Thời điểm này Tô Gia Nguyên đang bận lo chuyện làm ăn của gia đình, thời gian bám hắn cũng giảm bớt. Hàn Chấn Kiệt từ hôm ấy chưa hề quay trở lại gặp Tử Hoa nhưng cậu không hề lo lắng
[Ký chủ, nếu ngài không hành động sợ là công yêu thụ chính càng sâu đậm]
Tử Hoa nhàn nhã ngồi uống trà thưởng thức cây hoa mà cậu mới trồng. Chưa gì đã nở bông đầy cây rồi.
“Hàn Chấn Kiệt hắn đặc biệt, không giống những đối tượng công lược”
[Vậy ý ký chủ là phải ngồi im đợi ạ]
“Không phải, hắn phải từ từ. Trái tim vốn có người rồi, muốn chiếm hắn thì phải khéo léo, thể hiện được điều mà hắn không thấy ở Tô Gia Nguyên”
[Ký chủ à, Bạch Kim không hiểu người nói gì hết]
“Thời gian tới người sẽ biết”
Hôm nay rảnh rỗi Tử Hoa thay đồ ra ngoài mua vải để đi may thêm mấy bộ quần áo. Còn đống nợ kia cậu chẳng rảnh mà để tâm tới. Tử Hoa đi dạo muốn chút đồ. Có lẽ tiếng tăm cùng nhan sắc của cậu quá nổi trội và nổi tiếng nên đi qua ai cũng ngoái lại nhìn. Nam nhân thì mê mệt, nữ nhân ghen tị. Tử Hoa dừng lại ở tiệm mãn thầu. Cậu mua mấy cái rồi vừa đi vừa ăn.
Từ xa, trong chiếc xe đen là Hàn Chấn Kiệt. Hắn mím môi dõi theo bóng lưng đơn độc. Những lời cay nghiệt của người xung quanh về cậu hắn đều đã nghe thấy. Sự thương cảm của hắn cho cậu càng tăng.
Hàn Chấn Kiệt đã qua sát, cậu nhìn những hàng bán thịt quay, đồ ăn nhưng lại không mua. Cuối cùng lại đi mua mấy chiếc mãn thầu rẻ tiền ăn, trên mặt lại còn mang vẻ hạnh phúc. Chẳng lẽ ở lầu viện cậu bị hành hạ bắt ép không được ăn ngon sao. Hắn hoang mang, có lẽ phải hỏi cậu thì mới làm rõ được.
Tử Hoa trở về lầu viện, mọi người đều cung kính. Những người hát hí khác dù lớn tuổi hơn Tử Hoa cũng phải gọi cậu một tiếng anh. Tử Hoa thật sự có tài, dù 14 tuổi mới được đưa vào đây nhưng 15 tuổi đã bắt đầu hát. Chỉ hai năm thôi đã khiến lầu viện kiếm được vô số
Tử Hoa hôm nọ có nghe được thông báo về bà cụ Hàn, là bà nội của Hàn Chấn Kiệt, tầm mấy ngày nữa là mừng thọ, tổ chức rất lớn. Theo cốt truyện cậu được mời đến để biểu diễn. Cậu cũng nên chuẩn bị một chút, sớm muộn gì cả nhà họ sẽ ghét cậu thôi. Nhưng Tử Hoa vẫn muốn biểu diễn tiết mục hoàn hảo nhất có thể.
Những ngày đấy cậu giữ gìn sức khỏe, luyện thanh hằng ngày.
___________________________________
Biệt thự nhà họ Hàn được trang trí lộng lẫy, khách rất đông, toàn là người có quyền thế. Mặc dù không phải lần đầu biểu diễn nhưng Tử Hoa vẫn hồi hộp lo lắng. Khách đến đông đủ. Hôm nay Tô Gia Nguyên khoác tay Hàn Chấn Kiệt, hai người nhìn qua thoạt rất xứng đôi.
Tiếng nhạc đệm nhịp nhàng, âm thanh không ngoài sự mong chờ vô cùng xuất sắc, thậm chí so với lần đầu Hàn Chấn Kiệt nghe còn hay hơn. Chắc hôm nay là mừng thọ nên tiết mục cũng mang hướng tích cực chứ không hề u buồn như lần đầu. Hắn xem đến ngẩn người. Khi tiết mục kết thúc có người không nhịn được cảm thán xuýt xoa. Bà cụ Hàn rất vui vẻ, miệng không ngừng khen ngợi con dâu hiểu ý, chọn người biểu diễn rất hợp ý bà. Bảo Châu thở phào, để mời được Tử Hoa không hề dễ dàng, cũng may có danh tiếng của thiếu soái
Tử Hoa lui lại về phòng cho khách tẩy trang, khi nào khách về thì cậu mới được phép rời khỏi. Cả lầu viện mang đến rất nhiều tiết mục hay khiến bà cụ Hàn khen ngợi. Khép lại là tiết mục piano của Tô Gia Nguyên. Y được cha mẹ mời thầy nước ngoài về để học nên tiếng đàn rất hay, lại du dương nhẹ nhàng.
Nhưng có lẽ vì tuổi già hoặc ở thời đại khác nên bà cụ Hàn nói khẽ với con dâu nhưng thính giác của Hàn Chấn Kiệt rất rõ, hắn đều nghe được hết. Bảo Châu chỉ biết cười cười không nói gì.
Hôm nay cũng muộn rồi nên Tô Gia Nguyên ở lại nhà Hàn một đêm. Tử Hoa đã tẩy trang, mặc trường bào xanh nhạt. Cậu vừa ra cửa thì được người làm mời đến chỗ bà cụ Hàn. Tử Hoa đi theo, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh.
Bà cụ Hàn nhìn thấy cũng cảm thấy thuận mắt, bà cụ kéo tay Tử Hoa lại gần cho mình nhìn kĩ gương mặt. Nhìn thấy rốt chu sa dưới mắt của cậu mà nhíu mày
“Đứa trẻ ngoan, còn nhớ bà cụ này không?” Tử Hoa không nghĩ tới bà cụ nhà Hàn sẽ còn nhớ đến cậu. Trong cốt truyện cũng không hề nhắc tới.
“Bà còn nhớ con sao?”
“Sao mà quên được, Tử Hoa hay khóc nhè” Trong tiếng cười trêu đùa của bà cậu chỉ biết cười gượng xấu hổ. Cậu dìu bà ra ngoài sân. Không khí trong lành, cũng thật lâu rồi cậu mới cảm thấy nhẹ lòng như vậy, chẳng hiểu vì sao nữa. Hai người ngồi hàn huyên một lúc lâu đến khi có người hầu đi vào nhắc nhở đã muộn thì mới lưu luyến rời đi.
Tử Hoa quay người đi ra ngoài. Cậu quay người nhìn lại thấy cảnh bên trong căn nhà, Tô Gia Nguyên đứng cạnh Hàn Chấn Kiệt. Hắn bị cái nhìn của cậu làm cho khó chịu. Chẳng biết do linh cảm hay sao mà Hàn Chấn Kiệt thấy được sự bi thương trong đôi mắt ấy, lại giống như cái nhìn thay lời từ biệt cuối cùng. Trực giác mách bảo hôm nay Tử Hoa rất lạ. Hắn cảm nhận rõ dù tiết mục hôm nay vô cùng xuất sắc nhưng ánh mắt của cậu không có hồn, như nỗi chán ngán bi thương.
Tô Gia Nguyên sống lại một đời, y không hề muốn sự xuất hiện của người thanh mai trúc mã này. Kiếp trước người này luôn muốn cướp lấy Hàn Chấn Kiệt. Tốt nhất không nên để hai người tiếp xúc.
Có lẽ điều Tô Gia Nguyên không ngờ tiếp nhất là vị hôn phu mình tin tưởng lại chờ y rồi bỏ đi ra ngoài. Hắn điên cuồng lái xe trong đêm đến lầu viện. Mặc kệ ý muốn từ chối của bà chủ, hắn vẫn đi thẳng đến căn phòng của cậu.