấu hổ không dám lên tiếng. Hắn hài lòng nhìn cậu bị mình trêu ghẹo đến đỏ ửng rồi mới ngồi xuống bàn ăn.



Hắn không thích đồ ngọt nhưng cậu đã mang đến, chẳng lẽ lại từ chối. Bánh cắn vào hương vị không quá ngọt, thơm mùi quế. Dù không phải lần đầu ăn nhưng nghĩ đến cậu đích thân làm thì chiếc bánh trên tay cũng trở nên ngon hơn.

Cậu vui vẻ nhìn hắn ăn hết cái bánh này đến bánh khác, bình trà cũng còn có một nửa.

Tự dưng trong đầu cậu một loạt quá khứ của Hàn Chấn Kiệt hạnh phúc bên Tô Gia Nguyên xuất hiện, Tử Hoa đau đớn đến nhíu mày, Cảm xúc thân thể này rất mạnh mẽ, cậu chỉ sợ mình sẽ không kiểm soát được trước thụ chính mà thôi. Hơi ấm của bàn tay phủ lên má cậu, khẽ nhéo.

“Nghĩ gì tập trung vậy?”

“Ngài ăn xong rồi sao, vậy em cũng phải trở về rồi”

“Ở lại đi, lát tôi đưa em về”

“Thiếu soái không cần đâu, ngài còn nhiều công việc bận rộn mà” Hàn Chấn Kiệt cũng không có giữ cậu lại nữa, khi Tử Hoa rời đi ánh mắt hắn của trở nên lạnh hơn, không còn ôn nhu như trước. Hàn Chấn Kiệt đi tới chỗ đám lính đang quỳ, không ai ngẩng đầu lên.

“Từ khi nào các cậu học được thói nghe lén người khác vậy?”

“Xin lỗi thiếu soái” Tâm trạng của Hàn Chấn Kiệt hôm nay khá tốt nên cũng chỉ phạt bọn họ chạy 100 vòng mà thôi. Đám lính vâng vâng dạ dạ cong mông lên chạy, thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Hàn Chấn Kiệt lái xe đến đón Tô Gia Nguyên, hôm nay hai người có hẹn ra ngoài ăn. Y nhìn rất vui, liên tục hỏi hắn rất nhiều thứ nhưng hắn cũng chỉ đáp lại qua loa. Tô Gia Nguyên gọi mấy món rồi cẩn thận nhắc phục vụ không được thêm đậu phộng.

Hàn Chấn Kiệt không nghĩ y vẫn nhớ tới thứ mình dị ứng, sự áy náy trong lòng hắn dâng cao. Nhưng lúc này sự chú ý của hắn lại đặt vào cặp đôi khác đang dùng bữa. Đấy là Tử Hoa cùng nam nhân khác, họ trò chuyện đến nỗi cậu cười suốt từ nãy, thoạt nhìn rất hạnh phúc. Sự áy náy khi nãy bị hắn vứt bỏ sau lưng.

Hắn cảm thấy cậu như đang cắm cho mình cái sừng to đùng. Cả bữa ăn mặt hắn cứ như muốn ăn thịt người khiến Tô Gia Nguyên không dám nói một lời nào. Cậu liếc nhìn qua Hàn Chấn Kiệt, ánh mắt hai người nhìn nhau nhưng cậu né tránh ra chỗ khác.

“Em no rồi, ngài đưa em về được không?”

“Em đã nói thế sao tôi từ chối được” Tử Hoa khoác tay nam nhân rời đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh. Tô Gia Nguyên chỉ nhìn bóng lưng nên không biết là ai. Y đoán là Hàn Chấn Kiệt lần đầu thấy cặp nam nam như thế.



“Cha mẹ muốn mình mau chóng kết hôn”

“Đã đính hôn rồi thì kết hôn là sớm hay muộn thôi, chuyện tình cảm đừng có thúc giục”

Tô Gia Nguyên cảm thấy hắn...lạnh nhạt hơn hẳn so với hồi trước, nỗi bất an dâng trào trong lòng. Y níu lấy tay của Hàn Chấn Kiệt, thanh âm nhỏ xíu nhưng trong không gian yên tĩnh thì lại rõ ràng từng chữ “Cha mẹ nay không có nhà”

Hàn Chấn Kiệt tính từ chối nhưng lời nói đến một nửa lại ngừng. Tử Hoa chờ đợi suốt đêm mà người lại chẳng thấy đâu. Tiểu Mai nhìn cậu mệt mỏi cũng cảm thấy xót xa.

“Ngài đi nghỉ đi, thiếu soái sẽ không đến đâu” Tử Hoa cảm nhận sự chua xót, cậu mỉm cười kêu Tiểu Mai đi nghỉ trước. Nếu hắn không đến hẳn là đang ở cạnh vị hôn phu rồi. Người làm tình nhân như cậu sẽ phải ngoan ngoãn mà chờ đợi thôi.

Tử Hoa ngồi cạnh cửa sổ hút thuốc nhìn ra bên ngoài. Trời đã bắt đầu sáng, chiếc xe đen sang trọng lướt qua rồi dưới lại ở trước quán. Ánh mắt cậu tò mò, chiếc xe này nhìn qua chắc hẳn đắt tiền, không biết là con nhà giàu có nào nữa. Nam nhân từ trong xe quan sát cậu. Lần đầu tiên thấy người đẹp đến như vậy nên có chút tò mò dừng xe ngắm nhìn.

“Lái xe tiếp đi”

“Vâng” Dù rời đi nhưng nam nhân vẫn quay lại nhìn. Cậu cũng tiếc nuối nhìn chiếc xe rời đi, chẳng biết tên điên nào trong xe. Cậu đóng cửa sổ leo lên giường đi ngủ.

Nam nhân với đôi mắt màu ngọc bích, khuôn mặt mang hướng phương tây, phỏng chừng là con lai.

“Người khi nãy là ai thế?”

“Mạc công tử, tôi nghe nói sắp có biểu diễn, ngài có thể mua vé để nghe hí”

“Có bán thân không?” Tài xế cười gượng, thầm nghĩ làm vậy thì khác gì phạm pháp đâu.

“Không thưa nhị thiếu gia”

“Ừ, mua vé cho tôi đi”

“Mua vé khó lắm, ngài có thể nói với phu nhân việc này. Phu nhân cũng rất hay đi xem hí kịch” Nam nhân nhắm mắt không trả lời, tài xế cũng không làm phiền mà tập trung vào lái xe.