Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 634




Edit: Jess93

Nhìn hình ảnh rõ ràng trêи điện thoại di động của Chu Hiểu Đường, Lâm Tịch bội phục sát đất.

Cho nên nói kỹ nhiều không áp thân, làm một hacker trâu bò là chuyện trâu cỡ nào?

Trông thấy ánh mắt hâm mộ của Lâm Tịch, Chu Hiểu Đường bất giác có chút kiêu ngạo.

Theo từng chiếc xe sang trọng tiến vào << Trường Thiên Thủy Các >> cách đó không xa, Lâm Tịch nhếch miệng, đáng tiếc tên dễ nghe như vậy, vậy mà là động ɖâʍ loạn Thỏa Nghiêm tụ chúng hút phấn.

Nhìn Chu Hiểu Đường đạo diễn một màn kịch này, Lâm Tịch thật sự tin tưởng đại não cô câu về nhất định vô cùng phức tạp.

Thay vì hao hết tâm lực đốt não như vậy, Lâm Tịch thà rằng ban cho những tên ngu xuẩn kia một trận đấm đá, nếu như một trận không được vậy hai trận.

Chẳng qua nếu Chu Hiểu Đường muốn những chuyện bên trong kia hoàn toàn không dính đến Tây Lăng Mặc, thậm chí không cho phép có người hoài nghi đến Tây Lăng Mặc, vậy Lâm Tịch cũng chỉ đành tùy cô ấy.

Có được một chị gái nhỏ hộ đệ cuồng ma*, là chuyện may mắn cỡ nào!

*rất thích em trai mình, không phân biệt phải trái thị phi đúng sai, cưng chiều em trai vô điều kiện.

Trêи điện thoại di động có thể trông thấy, trong một gian phòng ngủ đã bắt đầu xuất hiện hình ảnh khó coi, Lâm Tịch kϊƈɦ động: "Chị gái nhỏ, gần tới lúc rồi đi."

Chu Hiểu Đường nhìn sắc trời một chút: "Còn phải đợi một hồi. Thứ nhất, bên kia tập thể cuồng hoan thật sự còn chưa bắt đầu, thứ hai, hiện tại động thủ trêи đường sẽ có hai đoạn vị trí xuất hiện hỗn loạn trong thời gian dài."

"Tính rất chính xác, tiểu nhân kính ngưỡng tỷ giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, lại như Hoàng Hà vở đê, một phát không thể vãn hồi." Lâm Tịch niệm kinh không hề có thành ý.

Cô gái này quả thực rất đáng sợ được không? Nếu cô ấy trở thành người chấp hành, sẽ đáng sợ cỡ nào? Nếu đem toàn bộ điểm số thêm vào trí tuệ, đoán chừng đều không cần động thủ, có thể trực tiếp tính toán người ta vào chỗ chết.

Chẳng trách người ta dám nói "Giết người phóng hỏa cô đi, âm người tổn hại kẻ khác tôi tới."

Trêи màn hình hầu như toàn bộ mọi người trong phòng khách bắt đầu một trận quần ma loạn vũ, Lâm Tịch gần như đều cảm thấy mình sắp đau mắt hột rồi, Chu Hiểu Đường lại chững chạc đàng hoàng bình luận đủ kiểu đối với những người kia.

"Động tác biên độ quá lớn, thô bạo, thiếu khuyết mỹ cảm, là một tên súc sinh, giám định hoàn tất."

"Bụng lớn như heo, bệnh vảy nến, trời ạ, tôi thừa nhận tôi không nên trông mặt mà bắt hình dong, còn tưởng rằng đó là một soái ca đấy."

"Nam nữ thông sát, tuyệt đối là cặn bã."

"Tướng mạo hèn mọn, dáng múa càng hèn mọn hơn tướng mạo, đánh giá kém!"

Lâm Tịch đen mặt, chị gái nhỏ yêu dấu, ngài nhìn nhập tâm như vậy, có phải quên chúng ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm hay không?

Trêи mặt Chu Hiểu Đường đột nhiên lộ ra vẻ căm ghét: "Đây chính là ảnh đế hại Mặc Mặc? Hóa ra là một tên M, kêu lẳng lơ mạnh mẽ như vậy."

Lâm Tịch: .

"Trêи cơ bản tất cả đều cởi thành heo đợi làm thịt, cô có thể động thủ rồi!"

Chu tổng chỉ huy rốt cuộc hạ mệnh lệnh.

Lâm Tịch hai tay ôm quyền: "Tuân lệnh!"

Sau đó lên xuống vài cái người đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Chu Hiểu Đường tràn đầy ghen tị nhìn phương hướng cô biến mất, miệng thì thào nói: "Nếu tôi có giá trị vũ lực như cô, đồ ngốc mới vui lòng phí đầu óc như vậy!"

Cũng không bao lâu, Chu Hiểu Đường trông thấy Lâm Tịch lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong phòng khách, những sinh vật hình người đang điên cuồng kia hoàn toàn không biết có một cô gái cứ như vậy tùy tiện cầm đi tất cả quần áo và túi xách của mọi người.

Lâm Tịch vẫn luôn cầm vật trong tay kéo vào trong gian phòng chứa đồ bên cạnh, khóa kỹ cửa, mới bắt đầu yên tâm vơ vét.

Chu Hiểu Đường nói, chỉ cần tiền mặt, còn lại những thứ khác không cần.

Bao gồm thư phòng của Thỏa Nghiêm trêи lầu hai, Lâm Tịch cũng không quên cướp sạch một chút, vàng bạc, kim cương cũng không thể bỏ qua, đến lúc đó trực tiếp cầm lấy đi thế chấp, đổi phòng ở bao lớn mua xe nhãn hiệu gì quyết định bởi thu hoạch ngày hôm nay.

Thuận tiện lại chiếu cố một chút tủ quần áo của Thỏa Nghiêm, lấy ra toàn bộ quần áo.

Bởi vì cũng không phải thường xuyên ở lại đây, cho nên quần áo trong tủ treo quần áo cũng không phải nhiều lắm.

Sau đó Lâm Tịch tìm được một cái usb nho nhỏ tại tủ đầu giường trong phòng ngủ nhỏ của Thỏa Nghiêm, nhìn chữ S phía trêи, Lâm Tịch biết cô không có lấy nhầm.

Đội chiếc mũ rơm treo trêи ba lô nhỏ, Lâm Tịch lặng lẽ túm Lạc Vĩnh Thịnh chơi đến quên hết tất cả ra ngoài, vứt cho anh ta một bộ quần áo, đem usb bỏ vào bên trong túi áo anh ta mặc.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Lâm Tịch đâm hai châm vào bộ ngực anh ta.

Lạc Vĩnh Thịnh giật mình một cái, dường như đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng cảnh.

Lâm Tịch điểm vào mu bàn chân anh ta hạ giọng nói: "Thiếu gia nói ngài ấy rất hài lòng, cầm đồ vật cút mau lên đi."

Lạc Vĩnh Thịnh nghi ngờ nhìn cô một cái, mặc vào bộ quần áo không biết là của ai kia, đưa tay sờ được một vật trong túi, trái tim anh ta rốt cuộc để xuống, khàn giọng nói một tiếng cảm ơn, sau đó cũng không quay đầu lại xông ra khỏi căn biệt thự mang đến cho anh ta khuất nhục vô tận này.

Bên trong phòng khách lớn, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Lâm Tịch cảm giác sàn nhà dưới chân đều đang run rẩy, đoán chừng coi như phòng ở đều bị phá hủy những người này cũng không có cảm giác như thường.

Lâm Tịch đâu vào đấy đi đến một chỗ ẩn nấp bên ngoài đã giẫm lên trước đó, từ trong không gian lấy ra hai cái chậu sắt, bên trong là mạt gỗ cộng thêm nước và dầu diesel, Chu Hiểu Đường nói, sau khi đốt thứ này sẽ cháy từ từ đồng thời tạo ra rất nhiều khói.

Đem đống quần áo kia chất lại với nhau, Lâm Tịch dùng diêm đốt, mấy ngàn mấy vạn thậm chí là mười mấy vạn mua một bộ quần áo, bốc cháy không khác gì mười đồng tiền.

Xung quanh biệt thự này chỉ có thưa thớt vài tòa nhà cùng những căn nhà gần giống như vậy, hầu như đều không có người ở.

Thật ra ngày bình thường biệt thự này của Thỏa Nghiêm cũng không có ai đến, chỉ thuê một nhân viên làm thêm giờ một tuần lễ đến quét dọn biệt thự một lần mà thôi.

Lâm Tịch không vội không hoảng hốt làm xong mọi chuyện, trông thấy lửa đã cháy, hơn nữa mạt gỗ phía dưới cũng bắt đầu chậm rãi cháy lên, lúc này mới nhanh chóng âm thầm rời đi, rất nhanh lại chạy về chỗ Chu Hiểu Đường.

Lúc Lâm Tịch lục soát Chu Hiểu Đường đã báo cảnh sát, báo cháy cùng 110, 120, nói chung có thể báo đều báo, dù sao làm một hacker trâu bò, coi như sử dụng chính là điện thoại của mình, cô cũng đã tìm xong hiệp sĩ cõng nồi, người từng tổn thương Mặc Mặc rất nhiều, người nào cũng có thể kéo tới làm đệm lưng mà không hề áy náy chút nào.

Bên trong vẫn là các loại giày vò, không hề phát hiện bên ngoài đã khói đặc cuồn cuộn.

Màn cửa che nắng của căn biệt thự này ngoại trừ nhân viên làm thêm giờ quét dọn vệ sinh thì hầu như chưa từng được kéo ra.

Hai người Lâm Tịch trông mong mà chờ đợi, có thể đây là lần quan tâm tình hình tai nạn hỏa hoạn nhất từ trước tới nay.

"Cũng đã hơn nửa ngày, nếu xe cứu hỏa lại không tới, lửa sẽ bị dập tắt." Lâm Tịch cảm giác trái tim mình sắp tan nát rồi.

Trong lúc hai người cấp bách trông mong ngôi sao trông mong mặt trăng ngóng trông mặt trời xuất hiện nơi thâm sơn, xe cứu hỏa rốt cuộc mang theo tiếng cảnh báo đặc thù dường như một đường thê lương la lên "~uu~~, ~u~~" từ đằng xa lái tới.

Theo sát phía sau là mấy chiếc xe săn tin, trêи cơ bản đều là Chu Hiểu Đường "Thông báo."

Chu Hiểu Đường nhiệt liệt mà chân thành biểu dương sự chuyên nghiệp của paparazzi.

"Báo cảnh sát xong hơn hai mươi phút sau tôi mới thông báo bọn họ, xem một chút đi, đây gọi là đi sau mà tới trước, nhiệt tình yêu quý công việc của mình như vậy, đáng đời mỗi lần người ta đều có thể cướp được tin tức trực tiếp."

Hai vị hiệp nữ "Xong chuyện phủi áo đi, ẩn giấu công và danh," chậm rãi từ từ vừa đi vừa nói, ai có thể nghĩ tới hai người kia, chính là kẻ tạo thành hỏa hoạn cho ngôi biệt thự đằng sau đâu chứ?

Bọn họ về đến nhà, đóng cửa phòng, hai mắt đầy kí hiệu << $$ >> thống kê tiền đầy đất, từng lần từng lần một dự toán có thể mua phòng ở bao lớn, có thể mua kiểu ô tô gì, về phần đám nhị thế tổ giải thích với cảnh sát và nhóm săn tin về chuyện tụ chúng chạy truồng như thế nào, cũng không liên quan đến bọn họ.